[Vô Hạn Lưu] Xoắn Ốc Hải Đăng

Chương 33: Chung cư số 06 11


Edit: icedcoffee0011

Màng nhĩ vang lên tiếng vo ve như cánh thiêu thân.

Trong một khắc ấy, Trình Đình Vũ lập tức nghi ngờ rằng thính giác của mình đã bị tổn thương nghiêm trọng.

Cô bình tĩnh một chút, quyết đoán lấy gương ra, dùng năng lực giám định trạng thái của bản thân——

【 giá trị tinh thần (mức độ điên cuồng thấp): 73/125】

Trình Đình Vũ tin tưởng độ chính xác của phần mô tả trong dấu ngoặc —— bởi vì cô giờ phút này có chút muốn đi mua sắm [Kẹo nhai vị cà phê] hoặc là [miếng dán tinh dầu], hơn nữa một chút cũng không cảm thấy đắt…

Đối với một người túng thiếu và luôn bận rộn tìm kiếm việc làm như Trình Đình Vũ, việc không còn đắn đo tiền bạc trong tình huống này hiển nhiên đồng nghĩa với cô sắp mất trí.

Sau khi Trình Đình Vũ tự giám định, âm thanh nhỏ bé trên hành lang vang vẫn không hề biến mất, mỗi một lần thanh âm truyền đến, đều làm dây thần kinh rung lên đau đớn.

Chung cư số 06 có nhân viên trực ban đến từ đội Thanh tra, bất quá theo tình hình trước mắt, rời khỏi phòng đi xin giúp đỡ hiển nhiên là một việc cực kỳ khó khăn.

Trình Đình Vũ không tiếp tục do dự, trực tiếp lấy ra 《 Nội quy cư trú 》tùy thân.

“……”

Bình thường mà nói, trên《 Nôi quy cư trú 》 sẽ có mười hai điều, nhưng Trình Đình Vũ giờ phút này lại nhìn thấy, một mảnh mênh mang trống rỗng như đang muốn nói “bỏ cuộc đi, vô vọng rồi”.

—— nếu có chỗ nào có thể đánh giá trải nghiệm của cư dân ở chung cư số 06, Trình Đình Vũ nguyện ý sẵn sàng đánh giá âm năm sao, vô cùng tồi tệ.

Cô nhẹ nhàng xoa giữa mày.

Từ ngày bắt đầu cư trú cho tới hôm nay, Trình Đình Vũ đã có suy đoán với tình trạng thực tế của chung cư số 06, chỉ là biến hóa đêm nay tựa hồ vô cùng ngoài dự liệu.

“Không đúng……”

Trình Đình Vũ nhắm mắt lại, ngồi dựa ở đầu giường.

Trừ bỏ cái chết của một cư dân, mọi thứ ở tầng sáu hết thảy đều giống như ngày hôm qua, nếu việc cư dân 601 tử vong có thể gây ra phản ứng dây chuyền, như vậy hôm nay chung cư đã phải xử lý đến cùng.

Trình Đình Vũ loại bỏ suy luận vừa rồi.

Ngoài việc này, còn có tình huống của Kế Thế Lục.

Ban ngày, anh ta mua giấy phong ấn từ nhân viên “tuốc nơ vít” để phong ấn lực lượng.

Đồng tử Trình Đình Vũ càng lúc càng đậm màu, cô duỗi tay vén lọn tóc lòa xòa trước mắt ra sau tai, ở cuối sợi tóc đen, đã lấm tấm dính ướt bởi máu.

Tối hôm qua Kế Thế Lục vào phó bản, cho nên hôm nay trạng thái của anh ta rất không ổn, theo thủ tục, hẳn là anh ta sẽ đến đi phòng y tế một chuyến, nhận thuốc khôi phục tinh thần.

Nhưng sau khi lấy được thuốc an thần, vì sao còn vội vã tìm đến sự trợ giúp của “tuốc nơ vít”?

Trình Đình Vũ nghĩ, nhất định đã xảy ra sự việc, làm mất đi tín nhiệm của Kế Thế Lục với chung cư.

Cô cơ hồ lập tức liên tưởng đến phần mô tả trên lọ thuốc an thần trong phòng y tế—— “có tác dụng khôi phục tinh thần, trừ trường hợp người chơi mật đồng.”

Trình Đình Vũ nhìn gương, không tiếng động giao lưu với bản thân trong gương: “Chúng ta đều biết, bình thường, nếu chỉ tiến vào phó bản, tinh thần người chơi sẽ không chịu ảnh hưởng quá mức nghiêm trọng.”

Nhưng mà người chơi loại hình “mật đồng” thì đặc biệt, từ khi cô lần nữa có ký ức đến bây giờ, mặc kệ là tin tức đến từ chỗ nào, đều có thể kết luận, người chơi “mật đồng” rất dễ phát điên.

Giả sử Kế Thế Lục thật sự là một người chơi mật đồng sắp thức tỉnh năng lực, như vậy dị biến ngoài hành lang, có phải là do anh ta phát điên mà gây ra?

Trình Đình Vũ nhắm mắt trầm tư.

Thời điểm mới gặp mặt, cô từng giám định được từ trên người Kế Thế Lục một hàng thông tin “năng lực: đang trong quá trình phân hóa”.

Làm một “mật đồng”, sau khi Kế Thế Lục ở phân hóa thành công, rất có khả năng anh ta sẽ tiến vào thế giới tinh thần.

Đêm khuya trong căn hộ, Trình Đình Vũ nở nụ cười với hình ảnh của bản thân mình ở trong gương: “Có phải mày cũng nghĩ ra rồi?”

Ở trong biển tinh thần, cô từng nhìn thấy một điểm sáng tràn ngập ác ý.

Trình Đình Vũ khi tỉnh lại hoàn toàn không thể nhớ được dáng vẻ của điểm sáng, nhưng nhớ rõ nhất là cảm giác bản thân bị ăn mòn bởi điên cuồng và hỗn mang.

Phân tích từ tình huống trước mắt, Kế Thế Lục với năng lực đang “trong quá trình phân hóa”, trong quá trình lấy tên thật, đã nhìn thẳng vào hải đăng trong khi ở biển tinh thần.

Trình Đình Vũ rũ mắt, nếu giả thiết này chính xác, vậy đồng nghĩa với việc đội Thanh tra bên này cũng không có cách giải quyết hậu quả do mật đồng phát điên mang đến.

Trong một mảnh hắc ám, Trình Đình Vũ cảm giác tốc độ trái tim mình nhảy từng hồi lên càng lúc càng nhanh.

Tuy rằng cái chết cận kề vô hạn, cô lại ngoài ý muốn không có gì hối hận, nhìn gương, tiếp tục nói với hình ảnh bên trong: “Nếu thật sự không qua được một đêm này, vậy cũng coi như là mày tự làm tự chịu.”

Xông vào thành phố F0631 mà không có bất kỳ ký ức liên quan nào thực sự ẩn chứa rủi ro rất lớn, không biết bản thân đã từng cân nhắc điều này trong quá khứ chưa?

Cảm giác được tư duy trong đầu dần dần trì trệ, cô vặn bình nước khoáng lớn đặt bên bệ cửa sổ, không chút khách khí đổ hết toàn bộ lên đầu, dùng nước lạnh hạ nhiệt độ.

Muốn tìm ra một con đường sống, đầu tiên phải chải vuốt rõ ràng tình huống hiện tại.

Cô đã sớm hoài nghi, chung cư số 06 cũng không phải một phó bản, mà là hai phó bản.

Trình Đình Vũ cẩn thận đọc qua tấm 《 Nôi quy cư trú 》nguyên bản, theo lẽ thường mà nói, các quy tắc trên được thiết lập để nâng cao tỷ lệ sống sót của cư dân.

Trong đó có điều thứ 6 và 7 liên quan đến giấc ngủ.

Cư dân chỉ vào phó bản cảnh trong mơ sau khi đã đi ngủ, từ góc độ này mà nói, tỷ lệ nội dung liên quan đến phó bản trong “Nội quy cư trú” thực sự quá ít.

Trình Đình Vũ đã phân tích nội dung của quy tắc thứ sáu và bảy, trong đó nội dung điều thứ bảy Nếu xác nhận có người ngủ quá 12 tiếng, vui lòng liên hệ với nhân viên để xử lý” tương đối dễ lý giải, mỗi phòng trong chung cư chỉ có một người cư trú, cư dân ngày thường cũng không ra ngoài, cho nên quy tắc này có khả năng là nhằm vào người nào đó thời gian dài mất liên lạc hoặc ngủ quên ở khu vực công cộng.

Về điều thứ 6 “cố gắng đi ngủ trước 3 giờ sáng”, Trình Đình Vũ có chút để ý.

Nếu phó bản chỉ tồn tại trong mơ, như vậy ngược lại với các giấc mơ là hiện thực liền có thể coi là khu vực an toàn, nhưng điều thứ sáu lại rõ ràng mà nói cho mọi người, hiện thực cũng không an toàn, thậm chí còn nguy hiểm hơn cảnh trong mơ.

Quy tắc thứ sáu đề nghị cư dân đi ngủ trước 3 giờ sáng, có phải hay không ám chỉ, giấc ngủ đối với cư dân mà nói ngược lại là một loại cơ chế bảo hộ?

Từ ngày đầu tiên tiến vào chung cư Trình Đình Vũ đã có suy đoán nhất định của riêng mình, các trải nghiệm tiếp theo càng chứng thực suy nghĩ của cô.

Khi đi trên hành lang, cô có lúc cảm giác xung quanh mình còn có người khác, nhưng khi nhìn kỹ lại không thấy gì cả.

Những người khác có lẽ cho rằng bản thân lóa mắt, nhưng thân là “mật đồng”, Trình Đình Vũ hiển nhiên không thể bỏ lỡ các chỉ tiết lướt qua mắt mình.

Ngoài ra, thường xuyên có những âm thanh kỳ lạ trong hành lang vào giữa đêm.

Trình Đình Vũ mở mắt, nghiêng đầu nhìn sang chiếc giường trống bên kia, ngón tay giữa nhịp nhàng gõ vào mép giường.

Chung cư số 06 có không ít phòng trống.

Chung cư số 06 mỗi phòng đều có hai chiếc giường.

Trình Đình Vũ có lý do để phỏng đoán, có lẽ ngoài bọn họ, còn có một nhóm khách vô hình cũng sống trong khu chung cư này.

Những vị khách vô hình đó có thể cảm nhận được những người vẫn còn thức vào ban đêm, vì vậy cư dân cần đi ngủ càng sớm càng tốt.

—— — thức khuya bên ngoài hại thân, thức khuya trong chung cư số 06 sẽ giết chết người.

Cư dân chung cư không thể nhìn thấy những cư dân vô hình xung quanh họ, nhưng trong một số trường hợp, hai bên có thể tiếp xúc.

Chiếc giường rỗng trong phòng hoạt động như một cơ chế phát hiện, nếu có dấu hiệu ngủ trên đó, điều đó có nghĩa là——

Trong căn phòng này, có những cư dân khác.

“……”

Trình Đình Vũ hít sâu một hơi.

—— Mặc dù tình huống bên ngoài cửa rất xấu, nhưng may mắn thay, cô vẫn đang ở bên trong.

Nếu cư dân vô hình cần một chiếc giường, điều đó có nghĩa là họ sẽ ngủ, và nếu cô đoán đúng, bởi vì những sinh vật vô hình này cũng được coi là cư dân của căn hộ, họ đương nhiên cũng bị hạn chế bởi phó bản cảnh trong mơ.

Không giống cư dân bình thường sau một tháng có thể rời đi, cư dân vô hình chỉ có thể vĩnh viễn lưu lại, thể lực, tinh thần cùng sinh mệnh đều không ngừng giảm xuống vì phó bản trong mơ.

Tuy nhiên, những cư dân mang lối vào phó bản trong mơ sẽ mất đi đặc điểm này sau chu kỳ ba mươi ngày, và phải chờ đến ngày thứ bốn mươi lăm để thu được lối vào phó bản một lần nữa.

Nói cách khác, nếu lấy bốn mươi lăm ngày làm chu kỳ tuần hoàn, những cư dân vô hình trong khoảng từ ba mươi đến bốn mươi lăm ngày này sẽ không tiếp tục bị ảnh hưởng bởi phó bản cảnh trong mơ.

Họ là nguồn gốc của tiếng động lạ trong hành lang.

“Đại khái hiểu được lý do vì sao phòng 601 chết rồi.”

——《 Nôi quy cư trú 》 khuyên cư dân không nên đến thăm hàng xóm, đồng thời phân chia khu vực hoạt động, nhắc nhở họ rằng nhân viên đeo thẻ lao động màu xanh lam mới là an toàn.

Cũng có ý nghĩa, hai loại cư dân đồng thời tồn tại trong một không gian, với xác suất hai nhóm cư dân tương tác với nhau, những cư dân vô hình đó có khả năng ảnh hưởng đến nhận thức của những cư dân bình thường.

Ngày hôm qua sau khi Trương Trác Vĩ cầm đồ ăn lên tầng, anh ta duỗi tay gõ lên cánh cửa mà anh cho rằng là của cư dân 604, nhưng mà lúc ấy nhận thức của anh ta đã bị ảnh hưởng, cuối cùng người mở cửa phòng chào đón anh ta, chính là quái vật.

Phán đoán từ tình huống trên hành lang, chỉ cần cư dân không chủ động mở cửa, những tên quái vật đó hẳn là không thể trực tiếp tiến vào phòng.

“……”

“Nhưng sáng ngày hôm qua, cửa phòng 604 đều ở trạng thái mở nhỉ?”

Như vậy hiện tại ở phòng 604, liệu giờ này có tồn tại cư dân vô hình?

Trình Đình Vũ suy nghĩ một chút dựa trên các giả định trên —— sau khi thức tỉnh “mật đồng”, gặp điểm sáng trong biển tinh thần, sau đó lại gặp phải cư dân vô hình trong chung cư, quả thực là đen đủi hết phần thiên hạ, phó bản tinh hoa hộ ituj.

Cô vừa suy tư, vừa cầm lấy tấm 《 Nôi quy cư trú 》trống trơn kia.

Ước chừng năm sáu giây sau, hai hàng chữ chỉ có Trình Đình Vũ có thể thấy hiện ra ——

【 Kiểm tra đo lường được sự vật cần mở khóa giám định, giám định hay không?

Số lần giám định còn lại: 3/3】

Bởi vì vừa mới tỉnh dậy, thể lực còn sung mãn, cô có ba lần giám định.

Trình Đình Vũ nhếch mày.

Giờ này khắc này, cô dường như đã hiểu ra cách sử dụng khả năng của mình.

Trước mắt, “mật đồng · nhà giám định” chủ yếu có hai phương hướng áp dụng, một loại là giám định hằng ngày, không tiêu hao thể lực, nhưng cũng nhìn không ra nội dung có giá trị, một loại khác đã được sử dụng để giám định thi thể Vệ Hành cùng trái tim có tên [ huyết nhục · sinh mệnh quá tải ], yêu cầu tiêu hao thể lực rất lớn, đồng thời cũng có thể đạt được số liệu kỹ càng tỉ mỉ chi tiết.

Phương thức giám định số hai có điều kiện phát động, vì tên thật của năng lực là “nhà giám định”, cô chỉ có thể giám định mục tiêu nếu có đủ kiến ​​​​thức liên quan.

Cho nên khi Trình Đình Vũ đã có hiểu biết nhất định với tình huống hiện tại của phó bản, cô có thể tiến hành phương pháp giám định số 2.

Trình Đình Vũ lựa chọn sử dụng năng lực, đồng tử của cô vốn dĩ đã đen kịt, giờ phút này càng như màn đêm dày đặc không có ánh mặt trời, tối tăm đến rợn người.

Điều khoản bổ sung:

[ Bổ sung điều khoản một, dưới tình huống trong căn hộ xuất hiện dấu hiệu có người khác cư trú, nếu như không có phương tiện liên hệ với nhân viên chung cư, vui lòng nhắc nhở bản thân những dấu hiệu đó không phải là thật, nằm xuống bằng tốc độ nhanh nhất, cũng đảm bảo bản thân nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, ngủ là biện pháp bảo hộ cho các cư dân. ]

[ Bổ sung điều khoản bảy, [cư dân chung cư vô hình] là quái vật phái sinh từ phó bản [F0631-], khi giá trị tinh thần của cá nhân hạ thấp hoặc là phó bản sinh ra bất thường, cư dân bình thường có xác suất cao nhìn thấy chúng. ]

[ Bổ sung điều khoản chín, theo dư đoạn, thông quan phó bản [F0631-] sẽ xuất hiện vật phẩm [ hộp nhạc – khúc hát ru.] ]

Ghi chú 1: [ hộp nhạc – khúc hát ru ] là đạo cụ do [ Người Tạo Mộng ] chế tạo, có thể khiến các mục tiêu cụ thể chìm vào giấc ngủ sâu.

Ghi chú 2: Thật đáng tiếc, trước mắt không phát hiện bất luận phương pháp nào để phá giải phó bản [F0631-].


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận