[Vô Hạn Lưu] Song Trọng Nhân Cách - Tiểu Sinh Vô Danh

Chương 16: King Kong Barbie


*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hễ lần nào Tô Mạch cảm thấy nguy cơ cận kề thì Sở Hàn sẽ xuất hiện.
Nhưng lần này lại khác, APP Mộng cảnh lớn mạnh vượt xa tưởng tượng, nếu để cho Sở Hàn tuỳ ý làm loạn, vậy mười phần chắc chín sẽ chữa lợn lành thành lợn què.
Miễn cưỡng trấn an Sở Hàn cáu kỉnh xong, như thể ngập tràn nguy cơ, Tô Mạch hít sâu một hơi, sau đó mở điện thoại bấm một dãy số…
“A lô?”
Dãy số xa lạ, giọng nói của đối phương rõ ràng đong đầy ngờ vực.
“Là tôi.”

“Cậu, cậu Tô?!”
Giọng điệu của đối phương từ ngờ vực chuyển sang không thể tin nổi, Tô Mạch lạnh lùng nói: “Giúp tôi tra một vụ án, lát nữa tôi sẽ gửi liên kết đến.”
“Vụ án? Vụ án gì? Cậu chủ, gần đây cậu vẫn…”
Tút tút tút…
Tô Mạch cúp máy, sau đó gửi liên kết cho đối phương.
Đợi thêm mười mấy phút, di động reo lên, màn hình hiển thị số lạ.
“A lô?”
“Tô Mạch? Là tôi, Ngụy Tư Hàn!”
Chất giọng rất lạ nhưng cái tên hơi quen.
Hồi tưởng một lát, Tô Mạch rốt cuộc nhớ ra Ngụy Tư Hàn là ai — bạn học cấp hai của cậu.
Thực tế thì Tô Mạch chỉ học tiểu học và cấp hai, đến năm lớp 7 thì rời khỏi ghế nhà trường, bước vào…
Tô Mạch không có bạn bè, nhưng đó là chuyện sau khi Sở Hàn xuất hiện. Thời gian trước đó, mặc dù lạnh lùng hơn những người cùng lứa rất nhiều nhưng chung quy Tô Mạch vẫn có vài người bạn miễn cưỡng nói chuyện được, Ngụy Tư Hàn cùng bàn là một trong số đó.
Ngụy Tư Hàn là con nhà gia thế, ông nội là cựu chiến binh kháng Mỹ viện Triều. Sau khi cha làm kinh doanh, cháu trai của ông trở thành công chức, bây giờ là một cảnh sát chính thức.
Nhận được điện thoại của Ngụy Tư Hàn, Tô Mạch hơi bất ngờ. Chưa kịp hỏi han thì bên kia đã mở lời trước: “Chú Lê cho tôi một dãy số… Tô Mạch, mấy năm nay cậu đi đâu vậy? Còn nữa, tôi nhớ là cậu đâu muốn làm cảnh sát nhỉ, sao lại có hứng thú với vụ án của Đàm Nhạc?”
Vụ án của Đàm Nhạc xảy ra vào 60 năm trước, nghe giọng điệu của Ngụy Tư Hàn thì rõ ràng không phải anh vừa mới biết.
“Vụ án có vấn đề à?”
“Vấn đề lớn ấy chứ!” Bên kia điện thoại tiếp tục nói: “Đây là vụ án cũ ém kỹ từ sáu mươi năm trước, ai sẽ quan tâm! Trùng hợp là sáng sớm nay có người đến lật lại bản án.”
Đã thế còn mọc thêm bạn cũ lâu năm đột nhiên xuất hiện cũng quan tâm đến vụ án này, Ngụy Tư Hàn há có thể không nghĩ nhiều?
“Án mới được lật lại sáng nay, vả lại cũng không phải vụ gì lớn nên vẫn chưa công bố ra bên ngoài.”
Ý tứ trong đó là một người ngoài xa ngàn cây số như cậu làm sao lại biết được?
Trong đầu nảy ra một cái tên, Tô Mạch hỏi: “Hạ Vạn Lý?”
“Ơ? Sao cậu biết!”
Người lật lại vụ án đúng là người em trai Hạ Vạn Lý của Hạ Vạn Châu, bây giờ đã là lão già tóc trắng hơn 80 tuổi.
“Cứ coi tôi như thám tử tư là được rồi.” Tuỳ tiện bịa lý do, Tô Mạch tiếp tục truy hỏi: “Vì sao Hạ Vạn Lý lật lại vụ án, có nguyên nhân gì sao?”
“Chuyện này…”
Dù sao cũng thuộc về bí mật nghề nghiệp, Ngụy Tư Hàn cũng không muốn nói.
“Tôi có rất nhiều cách để nắm được nội tình.”
Đây là lời nói thật.
“Được rồi, là do một lá thư được Hạ Vạn Lý cất giấu nhiều năm đột nhiên biến mất.”
Tô Mạch không hỏi nữa.
Bởi vì, lá thư này nằm trong tay cậu.
Chuyện của Đàm Nhạc dường như vẫn chưa kết thúc.
Tô Mạch không biết liệu mình đụng phải nhiệm vụ hiện thực hay là một vụ án phổ thông. Nhưng cậu vẫn muốn tiếp tục quan tâm — chỉ vì ánh mắt khao khát trước khi chết của Đàm Nhạc.
Tỏ ý bảo Ngụy Tư Hàn thông báo kịp thời cho mình nếu có phát hiện mới xong, Tô Mạch chuẩn bị tắt điện thoại.
Ngay lúc này, trong điện thoại lại truyền đến tiếng ấp a ấp úng của Ngụy Tư Hàn: “Tô Mạch, dạo này cậu… vẫn ổn chứ?”
“Rất ổn.”
“Sao lại quan tâm đến sự kiện về Đàm Nhạc? Là vì… nhớ đến bản thân mình à?”
Giọng nói bên kia càng thấp thỏm không yên.
Làm bạn cùng bàn kiêm hàng xóm của Tô Mạch nhiều năm, Ngụy Tư Hàn biết rất nhiều bí mật không ai biết.
Tô Mạch xem anh như người lạ thông thường, nhưng trong lòng Ngụy Tư Hàn thì Tô Mạch lại là một trong số những người bạn tốt ít ỏi thời thơ ấu của anh.
“Tô Mạch? Tôi, tôi không cố ý… Cậu không sao chứ?”
“Không sao.”
Dứt lời, Tô Mạch cúp máy.
Phòng khách yên tĩnh chỉ còn lại tiếng ‘vù vù’ của điều hoà.
Ngẩn người lúc lâu, Tô Mạch quăng điện thoại ra chỗ khác, mỏi mệt nằm xuống ghế sô pha.
“Sở Hàn, tôi mệt rồi, giao cho anh nhé…”
“… Được.”
Người đời đều biết Sở Hàn đáng sợ, phàm là người từng gặp Sở Hàn, ai cũng hy vọng hắn biến mất vĩnh viễn. Mọi người nghĩ vậy, đương nhiên cho rằng Tô Mạch cũng nghĩ vậy.
Sự thật lại trái ngược hoàn toàn, Tô Mạch mới là người không thể rời khỏi Sở Hàn nhất.
Ai cũng biết, những người mắc chứng nhân cách phân liệt đều có vết thương không muốn lộ ra ngoài — Tô Mạch cũng không ngoại lệ.
Sở Hàn thường xuyên chế giễu cậu hèn nhát, đúng như thế thật.
Lúc Sở Hàn mới xuất hiện, Tô Mạch cực kỳ bài xích. Tuy rằng bài xích nhưng không thể không thừa nhận một điều rằng cuối cùng cậu cũng chịu thoát khỏi lồng giam đối mặt với hiện thực từ sau khi có hắn.
Có đường tắt rồi, ai còn sẵn lòng đi từng bước một?
Trước khi Sở Hàn xuất hiện, tất cả khổ đau chỉ một mình mình gánh. Sở Hàn xuất hiện rồi, Tô Mạch thành boss mặc kệ đời, thương đau khổ ải, dằn vặt thù hằn, oán hận căm phẫn… tất cả cảm xúc tiêu cực đều ném hết cho Sở Hàn.
Quen dần thành thói, Tô Mạch dần dần hình thành một thói quen rất xấu: bất cứ cảm xúc nào làm mình không thoải mái, cậu sẽ giao hết cho Sở Hàn, để tự Sở Hàn lặng lẽ tiêu hoá.
Mới đầu chỉ là cảm xúc tiêu cực, dần dà về sau, đến cả tham lam, ham muốn, thậm chí đủ loại vui vẻ hạnh phúc đều khiến Tô Mạch cảm thấy không thoải mái, không thiết bất cứ thứ gì.
Thế là, Sở Hàn trở thành thùng rác cho tất cả những cảm xúc của Tô Mạch.
Mặc dù bình thường luôn mỉa mai Tô Mạch nhưng Sở Hàn vẫn sẽ giúp cậu xử lý xong xuôi tất cả những chuyện Tô Mạch không muốn đối mặt hay thừa nhận vào mỗi thời khắc mấu chốt.
Giống như lúc này, lời của Ngụy Tư Hàn không chỉ vạch ra vết sẹo phủ bụi lâu năm của Tô Mạch mà còn vạch ra sự đồng cảm phảng phất của Tô Mạch với Đàm Nhạc — sự đồng cảm, với Tô Mạch đã quen lạnh lùng mà nói, đương nhiên cậu sẽ không thừa nhận.
Thế là, cậu kêu mệt mỏi;
Thế là, cậu ném sự đồng cảm vừa sinh sôi cho Sở Hàn;
Thế là, cậu vẫn là một Tô Mạch vô dục vô cầu, vô hỉ vô bi…
Hai ngày sau, Tô Mạch lại tiếp quản thân thể.
Rời khỏi khu 10, cậu tìm thấy lão Kha ở thư viện.
Hai người ‘trò chuyện vui vẻ’ vài giờ rồi Tô Mạch mới rời đi. Tô Mạch rời đi cũng không thấy có chỗ nào bất thường, mà vẻ mặt của lão Kha ở nguyên chỗ cũ trông rất khó coi…
Hai giờ sáng, Tô Mạch bất chợt mở mắt.
“Cuối cùng cũng đến.”
Ngữ điệu bình thản, Tô Mạch mặc quần áo tử tế rồi thong thả đẩy cửa phòng ngủ ra…
【 Máu nhuộm đỏ Bất Dạ thành, đây là một thành phố bị số phận nguyền rủa; sau vẻ truỵ lạc xa hoa là khói bụi và chém giết vô hình. 】
【 Quý ngài lính đánh thuê thân mến, bạn đồng hành của ngài đợi đã lâu, tuyệt đối đừng chọc giận bọn họ nhé… 】
Những ngọn đèn neon rực rỡ lấp loé không ngừng, quán rượu Style đêm nay yên tĩnh hơn ngày thường rất nhiều.
Vừa đẩy cửa ra, mùi rượu xộc vào mũi.
Điều Tô Mạch chú ý đầu tiên là mấy vị ‘lính đánh thuê’ ăn mặc giống cậu — quần áo trên người thay đổi ngay khoảnh khắc bước vào quán rượu.
“Người mới?”
Chàng trai tuấn tú ăn mặc giống cậu nhưng chất liệu quần áo trên người anh ta rõ ràng cao cấp hơn hẳn mới cau mày: “10 người rồi mà ‘cửa’ vẫn chưa đóng!”
Tô Mạch quay đầu, quả nhiên ‘cửa’ vẫn còn ở đó.
“Tự tìm chỗ nào đợi đi, chờ đủ rồi thì lần lượt từng người giới thiệu.”
Rõ là anh ta không kiên nhẫn nhưng cũng làm Tô Mạch khó chịu, chỉ yên lặng gật đầu rồi đi vào sâu trong quán rượu.
Quán rượu không lớn lắm, liếc mắt nhìn thoáng qua đã có thể thấy được toàn bộ, nhưng nó lại mang hơi hướng bí ẩn không nói nên lời. Càng quái dị hơn là ngoài những nhân viên phục vụ bắt buộc ra thì không có lấy một ‘người ngoài’ nào khác.
Đương chuẩn bị tìm nơi hẻo lánh không người làm người tàng hình, cơ thể đang hướng về phía trước của Tô Mạch chợt sững lại, khuôn mặt cũng lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn đề phòng.
“Người anh em, sang đây nhanh nào!”
Chào hỏi Tô Mạch là một người đàn ông đầu trọc đeo kính. Tô Mạch vốn không muốn để ý đến hắn ta, thế nhưng Đầu Trọc hết sức nhiệt tình, bước thẳng đến rồi kéo cậu sang một bên.
“Người anh em cũng là quân dự bị à? Lần này chúng ta khổ rồi, số lượng quá mười người chơi, đến cả dẫn đường cũng có hai kẻ!”
Hai người dẫn đường một nam một nữ, có thể phân biệt từ cách ăn mặc. Có điều, Tô Mạch cũng không thèm để ý đến bọn họ, bởi vì…
“Tên đó bị điên! Nam giả nữ! Biến thái!”
Thấy ánh mắt của Tô Mạch nhìn chằm chằm bên đó, Đầu Trọc cuống quýt chắn đi, nói với vẻ chán ghét: “Xui thật, gặp phải kịch bản mười người đã đủ xui rồi, đằng này lại thêm một kẻ biến thái…”
Đúng vậy, biến thái.
Chí ít trong nhận thức của người bình thường, người đàn ông cơ bắp vạm vỡ “rù quến” đứng tại quầy bar kia… không đúng, là King Kong Barbie(1) nam giả nữ đứng tại quầy bar kia, là đồ biến thái.
(1) là những cô gái “vai u thịt bắp”
Barbie boy là con lai, trông cũng phải cao khoảng một mét chín lăm trở lên; đeo nơ bướm hồng trên đầu, hai má có một lớp râu nhàn nhạt, cặp đùi chắc nịch cân đối lộ ra, cơ ngực nở nang với bộ lông rậm — dáng vẻ kỳ quái như vậy khiến người bình thường sởn da gà khi nhìn thấy.
“Biến thái ư? Chắc vậy, nhưng mà…”
“Nhưng cái gì?”
Tô Mạch hơi nhếch miệng: “Nhưng mà, hắn qua đây rồi.”
Đầu Trọc vội vàng quay đầu, vừa lúc nhìn thấy Barbie boy cầm hai ly rượu uốn éo vòng eo thô của mình, chậm rãi ‘thâm tình’ bước đến!
Cộp cộp cộp…
Đôi giày cao gót từ từ tới gần theo nhịp điệu uyển chuyển.
“Cút đi!”
Barbie boy cao một mét chín lăm, thân thể tráng kiện, trông gã như ngọn núi lớn khi đứng trước mặt Đầu Trọc không đến một mét rưỡi.
Đầu Trọc bị doạ đến mức mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, đến can đảm chào hỏi Tô Mạch cũng không có, tè ra quần vắt chân lên cổ chạy mất tăm.
Hắn ta đi rồi, Barbie boy cũng dừng lại, tiếp tục bảo trì khoảng cách hai mét với Tô Mạch.
Cùng lúc đó, trên khuôn mặt rù quến xồm xoàm râu ria lộ rõ vẻ phòng bị: “Tô Mạch? Hay là… Sở Hàn?”
Lặng im không đáp, Tô Mạch lạnh lùng nhìn gã chằm chằm.
Barbie boy mỉm cười: “Bloody Mary or Angel’s Kiss?”
Bloody Mary
Angel’s Kiss

Mặc dù Tô Mạch và Sở Hàn dùng chung thân thể nhưng khí chất của hai người khác nhau một trời một vực, Barbie boy đương nhiên có thể phân biệt, dẫu sao gã cũng là…
“Vũ công.”
“Là vũ công tao nhã!”
Đưa Angel’s Kiss cho Tô Mạch, Barbie boy càng cười hớn hở hơn nữa: “Hiếm quá đi thôi, thế mà gặp lại ở chỗ này… Máy chém đại nhân thân yêu, nhảy với tôi một điệu ‘Waltz of Love’, sao hả?”
Tô Mạch không nói gì, vẫn yên lặng nhìn chằm chằm vào Barbie boy.
Barbie boy không cười nữa, gương mặt dày đặc son phấn chỉ còn lại vẻ phòng bị.
Tuy là phòng bị, nhưng không hề sợ hãi.
Đúng vậy, Barbie boy không sợ Tô Mạch.
Gã không cần e sợ, vì gã cũng là một trong Tứ Quỷ — vũ công Laint.Tác giả có lời muốn nói:
Phó bản mới, mở khoá Bất Dạ thành đẫm máu!
ps: Hai Ma tướng tương phùng!
pps: Khi hai Long Ngạo Thiên, lại còn là Long Ngạo Thiên biến chất cùng xuyên đến một thế giới sẽ sinh ra phản ứng ‘hoá học’ thế nào đây?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận