Vô Địch Chiến Thần

Chương 44: 44: Bữa Cơm Thịnh Soạn



Đợi con bé ăn xong, lại dọn dẹp một chút đồ đạc ở trong nhà.

Lúc này, Trần Lâm nhìn lại đồng hồ, thời gian vừa vặn qua đến tám giờ.

Anh nhớ kỹ, công viên trò chơi dành cho trẻ em nằm ở khu Trung Tâm Văn Hóa Thiếu Nhi thành phố Tân Hải vừa lúc mở cửa.
Thế nên, làm xong một ít chuẩn bị, lại để cho con gái thay một bộ quần áo mới, hai cha con bọn họ cứ như vậy đóng cửa đi ra bên ngoài.
Đến khu trò chơi, cô bé không ngừng để cho Trần Lâm dẫn mình đi qua tham gia các loại trò chơi, bao gồm cả việc tô tượng, đi xe tàu lượn.

Không đến một buổi sáng, cả hai cha con đều chơi đến vô cùng vui vẻ.

Cuối cùng, nhìn thấy thời gian đã qua mười một giờ trưa, lúc này cô bé Khánh Ngọc mới xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, thấp giọng nói ra.
“Bố ơi, con đói!”
Nghe thế, Trần Lâm không khỏi đưa mắt nhìn về phía con gái.

Sau đó, anh cúi thấp người xuống, đem con gái của anh bế lên trên tay.
“Vậy con gái của bố thích ăn món gì nè?!”
“Dạ, con muốn ăn gà rán!”
“Ừm, vậy con còn thích ăn gì nữa không?!”
“Con còn muốn ăn khoai tây chiên!”
“Ừm!”
“Mà bố ơi, con muốn ăn cơm với mẹ được không hả bố? Hay là, cả nhà chúng ta cùng nhau ăn cơm nha bố!”
“Ừm!”
Nghe con bé đề nghị, Trần Lâm không chút nghĩ ngợi liền trực tiếp đáp ứng.

Sau đó, hai bố con lại một lần nữa quay trở về nhà.

Trần Lâm rất nhanh liền đi vào bếp, tật bật một hồi thật lâu.


Cuối cùng, thời gian qua đến mười hai giờ trưa, anh mới hoàn thành xong bữa cơm của một nhà ba người.
“Bố ơi, vậy bây giờ mình đi đến công ty của mẹ phải không bố?!”
Nhìn thấy Trần Lâm đem thức ăn xếp gọn ở trong hộp giữ nhiệt, cô bé Khánh Ngọc lúc này mới hơi hơi nghiêng cái đầu nhỏ, nhìn về phía anh để hỏi thăm.

Trần Lâm nhìn thấy bộ dáng của con bé như vậy, anh nhất thời nhịn không được bật cười gật đầu.
Đến cuối cùng, hai cha con lại một lần nữa mang theo thức ăn đi xuống dưới lầu.

Lúc này, một chiếc xe ô tô màu đen chạy gần đến.

Vừa thấy chiếc xe ô tô này dừng lại, cô bé Khánh Ngọc hơi có một chút nghi hoặc.

Nhưng lúc này, Trần Lâm đã tự mình mở cửa bước lên phía trên, mà cô bé cũng đi theo sau anh.
Ngay sau đó, cả hai cha con một đường chạy thẳng về phía công ty của Châu Ngọc Ánh.

Lúc này, Châu Ngọc Ánh vừa mới kết thúc buổi họp với đối tác, cô đang ngồi ở trong phòng riêng của mình.

Chỉ có điều, thần sắc của cô lúc này hơi có vẻ mệt mỏi, liên tục đưa tay lên xoa xoa hai bên huyệt thái dương.
“Tổng giám đốc, chị có mệt lắm không? Nếu chị cảm thấy mệt quá, hay là chúng ta dời lại lịch họp buổi chiều vào ngày hôm sau có được không?”
Lúc này, nữ thư ký vừa rót ly nước đặt ở trên bàn của Châu Ngọc Ánh, vừa thận trọng lên tiếng đề nghị.
Nghe xong, Châu Ngọc Ánh liền lắc đầu: “Không được, buổi họp chiều này vô cùng quan trọng, chúng ta cũng không thể nào dời lại lịch họp.”
“Thế nhưng mà…”
Nhìn thấy nữ thư ký lại muốn lần nữa lên tiếng khuyên nhủ, Châu Ngọc Ánh không nhịn được liền đưa tay ra ngăn lại.

Nhưng ngay vào lúc này, bên ngoài cửa phòng lại đột nhiên vang lên âm thanh gõ cửa.
Cốc cốc!
“Ai đấy?”

Nữ thư ký có chút không vui, xoay người nhìn về phía cửa phòng hô lên.

Mà đứng ở bên ngoài, hai bố con Trần Lâm đang mang theo hộp cơm nói chuyện với nhau.

Cô bé Khánh Ngọc có chút nghiêng đầu, nhìn về phía Trần Lâm, thấp giọng nói ra.
“Bố ơi, mẹ làm việc ở công ty lớn như vậy, có phải mẹ sẽ rất mệt đúng không?”
Nhìn thấy bộ dáng của con bé như vậy, Trần Lâm không biết còn thật sự nghĩ nó đã không còn là một đứa bé vừa mới năm tuổi.

Bất quá, anh chỉ cười nhẹ một tiếng, sau đó xoa xoa lấy mái tóc của con gái, rồi nhẹ nhàng nói ra.
“Tất nhiên là sẽ rất mệt.

Nhưng mà, chỉ cần con gái nghe lời, thì mẹ sẽ rất vui vẻ!”
“Thật thế hả bố?!”
Cô bé có chút nghi hoặc nhìn lấy Trần Lâm.
“Tất nhiên là thật rồi, bố đã bao giờ nói dối con gái của bố hay chưa?!”
Hơi đưa tay lên vân vê cái miệng nhỏ của mình một lúc, lúc này cô bé mới lắc đầu nói ra.
“Chưa, bố ạ!”
“Ha ha ha!”
Trần Lâm vui vẻ cười lên một tiếng.

Mà lúc này, nữ thư ký cũng vừa vặn đem cửa phòng mở ra.

Nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ đứng ở bên ngoài cửa phòng, trên tay còn mang lấy một cái hộp cơm, lông mày của nữ thư ký không khỏi nhăn lại, vẻ mặt hơi lộ ra mấy phần khó coi.
“Các người là ai?”
Nghe hỏi đến, Trần Lâm lên tiếng đáp lại: “Tôi là chồng của bà chủ các cô, còn đây là con gái của cô ấy!”
“A, chồng của bà chủ?!”

Nữ thư ký có chút kinh ngạc hô lên một tiếng.

Nhưng ngay sau đó, cô cũng kịp phản ứng lại, tức thì liền có chút tức giận, trừng mắt nhìn lấy Trần Lâm.
“Anh đang nói bậy bạ gì đấy hả? Ai là chồng của tổng giám đốc? Tổng giám đốc của chúng tôi từ khi nào thì kết hôn rồi? Đi đi, đừng có đứng ở chỗ này làm phiền tổng giám đốc của chúng tôi nghỉ ngơi.

Nếu không, tôi sẽ báo cho bảo vệ, lôi đầu hai cha con các người đuổi xuống dưới lầu!”
Nhìn thấy phản ứng của người phụ nữ ở trước mặt tỏ ra kịch liệt như vậy, cô bé Khánh Ngọc có chút hoảng sợ, vội vàng trốn ở phía sau lưng của Trần Lâm, đem quần áo của anh rất nắm chặt.
Thấy thế, Trần Lâm hơi có chút nhíu mày, đang định đứng ra giải thích, thì lúc này thân ảnh của Châu Ngọc Ánh đã xuất hiện ở trước cửa phòng.
“Vợ ơi, anh với con đến đưa cơm cho em này!”
Vừa nhìn thấy Châu Ngọc Ánh xuất hiện, Trần Lâm liền vô cùng vui vẻ đưa lên hộp cơm, hướng về phía cô mỉm cười nói ra.
Mà nghe được tiếng hô này của anh, sắc mặt của nữ thư ký bỗng dưng biến đến tối sầm.

Sau đó, cô ta còn định gọi điện thoại báo cho phòng bảo vệ, để đưa hai cha con Trần Lâm đi xuống dưới lâu.
Nhưng mà, Châu Ngọc Ánh đã kịp phản ứng lại, vội vàng để cho nữ thư ký ngừng lại.

Đồng thời, vẻ mặt của cô hơi có chút đỏ lên, liếc mắt nhìn lấy Trần Lâm một cái.
“Mẹ ơi, con với bố đến đưa cơm cho mẹ đây ạ!”
Đến lúc này, cô bé Khánh Ngọc mới nhô đâu đi ra, vô cùng vui mừng hướng về phía Châu Ngọc Ánh hô lên.
Thấy thế, trên khuôn mặt mệt mỏi của Châu Ngọc Ánh cũng lộ ra nụ cười ngọt ngào, đáp lại.
“Được rồi, hai bố con cùng vào bên trong đi, nơi này cũng không thích hợp để nói chuyện!”
Nghe Châu Ngọc Ánh nói như vậy, Trần Lâm cũng chẳng thèm khách khí nữa, anh trực tiếp mang theo con gái, một đường bước thẳng vào bên trong.
Chỉ có nữ thư ký là vẫn một mặt mịt mờ, đứng ở bên ngoài cửa phòng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra.
“Chuyện ngày hôm nay không cần phải tiết lộ ra bên ngoài.

Từ đây về sau, nếu như hai người bọn họ đến công ty, cô có thể trực tiếp để bọn họ đến trong phòng của tôi.”
Nhìn ra thái độ của nữ thư ký, trước khi đi trở vào phòng, Châu Ngọc Ánh không khỏi cẩn thận dặn dò một chút.

Sau đó, cô cũng nhanh chóng đem cửa phòng khép lại.
Lúc này, ở trong phòng Trần Lâm đã cùng con gái của anh đem thức ăn bày biện lên trên bàn.

Nhìn thấy ánh mắt của Châu Ngọc Ánh nhìn đến, Trần Lâm làm bộ như không hề thấy.


Ngược lại, anh còn hướng về phía cô phất phất tay, nói ra.
“Em nhìn xem, đây là thức ăn anh cùng với con gái chuẩn bị, cả nhà chung ta cùng nhau ăn cơm.

Con gái nói, nó muốn đến công ty ăn cơm trưa với mẹ!”
Nghe Trần Lâm giải thích, Châu Ngọc Ánh có chút kinh ngạc nhìn về phía con gái của cô.

Lúc này, cô bé Khánh Ngọc cũng rất thức thời, liên tục gật đầu không ngừng.
Chỉ là, Châu Ngọc Ánh đối với cách xưng hô vừa rồi của Trần Lâm vẫn còn có chút bất mãn.

Thế nên, lúc này cô mới âm thầm liếc mắt trừng anh một cái.

Đồng thời, khóe môi mấp máy mấy lần, giống như đang muốn nói.
“Ai là vợ anh?”
Bất quá, lúc này Trần Lâm đã không thèm để ý đến cô.

Ngược lại anh còn lấy ra chén đũa, bày sẵn ở trên bàn.

Sau đó, anh mới nháy nháy mắt nhìn về phía con gái, ra hiệu cho con bé giúp mình giải vậy.
“Mẹ mẹ, mẹ mau lại đây đi! Hôm nay bố nấu rất nhiều thức ăn ngon cho con với mẹ đấy nhé! Mẹ xem, đây là món mà mẹ thích ăn nhất, còn đây là món mà con với bố cùng làm để tẩm bổ cho mẹ đấy.

Bố nói, mẹ làm việc rất vất vả, cần phải ăn nhiều thức ăn có giàu chất dinh dưỡng thì mới không bị bệnh được.

Còn đây là…”
Nhìn thấy tín hiệu từ Trần Lâm, cô bé Khánh Ngọc lúc này không ngừng lên tiếng giới thiếu về các món thức ăn mà anh chuẩn bị.

Nghe đến một hồi, rốt cuộc Châu Ngọc Ánh cũng nhịn không được chậm rãi bước đi tới.
Chỉ có điều, lúc nhìn thấy vẻ mặt của Trần Lâm hơi có phần đắc ý, Châu Ngọc Ánh rốt cuộc cũng nhịn không được, cô mới nhích lại gần về phía anh.

Sau đó, cô âm thầm đưa tay vươn ra ngắt nhẹ lên trên hông của Trần Lâm, rồi mới thấp giọng nói ra.
“Lần sau anh còn dám gọi tôi lung tung nữa, tôi nhất định sẽ đuổi việc anh!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận