Gật đầu với những đệ tử tạp dịch mỉm cười vui vẻ với hắn, Dương Diệp đang chuẩn bị đi lấy cơm thì bất ngờ một giọng quát lạnh vang lên sau lưng hắn: “Dương Diệp, ngươi đứng lại đó cho ta!”
Nghe thế Dương Diệp cau mày, giọng nói này hắn rất quen thuộc, chính là giọng của Từ quản sự, hắn biết phiền phức lại tới rồi.
Dương Diệp xoay người lại nhìn Từ quản sự, Từ quản sự khoảng chừng hơn 40 tuổi, vóc người mập mạp, khuôn mặt béo múp, nếu như đứng cách xa hơn một chút thì chắc ngay cả mắt ông ta cũng không thấy được, mặc một bộ quần áo tạp dịch dài rộng nhưng vẫn bị phình lên do béo phì, bờ vai ngang lưng, tất cả đều ánh lên vẻ hồng hào của da thịt.
Ở Kiếm tông, Từ quản sự còn có một biệt hiệu chính là Từ bái bì (*), bởi vì một khi đệ tử nào đắc đội ông ta thì ít nhất cũng sẽ bị ông ta lột mất một lớp da.
Bên cạnh Từ quản sự còn có ba người Đỗ Tu đang đứng cười khẩy nữa.
Nhìn thấy bốn người Từ quản sự, ánh mắt một số đệ tử tạp dịch lộ ra vẻ kiêng sợ và oán hận cực sâu, bốn người trước mắt này bình thường bóc lột bọn họ không ít, nhưng mà bọn họ chỉ biết giận chứ không dám nói gì!
“Ta nói rồi mà, Dương Diệp đánh Đỗ Tu, Từ bái bì sao có thể bỏ qua được? Bây giờ Dương Diệp chết chắc rồi…”
“Đúng vậy, trước kia có người dám phản đối Từ bái bì, bị bốn người bọn họ đánh chết tại chỗ, haiz, sao lúc đó Dương Diệp không biết nhịn một chút đi chứ? Người trẻ tuổi thường hay xúc động, nhưng xúc động như vậy không được rồi…”
“Xuỵt, đừng nói nữa, nếu không Từ bái bì nghe được thì cũng cho ngươi một trận đòn đấy.”
Bốn người Từ quản sự đi về phía Dương Diệp, khi tới trước mặt hắn thì không biết từ khi nào trong tay Từ quản sự đã xuất hiện một cây roi, nhìn sắc mặt bình tĩnh của Dương Diệp, Từ quản sự cười gằn nói: “Dương Diệp, làm người phải biết thực tế, ngươi đã từng là đệ tử ngoại môn nhưng bây giờ đã không phải nữa. Ngươi đã tới địa bàn của ta thì phải tuân thủ theo quy củ của ta, ngươi đã đánh cháu ta thì nói xem nên giải quyết việc này như thế nào?”
“Thúc thúc, còn nói nhảm với hắn làm gì nữa, giết chết hắn!” Lúc này Đỗ Tu đứng một bên nhìn Dương Diệp độc ác nói. Có thể nói hôm nay mặt mũi của gã đã bị vứt đi, cơn tức này gã không nhịn được.
Dương Diệp thản nhiên liếc mắt nhìn Đỗ Tu, sau đó nhìn Từ quản sự, nói: “Ông nói xem nên giải quyết thế nào?”
Nghe vậy Từ quản sự đột nhiên cười lên, sau đó lấy từ trong lồng ngực ra một phong thư, miệng phong thư đã xe đi, hiển nhiên là đã bị người ta xem qua. Từ quản sự lấy thư trong đó ra sau đó cười nói: “Dương Diệp, nghe nói ngươi có một muội muội, còn mới mười mấy tuổi? Hình như còn chưa có lập gia đình, ngươi thấy ta thế nào? Ta thích nhất tiểu cô nương loại như vậy, để muội muội ngươi làm tiểu thiếp cho ta, sau đó quỳ xuống nhận sai với Đỗ Tu…”
Bất ngờ giọng nói của Từ quản sự im bặt lại, nguyên nhân là vì có một nắm đấm cực lớn đang bay tới ông ta.
Nghe thấy Từ quản sự vũ nhục muội muội của mình, sắc mặt Dương Diệp đột nhiên trở nên giận dữ, sau đó thẳng tay đấm qua một cái. Muội muội và mẫu thân chính là nghịch lân của hắn, không cho bất kỳ kẻ nào xúc phạm.
“Bốp!”
Từ quản sự đâu nghĩ tới Dương Diệp đột nhiên động thủ, cho nên không kịp chuẩn bị, khuôn mặt và nắm đấm của Dương Diệp tiếp xúc thân mật với nhau, ông ta hét thảm một tiếng, cả người lảo đảo trên mặt đất, sau đó máu tươi từ trong mũi trong miệng trào ra.
Dương Diệp cũng không thu tay lại, tiếp tục xông tới, trong nháy mắt đi tới trước mặt Từ quản sự, đoạt lấy cây roi trong tay ông ta rồi sau đó vụt mạnh lên cái cơ thể béo phì kia.
“Cái thứ rác rưởi như ông cũng xứng với muội muội ta sao? Con mẹ nó chứ ta giết ông…” Dương Diệp sắc mặt hung tợn, điên cuồng vụt roi lên trên người Từ quản sự.
“A, Dương Diệp ngươi chết chắc rồi, ngươi dám đánh ta hả, a, dừng tay đi, a, Dương đại gia, đừng đánh nữa, đừng đánh nữa, ta sai rồi…”
Nghe được tiếng kêu thảm thiết của Từ quản sự, tất cả mọi người trong phòng ăn ngây người ra, bọn họ không nghĩ tới Dương Diệp lại dám đánh Từ bái bì, nên biết Từ bái bì chính là quản sự của Kiếm tông đấy! Có điều rất nhanh các đệ tử tạp dịch lại không nghĩ tới việc này nữa, bởi vì Dương Diệp đang làm chuyện mà bình thường bọn họ cũng không dám nghĩ tới.
Rất nhiều đệ tử tạp dịch trong phòng ăn nắm chặt hai tay, trong mắt không dấu nổi vẻ hưng phấn.
“Dương Diệp, ngươi, ngươi mau thả thúc thúc ta ra, nếu không ngươi chết chắc…” Đỗ Tu tỉnh táo lại, muốn đi tới ngăn cản Dương Diệp lại kiêng kỵ thực lực của hắn, chỉ có thể đứng một bên gào lên.
Dương Diệp không thèm để ý Đỗ Tu, tăng thêm sức mạnh từng roi từng roi đánh lên cơ thể béo phì của Từ quản sự, chỉ trong chốc lát Từ quản sự ăn không dưới trăm roi, cơ thể to béo hiện đầy vết máu, thật là kinh khủng.
Đối với Dương Diệp, nếu bắt nạt hắn thì có lẽ hắn sẽ nhẫn nhịn một chút, thế nhưng nếu có người dám động tới người nhà của hắn, vậy thì hắn sẽ không chút do dự hóa thành ác ma, lão Từ quản sự trước mặt này lại dám có chủ ý với muội muội hắn, hắn không thể nhịn được!
“A…. A….”
Trong phòng ăn vang lên tiếng kêu thảm thiết của Từ quản sự, trừ mấy người Đỗ Tu ra còn lại đệ tử tạp dịch khác nghe được thanh âm này đều thêm hưng phấn, lúc này trong lòng bọn họ cảm thấy vô cùng sảng khoái.
Từ bái bì bình thường bóc lột bọn họ không ít, không chỉ cắt xén tiền lương của bọn họ, bình thường chỉ cần hơi không thuận ý ông ta thì đã bị quất roi rồi, Tạp Dịch phong có mấy nghìn đệ tử tạp dịch, ít nhất có chín phần đã bị Từ bái bì hành hạ đánh đập!
“Dừng tay!” Đúng lúc này một lão giả mặc trường bào màu trắng xuất hiện trong phòng ăn, trong giọng nói ẩn chứa một ít huyền khí, làm cho lỗ tai của mọi người trong phòng ong ong lên.
Nghe được tiếng hừ lạnh, Dương Diệp rùng mình một cái, xoay người thấy được lão nhân thì trong mắt Dương Diệp lóe lên một vẻ phức tạp. Hắn hít sâu một hơi, ném roi qua một bên, mặc kệ Từ quản sự đã hấp hối trên mặt đất, đi tới trước mặt lão giả, cúi người thật thấp nói: “Thiên trưởng lão!”
Lão nhân trước mặt chính là lão nhân trước kia đã nhận hắn làm đệ tử ở An Nam thành, là lão nhân trước mắt thay đổi số phận của hắn, nếu như không phải trước kia lão nhân này đã cảnh cáo Liễu gia An Nam thành thì muội muội và mẫu thân của hắn rất có thể đã bị rơi vào tay Liễu gia rồi.
Mặc dù hắn bị lão nhân trước mắt cách chức làm đệ tử tạp dịch, thế nhưng trong lòng hắn không có oán hận lão nhân này chút nào cả, ngược lại trong lòng vẫn luôn cảm kích ông ấy. Hắn cố gắng như vậy cũng có nguyên nhân là vì lão nhân này, bởi vì trước đây hắn sau một năm vẫn chưa hấp thu được huyền khí, vị lão nhân này đã bị các ngoại môn trưởng lão khác cười nhạo.
Hắn muốn chứng minh, muốn chứng minh cho người Kiếm tông thấy, Dương Diệp hắn không phải phế vật!
Thấy Dương Diệp, trong mắt Thiên trưởng lão cũng hiện lên một vẻ phức tạp, so với người khác thì ông rất rõ thiên phú của Dương Diệp như thế nào. Nhưng mà không biết nguyên nhân gì mà Dương Diệp sau một năm vẫn không thể hấp thu huyền khí được, một năm vẫn chưa trở thành huyền giả, ông đành bất đắc dĩ cách chức Dương Diệp xuống làm đệ tử tạp dịch. Hôm nay gặp lại Dương Diệp lần nữa, trong lòng ông cũng có chút phức tạp.
Lúc này Đỗ Tu quỳ “phịch” một cái xuống trước mặt Thiên trưởng lão, sau đó chỉ vào Dương Diệp nói: “Thiên trưởng lão, ngài phải làm chủ cho ta, lúc trước Dương Diệp đánh ta trọng thương, lại còn bắt ta làm phần việc của hắn, thúc thúc ta tới tìm hắn nói chuyện lại không ngờ bị hắn đánh trọng thương nữa, Thiên trưởng lão ngài phải làm chủ cho ta và thúc thúc đấy!
Nghe thấy Đỗ Tu đổi trắng thay đen, Dương Diệp nhíu mày nhưng cũng không nói gì cả. Mà đệ tử tạp dịch xung quanh thì vẻ mặt tức giận, tên Đỗ Tu này lại có thể đổi trắng thay đen như thế, thật là quá vô sỉ.
Thiên trưởng lão nhìn Từ quản sự nằm hấp hối trên đất, đột nhiên ánh mắt Thiên trưởng lão lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó nhìn về phía Dương Diệp, một cỗ thần thức quét qua hắn, sau một lát hai mắt Thiên trưởng lão sáng lên, nói: “Ngươi, ngươi đã là Tứ phẩm huyền giả rồi sao?”
Dương Diệp nghe vậy gật đầu, sau đó huyền khí trong cơ thể bắt đầu vận chuyển, lật bàn tay lên, trong lòng bàn tay thoáng hiện lên kim sắc nhàn nhạt: “Thưa Thiên trưởng lão, ta đã có thể hấp thụ huyền khí rồi!” Nói xong những lời này, trong lòng Dương Diệp được thả lỏng, trước kia để lão nhân này không thất vọng, hắn liều mạng để tu luyện, nhưng mà cuối cùng hắn vẫn khiến lão nhân thất vọng, bây giờ hắn có thể hấp thụ huyền khí, người hắn muốn nói cho biết nhất chính là lão nhân trước mặt.
Thấy kim quang nhàn nhạt trên tay Dương Diệp, Thiên trưởng lão trợn tròn hai mắt giống như thấy chuyện gì ghê gớm vậy, cơ thể khẽ động đi tới trước mặt Dương Diệp, hai mắt nhìn thẳng Dương Diệp, nói: “Ngươi, huyền khí của ngươi là kim sắc sao?” Nói xong Thiên trưởng lão nhịn không được nắm chặt hai tay lại.
Nhìn thấy vẻ mặt ngưng trọng của Thiên trưởng lão, Dương Diệp do dự một chút sau đó gật gật đầu. Huyền khí của hắn có thể không phải kim thuộc tính, thế nhưng hẳn là không kém so với kim thuộc tính.
“Ha ha…”
Nhìn thấy Dương Diệp gật đầu, Thiên trưởng lão đột nhiên cười to lên, cười được một hồi thì có lẽ cảm thấy hơi quá liền ngăn kích động trong lòng lại, tay phải vỗ vỗ bả vai Dương Diệp, nói: “Tốt, rất tốt, cực kỳ tốt.” Trong mấy triệu người mới gặp được một người có Ngũ hành huyền khí, mà Dương Diệp không chỉ có Ngũ hành huyền khí lại còn là huyền khí kim thuộc tính mạnh nhất trong Ngũ hành huyền khí, sao ông ấy không kích động chứ?
Nghe được Thiên trưởng lão nói, Đỗ Tu ở một bên đột nhiên có cảm giác không hay rồi, nhưng khi thấy Từ quản sự hấp hối trên mặt đất thì gã hít sâu một hơi, bất chấp chạy đến trước mặt Thiên trưởng lão, lại quỳ xuống nói: “Vẫn xin Thiên trưởng lão làm chủ cho chúng ta!”
Nghe vậy Thiên trưởng lão nhíu mày, lạnh lùng liếc nhìn Đỗ Tu trước mắt, sau đó quay đầu nhìn mọi người xung quanh, nói: “Nói hết mọi chuyện trước đó nói ra, các ngươi yên tâm, có ta ở đây không ai có thể uy hiếp các ngươi được, có điều nếu như giấu diếm gì thì cũng đừng trách lão phu không khách khí.”
Nghe được lời của Thiên trưởng lão, trong lòng Đỗ Tu nổ lộp bộp, sắc mặt gã trắng bệch lên, gã biết lúc này Thiên trưởng lão đứng về phía Dương Diệp.
Đệ tử tạp dịch xung quanh đâu dám giấu diếm, lập tức đem mọi chuyện trước đó nói ra hết, có đệ tử tạp dịch nhớ lại thái độ của Thiên trưởng lão với Dương Diệp, biết đây là một cơ hội để lật đổ Từ quản sự, cho nên đều đem mọi chuyện Từ quản sự làm trước đó nói ra hết, thậm chí có người còn thêm ít mắm muối nữa.
Nghe được lời nói của các đệ tử tạp dịch, ba người Đỗ Tu ở một bên sắc mặt trắng bệch tới dọa người, cơ thể run rẩy, bọn họ biết lần này gặp hạn rồi.
Thản nhiên liếc nhìn ba kẻ đó, Dương Diệp đi tới bên người Từ quản sự, lấy phong thư cùng thư trên người ông ta ra sau đó cất vào trong ngực.
Nghe xong mọi người nói, sắc mặt Thiên trưởng lão trở nên âm trầm, nhìn Đỗ Tu đã nằm ngã dưới đất, lạnh lùng nói: “Không ngờ, thật không ngờ được, trưởng lão ngoại môn cùng đệ tử ngoại môn đều bận tu luyện, không ai quan tâm tới Tạp Dịch phong, không ngờ tới Tạp Dịch phong đã biến thành thiên hạ của hai thúc cháu các người, thật là to gan đến cực điểm!”
“Xin trưởng lão tha mạng, xin trưởng lão tha mạng…” Ba người Đỗ Tu lập tức quỳ gối trước mặt Thiên trưởng lão, cầu xin tha thứ: “Xin trưởng lão tha mạng, chúng ta không dám như vậy nữa, không dám như vậy nữa đâu…”
Ba người Đỗ Tu bây giờ cảm thấy hối hận, hối hận đã chọc vào Dương Diệp, nếu như biết Dương Diệp đã là Huyền giả thì cho bọn họ một trăm lá gan cũng không dám đi chọc Dương Diệp.
Thiên trưởng lão hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: “Kể từ bây giờ Từ quản sự không còn là quản sự của Tạp Dịch phong nữa, cả bốn người đi Tinh mỏ đào khoáng mười năm, vật đào được giao hết cho tông môn, mười năm sau trục xuất khỏi Kiếm tông, vĩnh viễn không được vào Kiếm tông nữa.” Nói xong quay qua Dương Diệp yên lặng gật đầu, sau đó giơ tay kéo vai Dương Diệp, thân hình khẽ động, hai người liền biến mất khỏi đại sảnh.
Nghe được lời của Thiên trưởng lão, chúng đệ tử tạp dịch xung quanh nhất thời hoan hô lên, mà ba người Đỗ Tu thì trực tiếp ngất tại chỗ.
Bốn người bọn họ phải làm trâu làm ngựa cho Kiếm tông mười năm.
***
(*) Từ bái bì: Từ lột da