Vô Địch Chiến Thần

Chương 17: Chương 17



Đột nhiên nhìn thấy vị lão đại bình thường trời không sợ, đất không sợ lúc này bỗng dưng quỳ rạp xuống mặt đất, còn liên tục dập đầu bình bịch ở trước mặt của người thanh niên trẻ tuổi đang đứng ở phía đối diện.

Nhất thời, cả hai gã đồng bọn còn lại đều không khỏi bị hù sợ, vội vàng hô lên một trận.

Nhưng mà, đáp lại bọn họ chỉ là những cái dập đầu càng lúc càng vang.

Thậm chí, phía trên mặt đất lúc này còn nhuộm lấy một mảng đỏ tươi.

Tức thì, sắc mặt của cả hai đều không khỏi tê dại.
Mà người thanh niên trẻ tuổi ở trước mặt của bọn họ, giống như cũng không thèm để ý đến, chỉ nhàn nhạt nói ra một câu.
“Đi, giúp tôi thu dọn nơi này cho sạch sẽ một chút!”
Nghe được mệnh lệnh của Trần Lâm, mấy người binh sĩ ở phía sau bắt đầu đồng loạt đi tới, đồng thời cũng đem ba tên cướp áp giải ra ngoài.
Nhìn thấy vết tích ở trên mặt đường đã bị binh sĩ còn lại dọn dẹp sạch sẽ, Trần Lâm mới xoay người, ra hiệu cho Võ Hoàng Yên.
“Đi, chúng ta đi gặp bọn họ để trò chuyện một chút!”
Nghe được mệnh lệnh của Trần Lâm, Võ Hoàng Yên không một chút chần chừ, liền gật đầu đáp lại.

Ngay sau đó, hai người lại nhanh chóng rời đi, hiện trường chỉ lưu lại một chút mùi máu tươi nhàn nhạt.

Thật sự nếu như không có chứng kiến tình cảnh vừa rồi, rất khó có ai phát hiện ra được nơi này đã từng xảy ra xung đột.
Khách sạn Thiên Nga, phòng 401.
Lúc này, trong phòng nằm lấy một đôi nam nữ, cả hai người bọn họ đều không có mặc quần áo, hơn nữa cơ thể còn đang quấn vào nhau vận động hết sức kịch liệt.
Phải qua đến mười phút, động tác của người đàn ông mới dừng lại, trên tay của hắn chậm rãi châm lấy một điếu thuốc, vừa hút vừa thả ra khói trắng.
Lúc này, người phụ nữ dường như cũng hơi có mấy phần thỏa mãn, hơi hơi cuộn người lại nằm ở một góc.

Sau đó, bà ta hơi nhào tới, nhẹ nhàng vuốt v e ở trên ngực của gã đàn ông, nói ra.
“Anh Hổ, anh tính giải quyết chuyện này như thế nào? Con hồ ly tinh đó, anh tuyệt đối không thể buông tha cho nó.

Em muốn nó sau này sẽ không còn chút mặt mũi nào để gặp ai.


Kể cả đứa con gái của nó, em cũng muốn phải bị hành hạ cho một trận.

Cả nhà ba đứa bọn nó đều rất đáng chết, em sẽ không bao giờ để yên cho tụi nó được sống thảnh thơi một giây phút nào nữa đâu.”
Vừa nói, người đàn bà vừa nghiến rắng nghiến lợi, một bộ như hận không thể được ăn tươi nuốt sống người khác.
Chỉ là, gã đàn ông ngồi ở bên cạnh của ả lại hơi có chút lơ đễnh, không biết trong đầu suy nghĩ thứ gì.

Qua một lúc, phát hiện ra người đàn ông bên cạnh không có phản úng đến mình, người phụ nữ hơi có chút gắt lên.
“Anh Hổ, anh có nghe em nói gì không đấy?!”
Nghe được tiếng gắt nhẹ của người phụ nữ, gã đàn ông mới quay mặt lại, nhìn lấy đối phương cười lên hề hề.
“Tất nhiên là anh vẫn nghe được rồi.

Chỉ là, con đàn bà đó trông vẫn còn rất ngon.

Nếu như chỉ xử lý như vậy thì thật là đáng tiếc!”
Nghe gã đàn ông bên cạnh nói như vậy, lại nhìn lấy phản ứng của đối phương lúc này.

Người phụ nữ không khỏi liếc mắt nhìn xuống, sau đó gắt giọng gằng lên.
“Trịnh Hổ, anh đừng tưởng rằng tôi không biết trong đầu anh đang nghĩ gì.

Nhưng mà, con hồ ly tinh đó nhất định phải chết.

Nếu anh dám lén lút làm trò gì ở phía sau lưng của tôi.

Cẩn thận, coi chừng tôi đem thứ đó của anh cắt đi!”
Vừa nói, ả đàn bà vừa cố tình liếc xuống, nhìn về phía hạ bộ của đối phương.

Nhất thời, gã đàn ông hơi có chút rùng mình, vội vàng cười nịnh một trận.
“Em yêu, em đang suy nghĩ gì vậy? Anh làm sao là hạng người như vậy chứ.


Từ khi chính thức quen em cho đến bây giờ, chẳng phải anh đều chỉ có một mình em thôi sao!”
Vừa nói, Trịnh Hổ vừa vội dập tắt điếu thuốc, sau đó nhanh chóng nhào tới, đem người phụ nữ ở trên giường đè chặt xuống dưới nệm.
“Nếu em không tin, hiện tại anh có thể chứng minh cho em xem, có được không?”
Nhìn thấy bộ dáng của Trịnh Hổ lúc này, người đàn bà không khỏi liếc mắt nhìn hắn một trận, sau đó ả mới hài lòng nhếch môi mỉm cười.
“Vậy thì, phải xem bản lĩnh của anh như thế nào đã!”
“Ha ha ha, em cứ yên tâm! Hôm nay, Trịnh Hổ tôi không cho em biết thế nào là lợi hại, thì tôi cũng không xứng là đại cả của cái thành phố Tân Hải này!”
Vừa nói, gã đàn ông vừa dùng lực ấn mạnh xuống, dự định cùng với người đàn bà ở trên giường đại chiến một trận trăm hiệp.

Nhưng mà, ngay tại lúc này, cánh cửa phòng ngủ của bọn họ đột nhiên bị đạp tung.

Ngay sau đó, một nam một nữ chậm rãi từ phía bên ngoài đi đến.
Vốn dĩ còn đang muốn dụ dỗ ả đàn bà này một trận cho qua chuyện.

Lúc này, đột nhiên có người lại xông đến, để cho hứng thú của Trịnh Hổ vừa mới dâng lên lại lập tức bị dập tắt.

May mắn, cái thứ đồ chơi của hắn cũng không có bị hù sợ, lúc này vẫn tỏ ra vẻ cực kỳ oai phong.
“Mẹ kiếp, là thằng khốn nào, lại dám tùy tiện xông vào phòng ngủ của ông.”
Trịnh Hổ tức giận quát lên một tiếng, đồng thời tay của hắn cũng nhanh chóng luồng xuống phía dưới đầu giường, dự định lấy ra vũ khí để phòng thân.

Nhưng mà, động tác của hắn chỉ mới thực hiện được một nửa, đồng tử bỗng nhiên co rụt lại.

Bởi vì, lúc này hắn có thể cảm nhận được có đồ vật gì đó đang lành lạnh đặt ở sau ót của mình.

Bằng vào nhiều năm kinh nghiệm lăn lộn ở trong giới giang hồ để cho hắn biết, thứ này nhất định là một khẩu súng.
Cũng ngay vào lúc này, ở phía sau lưng của hắn cũng vang lên một âm thanh hết sức lạnh lùng.
“Nếu anh còn dám nhúc nhích thêm một lần nào nữa, thì khẩu súng này của tôi sẽ không chỉ dùng để dọa suông thôi đâu!”

Từ trong lời nói của đối phương, Trịnh Hổ có thể cảm nhận được người này dường như cũng không phải là nói đùa.

Hơn nữa, từ lúc đối phương xuất hiện cho đến đem họng súng chĩa thẳng vào đầu của hắn, dường như thời gian cũng không tới một phần trăm giây.

Với tốc độ như vậy, cho dù chính hắn cũng không thể nào thực hiện được.

Nhất thời, cả người của Trịnh Hổ đều trở nên cứng đờ, ngay cả nhúc nhích cũng không dám.
Mà lúc này, người đứng ở phía sau lưng của Trịnh Hổ cũng không phải là ai khác, hiển nhiên là Trần Lâm.

Chỉ có điều, lần này anh đến đây dự định chỉ muốn bắt gian một trận.

Nhưng thật không nghĩ tới, bản thân lại nghe được những lời mà anh thật sự không muốn nghe.

Thế nên, lúc này ánh mắt của anh trở nên cực kỳ lạnh lùng, liếc qua nhìn lấy ả đàn bà đang bị dọa sợ nằm co ro ở trong một góc giường.
“Đứng lên, đem quần áo mặc lên người, sau đó gọi điện cho chồng bà.

Tôi có việc muốn gặp ông ta!”
Đối với người đàn bà đang nằm ở trên giường, ánh mắt của Trần Lâm ngay cả một cái liếc mắt cũng không thèm liếc.

Chỉ có điều, giọng điệu ra lệnh của anh lại để cho bà ta có chút phản kháng, dự định mở miệng ra nói thêm lời gì đó.

Nhưng mà, Võ Hoàng Yến lúc này cũng tiến tới, trực tiếp cầm lấy một khẩu súng ngắn, chĩa thẳng về phía cổ họng của đối phương.
“Tốt nhất là hãy nghe lời một chút.

Nếu không, tôi cũng không biết là khẩu súng này của tôi có bắn chệch hay không đâu.”
Vừa nói, Võ Hoàng Yến vừa cố ý liếc về phía khe rãnh giữa hai ngực của ả đàn bà, khiến cho ả ta có chút lạnh run, vội vàng đem quần áo mặc nhanh lên trên người.

Sau đó, bà ta cũng bắt đầu lấy điện thoại ra, gọi cho chồng của mình.
Lúc này, ở trong một chỗ phòng riêng của khu biệt thự Hoàng Gia, một người đàn ông trung niên có thân hình hơi chút mập mạp, trên tay đang mân mê lấy một món đồ chơi nhỏ.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại ở trên bàn vang lên, để cho ông ta hơi thoáng giật mình, thiếu chút nữa là đem “bảo vật” ở trên tay ném xuống đất.
Nhất thời, sắc mặt của người này không khỏi trở nên khó coi, đồng thời tỏ vẻ tức giận, chửi thầm ở trong miệng.
“Mẹ kiếp, là đứa khốn nạn nào, lại gọi điện thoại vào lúc này?”

Mặc dù mắng thì mắng như vậy, nhưng ông ta vẫn đi tới trên bàn, đem điện thoại cầm lên.

Nhưng ngay khi nhìn thấy dãy số ở trong điện thoại, sắc mặt của ông ta không khỏi biến đổi một trận.

Ngay sau đó, ông ta nhanh chóng đổi giọng, vẻ mặt còn thêm mấy phần nịnh nọt gạt màn hình sang một bên để nghe.
“A lô, bà xã, bà gọi cho tôi có việc gì không?”
Đáp lại cái vẻ nịnh nọt của ông ta lúc này, là một giọng nói cực kỳ gắt gỏng vang lên.
“Ông đang ở đâu? Mau đem người tới đây, có người muốn bắt cóc tôi!”
Nghe được lời này, sắc mặt của gã đàn ông trung niên liền trở nên kịch biến.

Ngay sau đó, âm thanh cũng gấp gáp lên.
“Bà nói cái gì? Là ai, là tên khốn kiếp nào lại dám bắt cóc vợ của Trương Bình tôi?!”
Thế nhưng, đáp lại ông ta lúc này chỉ là vài tiếng tút tút của điện thoại.

Ngay sau đó, ông ta mới giật mình kiểm tra lại.

Lúc này, người bên kia đã tắt máy từ lúc nào không hay.
“Không được, chuyện này không thể chậm trễ được.

Nhất định phải gọi người đến, đem cái đám khốn kiếp dám bắt cóc vợ mình đánh cho một trận mới được.”
Nói xong, gã đàn ông trung niên liền cấp tốc đi ra phía bên ngoài.

Tiếp theo đó, lại vội vội vàng vàng tìm lấy hai người hộ vệ đi theo ở bên cạnh của mình.
“Đi, đi đến khách Thiên Nga với tôi!”
Nhìn thấy bộ dáng của ông chủ lúc này gấp gáp như vậy, mấy người hộ vệ cũng không có suy nghĩ gì nhiều, liền vội vàng lên xe, rời đi.
Lúc này, ở trong phòng của khách sạn Thiên Nga, ánh mắt của Trần Lâm hơi chút nheo nheo lại, nhìn về phía một nam, một nữ đang ngồi ở phía trước mặt của mình.
“Thời gian là ba mươi phút, hiện tại đã qua mười phút, nếu như chồng bà không thể xuất hiện.

Vậy thì…”
Nói đến chỗ này, âm thanh của Trần Lâm bỗng dưng trở nên âm trầm đến đáng sợ.
“Có thể từ biệt thế giới này là được rồi!”
Ầm!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận