Vợ Của Ảnh Đế Là Đầu Bếp

Chương 41


#Cặp sinh ba của Diệp Hoài Cẩn lần đầu lộ mặt trước truyền thông#

#Diệp Hoài Cẩn dẫn cặp sinh ba lộ mặt, vẻ đẹp giành sự chú ý#

#Ngoại hình và sự năng động của cặp sinh ba nhà Diệp Hoài Cẩn bùng nổ#

……

Mặc dù chỉ đang nói về việc Diệp Hoài Cẩn và cặp sinh ba tiếp nhận phỏng vấn nhưng tiêu đề của mấy bài truyền thông này lại thu hút ánh mắt của mọi người hết bài này đến bài khác.

Sau khi đọc xong, Mục Nhan nghĩ xem thế là đủ rồi!

Những người làm truyền thông này đúng là giật tít mà!

Tiếp theo, Mục Nhan chọn bài báo thứ ba trông có vẻ hợp ý cô nhất.

Vừa ấn vào thì đập ngay vào mắt cô là ảnh một mình Diệp Hoài Cẩn.

Vừa nhìn vào đã thấy bắt mắt rồi.

Diện mạo này!

Đẹp trai quá!

Mục Nhan mê mẩn một lúc.

Diệp Hoài Cẩn ở bên cạnh nhìn thấy biểu cảm này của cô thì không khỏi liếc mắt một cái. Thấy cô đang xem ảnh của mình thì khóe môi anh thoáng chốc không đè xuống được, anh kéo chiếc ghế gần Mục Nhan hơn một chút rồi bắt đầu xem cùng cô.

Mục Nhan tiếp tục lướt xuống để đọc bài viết mà không hề hay biết về động tác của Diệp Hoài Cẩn.

#Chiều ngày hai mươi hai tháng Sáu, Diệp Hoài Cẩn đích thân có mặt tại trường mẫu giáo đón con, đồng thời tiếp nhận phỏng vấn từ phóng viên… (video đính kèm) … Sau khi đón cặp sinh ba xong, anh dẫn cặp sinh ba tiếp nhận phỏng vấn một lần nữa, nhan sắc bốn bố con cực đẹp, cặp sinh ba tràn trề sức sống, nói chuyện lanh lẹ và khéo léo… (video đính kèm)…#

Sau khi xem video phía trên xong, Mục Nhan phấn chấn xem video phỏng vấn cuối cùng của ba đứa.

Lần này khác với lần trước.

Ngay lúc Mục Nhan đang xem thì cặp sinh ba đã rửa tay xong và chạy đến.

Vừa chạy đến thì nhìn thấy bố mẹ mình đang xem gì đó, thế là chúng cũng nhanh chóng vây quanh, sau đó nhìn thấy bóng hình mình trên điện thoại mà Mục Nhan đang cầm.

Ngay khoảnh khắc nhìn thấy, ba cậu nhóc sững người ra, đôi mắt trợn tròn vì ngạc nhiên.

“Mẹ ơi! Đây là chúng con đấy!”

“Là các chú phóng viên đó quay sao?”

“Nhanh thế đã đăng lên rồi á?”

Ba cậu nhóc lập tức thi nhau hỏi từng câu một, ngoại trừ tò mò ra thì vẻ mặt chúng còn mang theo sự kích động nữa.

Chúng cũng thường nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn lên TV, lúc còn nhỏ thì không hiểu gì, chỉ là khi thấy Diệp Hoài Cẩn trên TV thì chúng sẽ phấn khích gọi bố, sau đó lớn hơn một chút thì ba đứa nhỏ đã biết bố trên TV không phải bố thật sự.

Cả ba đều đã quen với việc Diệp Hoài Cẩn xuất hiện trên màn ảnh, nhưng còn chuyện chúng lên màn ảnh thì ba cậu nhóc thật sự rất muốn nói rằng đây là một trải nghiệm mới mẻ!

Vì thế mà ngay lúc này, ba cậu nhóc khá là phấn khởi.

Chúng và bố cùng xuất hiện trên điện thoại nè!

Ba cậu nhóc không biết điều này có nghĩa là gì nhưng chúng biết như vậy chứng minh được rằng chúng và bố có cùng một chuyện, điều này làm chúng cảm thấy vô cùng vui mừng.

Nghe thấy tiếng ba cậu nhóc, Mục Nhan quay đầu nhìn vẻ mặt tươi cười không giấu giếm của chúng, cô cũng không nhịn được bật cười: “Ừ, hôm nay lúc các con ở cùng bố, các chú phóng viên quay được đó.”

“Vậy khi nào chúng ta xem được cái lần trước quay ạ?” Diệp Vũ Thánh không chờ được nữa.

Sau khi quay chương trình về, Mục Nhan và Diệp Hoài Cẩn không hề biết chúng đã len lén xem TV mấy lần rồi mà cũng không thấy mình xuất hiện trên đó nữa!

“Sau khi chúng ta đi quay tập tiếp theo về.” Mục Nhan nói, trong hợp đồng tổ chương trình có nói vì là chương trình mới, không cần lo đến tỷ lệ người xem, cho nên cứ theo như bình thường một tuần một tập, phát sóng khi quay tập ba. Còn độ dài sẽ tùy thuộc vào tỷ lệ người xem, tỷ lệ xem mà cao thì chương trình sẽ phát triển thành một chương trình dài tập. Nếu mà tỷ lệ xem thấp thì ngắn hơn một chút.

Tóm lại là quyết định dựa trên biểu hiện của khách mời và độ nổi tiếng của chương trình sau khi phát sóng.

Nói tới đây, áp lực tâm lý của Mục Nhan cũng lớn hơn một chút.

Cơ hội này là Diệp Hoài Cẩn giành cho cô, cô không muốn làm mất thể diện của anh.

Nghĩ vậy, cô nhìn Diệp Hoài Cẩn bên cạnh, đối phương vẫn nuông chiều nhìn bốn mẹ con mà không nói một lời.

“Chúng ta phải đi quay rồi ạ?” Ba đứa nhỏ nghe thế, tập trung hết vào chuyện quay phim.

Vừa nghĩ tới món địa phương được ăn tại Thành Đô lần trước, chúng đã thấy nước miếng sắp tuôn ra rồi, chứ chưa cần nói đến phong cảnh ở đó cũng rất đẹp.

Hành trình ba ngày lần trước đã mang đến cho chúng cơ hội để chơi đã luôn.

Nên bây giờ vừa nghe thấy, trái tim chúng cũng đập thình thịch rồi.

“Ừ, ngày mai đi, đặt vé xong hết rồi.” Mục Nhan đáp, ba cậu nhóc thường ra nước ngoài nên chúng hiểu hết nội dung Mục Nhan nói.

Nghe cái đã hiểu, ba cậu nhóc càng mong đợi hơn.

“Mẹ ơi, chỗ mình đi ở đâu thế ạ?”

“Chỗ đó vui không ạ?”

“Đồ ăn thì sao ạ?”

“…”

Hết câu hỏi này tới câu hỏi khác xuất hiện làm Mục Nhan cũng trở nên hào hứng.

“Thái Lan, nhiều đồ ăn ngon lắm.” Nhưng mà có vài món khẩu vị nặng.

“Con biết, con biết, dạo này có một bài hát thế này “Thái Lan, Singapore, Indonesia…”.” Cuối cùng Diệp Vũ Thánh còn ngâm nga một giai điệu của bài hát.

Mục Nhan nghe thế thì lập tức bật cười, đây cũng là một bài hát thịnh hành đấy! Bài hát thịnh hành trong video trên TikTok.

Nhắc đến TikTok, Mục Nhan nhận ra lâu lắm rồi mình không lướt.

Nhưng mà mỗi lần lướt thì chắc chắn mất cả tiếng.

Còn ba cậu nhóc nghe nhiều ở đằng sau Mục Nhan nên đương nhiên nhạc cũng trở nên quen tai rồi.

Thậm chí có lúc chúng còn thích xem hơn cả cô.

Nhưng mà sợ chúng còn nhỏ hỏng mắt nên Mục Nhan rất ít khi cho chúng chơi điện thoại.

“Đúng là cái này.” Mục Nhan cười gật đầu.

“Chỗ này được ạ! Hình như nhiều đồ ngon lắm.” Diệp Vũ Thánh lập tức nói, vẻ mặt tràn ngập khát khao.

“Cơm chiên dứa.” Đồ ăn ngon là thứ Diệp Vũ Triết nghĩ tới đầu tiên.

Thấy thế, Mục Nhan hơi bất ngờ rồi véo má cậu: “Đồ ăn là con nhớ dai nhất thôi.” Cũng chẳng biết cậu nhớ từ khi nào nữa? Có vẻ cũng được xem là một tài năng đặc biệt nhỉ?

Diệp Vũ Triết bị véo nhưng không thấy đau, cậu lập tức cười hì hì trông rất đáng yêu.


“Ai bảo anh ấy là một người có tâm hồn ăn uống chứ!” Diệp Vũ Hành bổ sung thêm một câu.

Lần nào các anh cũng nói hết những lời cậu muốn nói rồi nên cậu không biết nên nói gì cả, bây giờ nói về anh hai để mình có cảm giác tồn tại vậy.

Diệp Vũ Hành vừa nói xong thì mọi người đều bật cười, chỉ có Diệp Vũ Triết là trợn trừng trừng về phía Diệp Vũ Hành.

Ho nhẹ một tiếng, Mục Nhan dời sự chú ý của ba đứa nhỏ: “Không nói về cái này nữa, chúng ta ăn cơm thôi.”

Lời Mục Nhan vừa dứt, ba cậu nhóc tập trung hết vào bữa tối của chúng, thế là ngay sau đó chúng chạy vào vị trí của mình.

Ăn cơm thôi!

Thấy ba cậu bé ăn cơm ngoan ngoãn, Mục Nhan lại tiếp tục tập trung vào điện thoại.

Sau khi video kết thúc là xem đến bình luận của cư dân mạng.

Mục Nhan kéo đến dưới cùng trang điện thoại, cô định xem phản ứng của cộng đồng mạng như thế nào.

Ba cậu nhóc có vẻ rất tò mò, lúc này chúng vừa ăn vừa để ý tới động thái của Mục Nhan.

Mục Nhan không nhận ra nhưng Diệp Hoài Cẩn thì biết, anh nhìn ba cậu nhóc rồi nói: “Ăn cơm hẳn hoi đi.”

Ba cậu nhóc nghe vậy thì nhìn Mục Nhan một cái, ý trong mắt rất rõ ràng rằng mẹ cũng có ăn uống tử tế đâu!

Sau khi hiểu ý của chúng, Diệp Hoài Cẩn nhướng mày: “Mẹ có quyền lợi đặc biệt.”

Ba cậu nhóc nghe vậy thì hơi bĩu môi, sau đó nghiêm túc tập trung ăn cơm.

Hứ! Khi nào chúng mới lớn đây? Khi nào có thể làm chuyện của người lớn đây? Tới khi đó bố mẹ sẽ không còn quản lý chúng nữa.

Trong thời gian ngắn, mong đợi trong lòng của ba cậu nhóc chắc chắn không thể thành sự thật được rồi.

Mục Nhan cũng không hề hay biết suy nghĩ của chúng, lúc này đây cô đang chăm chú vào bình luận trên điện thoại.

Phần lớn cư dân mạng đều khen ngợi cặp sinh ba, khi thật sự thấy một loạt bình luận tích cực thì tâm trạng Mục Nhan mới thật sự ổn.

“Xem xong rồi, cặp sinh ba dễ cưng thật đó!”

“Cặp sinh ba hệt như tiêu đề đã nói, nhan sắc vô địch, nhìn thôi cũng làm lòng người ta tan chảy.”

“Like like like, mong truyền thông đăng nhiều ảnh và video của cặp sinh ba vào, cưng xỉu luôn.”

“Người mẹ sinh ra được cặp sinh ba thế này thì chắc chắn nhan sắc cũng phải vô địch.”

“Ôi ôi, càng ngày càng mong đợi “Bố ơi! Mình đi đâu thế?”, ngoại trừ có nam thần và các bé cưng, người mẹ cũng sẽ lộ mặt nữa.”

“Sau này nam thần Diệp chắc chắn sẽ có tiết mục công khai tình cảm, khi nhắc đến vợ, cái vẻ mặt kia… chẹp chẹp chẹp.”

“Tôi để ý đến cặp sinh ba hơn, lúc nghiêm túc trả lời đúng là dễ thương ghê, với lại chúng cũng rất thông minh nữa! EQ lẫn IQ của trẻ con bây giờ càng ngày càng cao. Lúc nhỏ chúng ta không hiểu nhiều bằng tụi nhỏ đâu.”

“…”

Cô đọc từng bình luận một cách kỹ càng và nghiêm túc, có thể nói hầu như cộng đồng mạng không có lời ác ý gì với cặp sinh ba, làm tâm trạng người ta bay bổng cả lên.

Có được nhiều sự ủng hộ thế này đúng là vui ghê!

Diệp Hoài Cẩn thấy vẻ tươi cười xem điện thoại của Mục Nhan, ánh mắt và khóe môi anh đều đong đầy nụ cười.

Cô thật là~

Nhưng mà nếu có thể làm cô yên tâm thì cũng tốt.

Sau bữa cơm, Diệp Hoài Cẩn rửa bát, Mục Nhan dẫn ba cậu nhóc vào phòng thu dọn đồ đạc.

Đang là mùa hè, nước họ rất nóng nên Thái Lan cũng nóng, áo chống nắng gì đó đều phải chuẩn bị đầy đủ mới được.

Thu dọn đồ cho ba cậu nhóc xong, cô dắt ba đứa cùng xem vài tập phim hoạt hình rồi sau đó đưa chúng đi tắm.

Tắm rửa xong thì chúng nằm lên giường, dùng đôi mắt tròn xoe nhìn Mục Nhan.

“Nghe kể chuyện thôi.” Ba cậu nhóc đồng thanh nói.

Mục Nhan gật đầu và cầm quyển truyện bên cạnh lên rồi bắt đầu đọc với giọng điệu mềm mại.

Lúc này, Diệp Hoài Cẩn tắm rửa xong đứng ở cửa nhìn cảnh tượng này, ánh mắt dần dần hiền dịu hơn.

Ba cậu nhóc chăm chú lắng nghe rồi chầm chậm nhắm mắt lại, chẳng mấy chốc hơi thở bắt đầu đều đều.

Biết ba cậu nhóc đã ngủ, Mục Nhan cẩn thận đứng dậy, lúc xoay người mới nhìn thấy Diệp Hoài Cẩn.

Hai người nhìn nhau cười, sau đó cùng quay về phòng thu dọn đồ đạc.

Sáng hôm sau.

Ba cậu nhóc vừa dậy đã tự mình cầm vali rồi hào hứng xuống tầng.

Ăn sáng xong, chúng không chờ được nữa mà nhìn Mục Nhan: “Mẹ ơi, mẹ ơi, khi nào chúng ta xuất phát ạ?”

“Đợi chú Hải của các con đến.” Mục Nhan bình thản nói.

Ba cậu nhóc “ồ” một tiếng, sau đó đột nhiên nhìn thấy vali bên cạnh Diệp Hoài Cẩn: “Bố ơi, hôm nay bố cũng phải ra ngoài ạ?”

Ba đứa trẻ đều đã quen với việc Diệp Hoài Cẩn thường xách vali bay tới bay lui, vì thế mới hỏi như vậy.

“Ừ.” Diệp Hoài Cẩn gật đầu, cũng không hề nói cho chúng biết ý định của mình. Dù sao thì anh muốn cho chúng một bất ngờ.

Ba cậu nhóc có được câu trả lời xong cũng không nói gì thêm nữa, bố phải đi làm, chúng cũng được đi chơi đây!

Bên ngoài vang lên tiếng xe, vừa nghe thấy, ba cậu nhóc lập tức xông ra ngoài cửa.

Cảnh cửa vừa mở, chúng lại hơi thất vọng.

“Mẹ ơi, là chú Hướng Thiên.”

Lời vừa dứt không lâu thì Hướng Thiên và trợ lý Tiểu Ngô đi đến.

Ba cậu nhóc vừa thấy Hướng Thiên vừa nhìn chúng vừa giơ tay ra, cả ba có cùng một hành động: Quay đầu mà chạy.

Tay Hướng Thiên đông cứng giữa không trung rồi nhanh chóng sờ mũi mình.

Hồi nhỏ ba cậu nhóc này còn để anh sờ soạng, lớn hơn một chút thì chạm còn không được chứ đừng nói đến sờ.

Nhớ lại động thái trên mạng bây giờ, Hướng Thiên bỗng chốc bật cười, anh nhìn Diệp Hoài Cẩn: “Hoài Cẩn, bây giờ công ty nhận rất nhiều cuộc gọi và hợp đồng quảng cáo, đều là tới vì cặp sinh ba nhà cậu đấy..”

Vừa lộ mặt thôi mà lại nổi như thế, thật là khó tin.

Chờ sau khi “Bố ơi! Mình đi đâu thế?” quay và ghi hình xong, có lẽ tiếng tăm sẽ càng lên.

Nếu không phải biết tính của Diệp Hoài Cẩn rằng không thể nào anh lại để cặp sinh ba thường xuyên lộ mặt trước truyền thông thì Hướng Thiên đã muốn làm người đại diện của bọn trẻ rồi. Với điều kiện của ba cậu nhóc thì chắc chắn có thể nổi tiếng.

Tiếc quá~

Diệp Hoài Cẩn ở cùng Hướng Thiên nhiều năm, cơ bản thì nhìn đối phương một cái là biết ngay đối phương đang nghĩ cái gì, lúc Hướng Thiên đang nhìn mình, anh nói thẳng: “Đừng nghĩ nữa.”

Đừng có mà nghĩ!

Hướng Thiên hiểu ý Diệp Hoài Cẩn, anh cười gượng gạo rồi nhanh chóng nói: “Đi được rồi đấy, tôi đã nói với bên tổ chương trình rồi.”

Diệp Hoài Cẩn gật đầu ý bảo mình đã biết.

Lúc này bên ngoài lại vang lên tiếng xe.

Hải Dương và Tiểu Hứa đến rồi.

“Mẹ ơi, chúng ta đi được rồi.” Vừa thấy Hải Dương, ba cậu nhóc phải gọi là vui mừng khôn xiết, thái độ nhiệt tình này khiến Hướng Thiên thấy khác biệt quá lớn.

“Vậy bọn em đi trước đây.” Mục Nhan đưa vali cho Tiểu Hứa xong thì nói với mấy người Diệp Hoài Cẩn.

“Ừ, các em đi trước đi.” Diệp Hoài Cẩn nói, sau đó hôn một cái vào mặt Mục Nhan.

Những người khác thấy vậy đều không khỏi quay mặt đi.

Ôi! Công khai tình cảm lộ liễu trước đám cẩu độc thân bọn họ thế mà được à?

Mọi người đều biết tránh đi, ba cậu nhóc thấy vậy cũng chẳng để ý gì mà chạy về phía Diệp Hoài Cẩn, chỉ vào mặt mình và nói: “Con cũng muốn hôn, con cũng muốn hôn~”

Thấy hành động của chúng, Diệp Hoài Cẩn lắc đầu bất lực, sau đó cúi người xuống đặt nụ hôn lên mặt chúng.

“Tạm biệt bố, tạm biệt chú Hướng Thiên, tạm biệt chú Tiểu Ngô~” Ba cậu nhóc được hôn xong thì vẫy tay với mấy người họ và hài lòng rời đi.

Mấy người lên xe đôi rời đi, Hướng Thiên mới nói tiếp với Diệp Hoài Cẩn: “Đã nói xong với tổ chương trình rồi, sẽ tiến hành ghi hình nhưng tạm thời sẽ không đăng trong cảnh quay.”

“Ừm.” Diệp Hoài Cẩn gật đầu, sau đó hỏi tiếp: “Trên mạng có tình huống gì khác không?”

“Đều đang nói về chuyện cặp sinh ba tiếp nhận phỏng vấn, không có tình huống gì cả, nhưng mà đúng là có người đang âm thầm điều hướng dư luận. Tôi vừa thấy việc này thì đã tìm người chuyển hướng dư luận quay lại rồi.” Hướng Thiên đáp, nhớ tới tình huống mình phát hiện ra trong quá trình điều tra, lông mày không khỏi nhíu lại.

“Nhắm vào tôi à?” Diệp Hoài Cẩn hỏi.

Ba cậu nhóc còn nhỏ, Mục Nhan vẫn chưa chính thức lộ diện, mục tiêu người khác nhắm vào chỉ có thể là anh thôi.

“Có lẽ thế, chỉ tiếc là không theo dõi được tung tích, nếu không thì…”

“Không sao, nếu thật sự muốn nhắm vào tôi thì sớm muộn gì cũng sẽ lộ sơ hở thôi, chúng ta cứ từ từ đợi.” Sau khi Diệp Hoài Cẩn tham gia phim của đạo diễn Oscar đã phát hiện ra có người nhắm vào anh, có một số người nằm trong diện nghi ngờ, nhưng hành động của đối phương lại cẩn thận nên thật sự rất khó phát hiện ra.

“Ừ.” Hướng Thiên gật đầu, trong lòng cũng không lo lắng quá nhiều, tới được giai đoạn này của Diệp Hoài Cẩn thì không phải dễ bị người ta lật đổ. Chỉ cần đối phương có hành động lớn thì chắc chắn anh sẽ biết, đến khi đó có thể phản kích mạnh lại rồi.

“Chuyện bên Hải Dương thì sao?” Chủ đề của Diệp Hoài Cẩn cũng xoay tới người đại diện của Mục Nhan. Những nghệ sĩ Hải Dương từng dẫn dắt cũng xem là hoa đán nổi tiếng, nói rắc rối thì cũng rất rắc rối.

“Cậu ta đã xử lý xong rồi, ở cùng nhiều năm như thế nên trong tay vẫn nắm vài chứng cứ.” Hướng Thiên nói một cách mịt mờ.

Ban đầu chuyện xảy ra ở Hải Dương đúng là vì đối phương không đủ tiêu chuẩn, Hải Dương cứ lùi nữa thì đối phương sẽ chỉ được đằng chân lân đằng đầu thôi. Bây giờ Hải Dương đe dọa tàn nhẫn một chút như thế chẳng phải là đối phương sẽ rụt cổ lại ngay sao.

Trong giới giải trí có bao nhiêu người là trong sạch?

“Tiếp tục theo dõi! Có thể trèo tới nước này thì sẽ không dễ từ bỏ đâu. Chúng ta không nhúng tay thì cũng có thể sai người khác nhúng tay, chuyện của sao nữ khác sao nam.” Diệp Hoài Cẩn nói tiếp, bây giờ là giai đoạn then chốt, anh chỉ đành cẩn thận hơn một chút thôi.

“…Được.” Bỗng chốc Hướng Thiên cũng cẩn thận hơn.

Đúng vậy, trong giới giải trí, sao nữ muốn trèo lên khó hơn nhiều so với sao nam, vì thế thủ đoạn của một số sao nữ đã trèo được lên cao sẽ luôn cao cường hơn.

Như thế đúng là phải cẩn thận hơn với kẻ đó rồi.

Nhưng trong lòng Hướng Thiên càng hiểu rõ rằng chuyện dù lớn hay nhỏ trên người Mục Nhan thì đều là chuyện lớn với Diệp Hoài Cẩn.

Chỉ vì Mục Nhan là điểm yếu chí mạng của Diệp Hoài Cẩn.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận