Chu Thất Thất lớn tiếng: – Bát đệ đâu, mau trả lại cho ta.
Tuy bão tuyết đã tan, nhưng khí trời vẫn rét buốt, Chu Thất Thất lại không cảm thấy cái lạnh thấu xương đó, vì quá nóng lòng lo lắng cho Hoả Hài Nhi.
Nhưng nàng càng gấp gáp, Hoa Nhị Tiên lại càng cố ý thong thả. Bà chầm chậm: – Bây giờ đầu óc ta còn mơ mơ màng màng, làm sao nhớ ra đặt nó ở đâu?
Chu Thất Thất vừa giận vừa sợ: – Bà… bà… tôi giết bà…
Hoa Nhị Tiên: – Nha đầu ngươi có giết ta cũng bằng thừa, trừ phi chờ ta khôi phục công lực, tâm thần thanh tĩnh, nếu không…
Thẩm Lãng chợt ngắt lời: – Bà cứ yên tâm chỉ chỗ Bát đệ, trước khi công lực của bà khôi phục, tôi nhất định sẽ chu toàn cho bà.
Chàng đã nhìn thấu lòng của Hoa Nhị Tiên. Bà ta sợ sau khi nói ra chỗ của Hoả Hài Nhi, cho dù Chu Thất Thất tuy không đành lòng đả thương cũng sẽ bỏ rơi bà. Bây giờ bà hoàn toàn vô lực, nếu gặp địch nhân làm sao bảo toàn tánh mạng. Trước khi nói ra chỗ Hoả Hài Nhi, Chu Thất Thất cùng Thẩm Lãng nhất định phải chiếu cố đến bà.
Bị Thẩm Lãng nói trúng thâm ý, Hoa Nhị Tiên biến sắc, suy nghĩ chút rồi lạnh lùng hỏi: – Sau khi công lực ta khôi phục thì sao?
Chu Thất Thất: – Bà đi đường bà, tôi đi đường tôi. Ai muốn giữ bà làm gì?
Hoa Nhị Tiên trầm tư một thoáng, rồi khẽ nói: – Đi theo ta.
Đã quá nửa ngày, dược lực như đã tan nhiều. Tuy bà vẫn chưa thể tự do hành động, nhưng đã có thể đi lại một mình, liền vùng khỏi tay Thẩm Lãng. Chu Thất Thất có lẽ cũng tự đi được, nhưng nàng vẫn nằm yên trên lưng Thẩm Lãng. Hai tay có thêm chút lực còn ôm chàng chặt hơn.
Kim Vô Vọng cứ lẳng lặng theo sau, mặt trơ như đá. Hắn hoàn toàn không có ý chạy trốn.
Sau lưng hắn, A Đổ đảo mắt tới lui, lầm bầm: – Nếu là ta, đã chạy cho lẹ rồi, còn theo người ta làm gì? Chờ bị xẻ thịt róc xương sao?
Kim Vô Vọng lờ đi như không nghe được.
Hoa Nhị Tiên dẫn họ đi dọc theo vách núi hơn mười trượng, tới gần một tảng đá lớn, chân bước chậm lại, nói: – Phía sau tảng đá đó có một hốc, ta đặt cục vàng cục ngọc của ngươi trong ấy. Uổng cho ta còn đắp cho nó cái áo lông chồn mềm mại ấm áp nữa.
Chu Thất Thất thấy hốc đá này an toàn kín đáo, cũng hơi yên tâm, lại nhàn nhạt nói: – Còn nhớ ai cho bà cái áo lông ấm áp đó không? Thẩm Lãng, đẩy đá ra đi.
Thẩm Lãng quay đầu nhìn Kim Vô Vọng mỉm cười. Chàng chưa mở miệng, Kim Vô Vọng đã bước tới, phất nhẹ tay đẩy tảng đá nặng hơn ba trăm cân qua một bên.
Thẩm Lãng bật khen: – Tuyệt chưởng…
Chàng đột nhiên ngưng lại. Chu Thất Thất hét lên kinh hoàng. Hoa Nhị Tiên biến sắc.
Trong hốc đá kia không một bóng người. Hoả Hài Nhi đâu chẳng thấy?
Chu Thất Thất: – Quỷ bà dám gạt ta.
Hoa Nhị Tiên luống cuống trả lời: – Ta… ta rõ ràng để nó ở chỗ này…
Chu Thất Thất nghiến răng: – Bà rõ ràng cái gì! Bát đệ đâu không thấy, bà… bà đem cậu ấy đi đâu? Mau mau trả lại cho ta.
Hoa Nhị Tiên cũng quýnh lên, lớn tiếng: – Sao ta lại lừa ngươi, chẳng lẽ ta không muốn sống nữa sao? Có lẽ nào… có thể… nó… nó tự giải huyệt, đẩy đá đi ra?
Kim Vô Vọng trầm giọng: – Nếu cậu ấy tự mình ra được, còn vất vả bít cái hốc này lại làm gì?
Chu Thất Thất: – Đúng nha! Huống chi cậu ấy nhỏ xíu, sao tự giải huyệt được. Thẩm Lãng, giết bà ta, mau vì em mà giết bà quỷ này.
Thẩm Lãng thấp giọng: – Giết bà ta bây giờ cũng vô ích thôi. Hơn nữa anh thấy bà ta dường như không nói láo. Chỉ sợ Bát đệ,… chỉ sợ cậu ấy đã rơi vào tay người khác.
Hoa Nhị Tiên cúi đầu thở dài: – Xin Thẩm tướng công chủ trì công đạo.
Chu Thất Thất hoảng hốt: – Vậy thì bây giờ phải làm sao đây? Anh… anh mau nghĩ cách…
Thẩm Lãng: – Giờ mà có gấp gáp cũng chẳng ích gì, phải thủng thỉnh từ từ suy nghĩ…
Chu Thất Thất rấm rứt: – Thủng thỉnh… từ từ… suy nghĩ… Cái mạng nhỏ của Bát đệ… chỉ sợ… Không ngờ anh lại có thể nói ra những lời độc ác như vậy.
Nàng vừa nói vừa khóc, rồi khóc không thành tiếng, rốt cục oà lên nức nở.
Kim Vô Vọng khẽ cau mày: – Nên cho nàng ngủ… nghỉ…
Thẩm Lãng thở dài: – Coi bộ chỉ có cách đó…
Kim Vô Vọng khẽ phất tay áo vào huyệt ngủ của Chu Thất Thất. Tiếng khóc của nàng nhỏ dần rồi tắt hẳn, mi mắt từ từ khép lại, gục đầu trên vai Thẩm Lãng chìm vào giấc ngủ. Những giọt lệ long lanh như những hạt châu lăn tăn trên vai chàng.
Kim Vô Vọng lạnh lùng nhìn Hoa Nhị Tiên, chậm rãi: – Thẩm huynh muốn xử bà ta ra sao?
Hoa Nhị Tiên rùng mình trước ánh mắt lạnh lùng của hắn. Dưới ánh nắng ban mai, bà thấy rõ bộ mặt của Kim Vô Vọng. Một bộ mặt kỳ quái quỷ dị.
Nếu nhìn từng thứ trên mặt hắn thì… mắt, mũi, tai, miệng đều có vẻ bình thường, nhưng… hai tai thì một lớn một nhỏ, hai hàng lông mày thì một dày một mỏng, mũi to như mũi trâu, môi mỏng như lưỡi đao, hai mắt xa nhau lại một tròn một góc cạnh. Dường như hoá công đã lấy những bộ phận từ năm sáu người đặt trên hắn. Đàn bà con nít mà thấy hắn lúc nửa đêm, chắc tưởng lầm mình đang trong cơn ác mộng.
Hoa Nhị Tiên càng không muốn nhìn hắn, lại cứ nhìn, rồi cảm thấy trong lòng lạnh lẽo nặng nề, định mắng hắn lắm điều vô sỉ xen vào chuyện người khác, mà một tiếng cũng nói không ra.
A Đổ thì ngạc nhiên trợn mắt nhìn hắn chằm chằm. Nó có bao giờ thấy Kim lão gia xem ai ra gì, hôm nay lại có vẻ nể trọng Thẩm tướng công.
Thẩm Lãng mỉm cười: – Nếu là tại hạ, Kim huynh xử bà ra sao?
Kim Vô Vọng lạnh lùng: – Giết thì vô ích, mang theo là gánh nặng, chi bằng cứ để bà ta lại đây.
Hoa Nhị Tiên hoảng hốt: – Ngươi, … nếu ngươi bỏ ta lại đây, một đao giết quách ta cho rồi.
Bây giờ bà ta bây giờ toàn thân vô lực, áo quần phong phanh, ở lại đây một mình, cho dù không gặp địch nhân cũng sẽ bị chết rét.
Kim Vô Vọng cười lạnh: – Thì ra Chưởng Trung Thiên Ma cũng sợ chết! Đây, tiếp lấy!
Hắn lấy một sợi dây dài bên hông quăng tới Hoa Nhị Tiên. Tuy bà đưa tay ra bắt lấy, nhưng phân vân không hiểu hắn định giở trò gì.
Thẩm Lãng cười khẽ: – Kim huynh đã tha mạng cho bà, sao không mau cầm lấy đầu dây, Kim huynh sẽ giúp bà một tay.
Kim Vô Vọng: – Thẩm huynh không nỡ giết, thôi thì chỉ mang bà theo vậy.
Thẩm Lãng cười to đắc ý: – Kim huynh đúng là tri kỳ của tiểu đệ, có thể hiểu tiểu đệ như vậy.
Hoa Nhị Tiên tự buộcdây vào cổ tay. Một đời tung hoành trong giang hồ hiểm ác, cứ ngỡ mình chẳng coi cái chết ra gì, nhưng khi đứng bên bờ sinh tử, bà mới hiểu ba chữ “không sợ chết”, nói thì dễ nhưng thật khó thực hành.
Kim Vô Vọng: – Từ ngàn xưa, đáng sợ nhất vẫn là cái chết. Lẽ nào tại hạ lại không sợ? Thẩm huynh đã tha mạng, tại hạ sao dám phụ nghĩa vong ân? Thẩm huynh muốn đi đâu, tại hạ nguyện đi theo hết lòng tương trợ.
Thẩm Lãng cười: – Nếu tại hạ không tin Kim huynh là đại trượng phu ân oán rõ ràng, đâu lại yên tâm với Kim huynh như vậy? Tại hạ xin dẫn đường, chúng ta đi xa chỗ này trước rồi sẽ nói thêm.
Chàng xoay người bước. Kim Vô Vọng kéo Hoa Nhị Tiên theo sau. Mặc dù hai người chưa thi triển khinh công, nhưng bước chân vẫn rất nhẹ nhàng. Đáng thương cho Hoa Nhị Tiên, phải khó khăn lắm mới theo kịp, mặt mày tái xanh như không còn giọt máu.
Bốn bề tĩnh lặng, vắng bóng chim muông, trên mặt tuyết đầy những dấu chân lộn xộn, như bọn người Phương Thiên Lý, Triển Anh Tùng phải đi đứng rất khó khăn.
Thẩm Lãng chăm chú quan sát những dấu chân này, khi đến thì cạn và cách nhau hơn năm sáu thước, lúc đi thì sâu lại rất gần nhau. Bọn Phương Thiên Lý lúc đến sức lực dồi dào, nhưng khi đi thì dường như đã bị nội thương không nhẹ, nên chân bước có vẻ khó nhọc vô cùng.
Thẩm Lãng suy tư rồi quay đầu lại nhìn Kim Vô Vọng: – Kim huynh thật cao kiến.
Kim Vô Vọng ngẩn người: – Tướng công nói vậy có ý gì?
Thẩm Lãng: – Tại hạ vốn đang lo đám người Phương Thiên Lý trở lại tìm Chu cô nương trả thù. Nay thấy họ đã bị Kim huynh đả thương, tại hạ cũng yên tâm.
Kim Vô Vọng: – Tại hạ không hề ra tay đả thương bọn họ.
Thẩm Lãng bất giác kinh hãi nghĩ thầm… “Nếu không phải hắn, thì ai đả thương bọn Phương Thiên Lý? Kim Bất Hoán không đủ bản lãnh…”
Vừa đi vừa suy nghĩ, bất giác vô tri bước chân của chàng cũng chậm lại.
Từ xa có người đi tới, thoạt đầu chỉ là bóng xám nhỏ mờ, thoáng chốc đã ở ngay trước mặt. Chính là tiểu thư của Tái Ngoại Thần Long, hiền thê của Thiết Hoá Hạc, mỹ phụ mặt thẹo. Nàng ôm ái nữ Đình Đình, vẻ mặt hốt hoảng.
Thấy Thẩm Lãng chẳng khác gì gặp được người thân, nàng dừng lại thở hổn hển hỏi: – Tướng công có thấy phu quân nhà tôi chăng?
Thẩm Lãng biến sắc: -Thiết huynh chưa về sao?
Mỹ phụ mặt thẹo lo lắng: – Vẫn chưa có tin tức.
Thẩm Lãng: – Còn Thắng Huỳnh, Nhất Tiếu Phật…
Mỹ phụ mặt thẹo ngắt lời: – Những người đó đi cùng tướng công thăm dò bí mật cổ mộ. Làm sao tôi biết được hành tung của họ?
Thẩm Lãng hoảng hốt: – Những người này cũng chưa về?
Chàng biết rõ Thiết Hoá Hạc yêu dấu hiền thê ái nữ, được tự do là hắn chạy nhanh về sum họp với vợ con. Đến giờ mà hắn vẫn chưa về tới, hẳn đã gặp đại biến trên đường. Huống chi tung tích của bọn Phương Thiên Lý hơn mười người cũng không rõ nơi nào. Nếu họ không về thành Tất Dương, thì đã đi đâu?
Mỹ phụ mặt thẹo thấy vẻ mặt của Thẩm Lãng lại càng thêm lo lắng, nắm vạt áo chàng, nghẹn ngào: – Thiết Hoá Hạc… không lẽ chàng đã…
Thẩm Lãng nhỏ nhẹ: – Xin phu nhân chớ gấp gáp, chuyện này…
Chàng bất thần ngưng nói, ánh mắt chăm chăm nhìn vào một chỗ trên mặt tuyết… chỉ thấy những dấu chân đi về cổ mộ, không có dấu từ cổ mộ trở ra.
Thẩm Lãng thầm than, quên đi còn đang an ủi mỹ phụ mặt thẹo, lập tức xoay người lui vài bước. Sắc mặt Kim Vô Vọng cũng trầm như nước. Mỹ phụ mặt thẹo ngơ ngác kinh hoàng. Đình Đình ôm chặt cổ mẹ, muốn khóc mà không dám.
Mấy người theo sau Thẩm Lãng đi ngược trở lại, chợt nghe chàng thở ra: – Bắt đầu từ đây!
Kim Vô Vọng cũng chăm chú nhìn, nhận thấy những dấu chân lộn xộn đi về hướng thành Tất Dương đến đây đột nhiên biến mất. Mười mấy người như ở giữa chỗ đất bằng bay thẳng lên trời.
Mỹ phụ mặt thẹo sốt ruột hỏi: – Thật ra… thật ra đã xảy ra chuyện gì?
Thẩm Lãng trầm giọng: – Thiết huynh cùng bọn Phương Thiên Lý, Nhất Tiếu Phật đều đã thoát hiểm và rời cổ mộ. Họ như đang đi về thành Tất Dương, nhưng đến đây… đến nơi này…
Đoàn người kia đến nơi này rồi tại sao mất tích? Thật sự họ đã gặp biến cố gì? Trong đầu Thẩm Lãng đầy những câu hỏi không thể trả lời. Chàng trầm tư suy nghĩ, lặng lẽ thở dài.
Mỹ phụ mặt thẹo không phải nhi nữ tầm thường, tuy vừa lo sợ, vẫn cầm được đôi hàng lệ. Nàng chăm chú quan sát những dấu chân trên tuyết, chỉ thấy dấu tới, chẳng thấy dấu lui, không thấy dấu rẽ phải hay rẽ trái, tựa như cả bọn bỗng dưng bay thẳng lên trời. Mặc dù nàng rất cố tâm trấn định, nhưng càng nhìn càng thấy kỳ quái, càng nhìn càng kinh hoàng, chân tay bủn rủn, lặng yên không nói.
Kim Vô Vọng liếc nhìn Thẩm Lãng, hai người này vốn liệu việc như thần, giờ đây lại chẳng đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Nếu họ tin vào quỷ thần, có thể cho việc này là do bầy quỷ đám ma giở trò. Nếu họ ngu ngốc, có thể chỉ cho rằng chuyện này hẳn là… kỳ quái.
Nhưng hai người vốn đầu óc tỉnh táo, suy nghĩ thấu suốt, thường có muôn ngàn giải thích cho mỗi sự việc, giờ đây lại nghĩ không ra một lý do để làm tỏ chuyện này.
Cả hai không mê tín quỷ thần, lúc này cũng ngờ ngợ có bàn tay quỷ ma trêu cợt. Hai người liếc nhau, mồ hôi lấm tấm đầy trán.
Mỹ phụ mặt thẹo không nhịn được nữa, hai hàng nước mắt rơi xuống, cúi đầu: – Tâm trí tiện thiếp bây giờ hoàn toàn rối loạn, xin tướng công làm chủ chuyện này.
Thẩm Lãng: – Đây nhất định là một âm mưu kinh người gì đó, tại hạ trong lúc nhất thời cũng không biết xử trí ra sao, xin phu nhân chớ quá bi thương, cùng tại hạ…
Bỗng có một giọng khàn khàn hét ầm: – Thiết đại tẩu chớ nghe lời hắn. Người đi cùng hắn là môn hạ của Khoái Lạc Vương, chính tên ấy đã giở trò trong cổ mộ. Họ Thẩm kia đã sớm thông đồng với hắn. Thiết đại ca, Phương đại hiệp cùng hơn mười võ lâm bằng hữu đã bị hai tên này hại chết. Kiến Nghĩa Dũng Vi Kim Bất Hoán xin làm chứng.
Kim Bất Hoán núp dưới tàn cây bên đường, quơ chân múa tay, la ó rầm rĩ.
Bên cạnh hắn còn có Bất Bại Chi Kiếm Lý Trường Thanh, Khí Thôn Đấu Ngưu Liên Thiên Vân, và hai kẻ trọng lời nói hơn vàng Lãnh gia huynh đệ.
Đám người Lý Trường Thanh nghe đồn về những chuyện lạ xảy ra ở thành Tất Dương, đã lặn lội đi suốt đêm trường tới đây điều tra, giữa đường thì gặp kẻ vô cớ sanh sự Kim Bất Hoán.
Lý Trường Thanh còn giữ được bình tĩnh. Liên Thiên Vân thì đã giận đến xám mặt, nóng nảy hét lớn: – Khó trách sao huynh đệ ta đoán không ra lai lịch của họ Thẩm kia, thì ra hắn chính là tay sai của Khoái Lạc Vương. Lãnh Đại, Lãnh Tam, chúng ta không thể bỏ qua cho hắn.
Mỹ phụ mặt thẹo vốn không tin lời Kim Bất Hoán, nhưng nghe Nhân Nghĩa trang chủ nói thế, chẳng chần chờ, ra tay đánh thẳng vào ngực Thẩm Lãng. Chưởng thế vừa nhanh vừa biến hoá kỳ diệu, cao siêu hơn Chấn Sơn Chưởng của Hoàng Phủ Tung gấp trăm lần.
Thẩm Lãng tuy còn đang ôm Chu Thất Thất, vẫn nhanh nhẹn tránh được đòn nguy hiểm ấy. Chàng biết lúc này có giải thích cũng vô ích, nên chẳng nói lời nào.
Kim Bất Hoán đắc ý cười vang: – Các vị nhìn xem, hắn đã thừa nhận. Thiết đại tẩu chớ dung tình. Ngay cả lão tiền bối cũng nên mau ra tay.
Liên Thiên Vân cả giận mắng lớn: – Ta là hạng người lấy đông hiếp ít sao?
Kim Bất Hoán cười lạnh: – Đối phó loại người này cần gì phải giữ đạo nghĩa giang hồ. Lão tiền bối nhìn coi ai đang ngồi bên kia?
Liên Thiên Vân thấy Hoa Nhị Tiên, hai mắt toé lửa, gầm lên phóng qua.
Một bóng xám lướt tới ngăn trước mặt lão.
Liên Thiên Vân giận dữ thét lớn: – Ngươi là ai dám cản đường ta?
Kim Vô Vọng chỉ lạnh lùng nhìn lão không nói. Liên Thiên Vân đánh tới một quyền, Kim Vô Vọng phất tay hoá giải. Liên Thiên Vân công ra liên tiếp năm quyền, Kim Vô Vọng khoa hai tay đỡ. Hắn vẫn đứng yên, chân không di động.
Liên Thiên Vân giận dữ quát: – Hoa Nhị Tiên là gì của ngươi?
Kim Vô Vọng lạnh lùng: – Hoa lão bà cùng ta không quan hệ, nhưng Thẩm tướng công đã giao phó bà cho ta, thì không ai được quyền đả thương bà.
Hoa Nhị Tiên đang ngồi trên tuyết, cả người ê ẩm, nghe vậy không khỏi lộ vẻ cảm kích. Liên Thiên Vân giận đến tóc râu dựng đứng, tung ra liên tiếp chín quyền.
Sau trận Hành Sơn, tuy công lực của Khí Thôn Đấu Ngưu Liên Thiên Vân đã tổn hao hơn phân nửa, nhưng lúc này thi triển quyền thế vẫn uy mãnh vô cùng.
Quyền phong thổi tuyết bay tứ phía, Kim Vô Vọng vẫn đứng vững. Lý Trường Thanh đứng ngoài quan sát, sửng sốt trước võ công cao siêu của Kim Vô Vọng, càng kinh ngạc hơn trước khinh công tuyệt luân của Thẩm Lãng. Tay chàng còn đang ôm một người, mà thân hình vun vút tới lui không lưu lại dấu chân trên tuyết. Thế công của Thiết phu nhân tuy nhanh nhẹn biến hoá, vẫn chẳng đụng được vạt áo của chàng.
Kim Bất Hoán đứng coi mê mẩn. Hắn hớn hở nhìn người khác giao thủ, lại còn hò hét: – Lãnh Đại, Lãnh Tam… hai người cũng mau vào giúp sức…
Hắn còn đang ngoác mồm thì một luồng gió đập thẳng vào mặt, chiếc móc sắt nơi cổ tay của Lãnh Tam đã ngay trước mắt.
Kim Bất Hoán hoảng hồn phóng qua một bên tránh được, phẫn nộ hét: – Ngươi làm gì vậy?
Lãnh Tam: – Bằng vào ngươi cũng dám sai ta?
Hắn nhổ mạnh xuống đất ra chiều khinh bỉ. Kim Bất Hoán tuy giận đến xanh mặt, cũng chỉ biết đứng yên trợn mắt nhìn, chứ chẳng dám làm chi.
Đến lúc này Thẩm Lãng và Kim Vô Vọng vẫn chỉ thủ chứ không công. Mỹ phụ mặt thẹo vì vướng bận cô bé Đình Đình, nên dù Thẩm Lãng còn đang ôm Chu Thất Thất, vẫn qua lại tránh né dễ dàng. Kim Vô Vọng tuy đối phó với Liên Thiên Vân chẳng mấy khó khăn, nhưng chỉ thủ mà không công sớm muộn gì hắn cũng bại.
Lý Trường Thanh lầm thầm: – Thiếu phụ này tất là ái nữ của Tái Ngoại Thần Long, Liễu Bạn Phong. Võ công của nàng không thua Hoa Sơn Ngọc Nữ Liễu Ngọc Như. Phu quân của nàng Thiết Hoá Hạc ắt cũng không phải hạng tầm thường. Như vậy trong giang hồ vẫn còn không ít những cao thủ vô danh… Nhưng vợ chồng nàng là đời sau của võ lâm danh gia, còn thiếu niên họ Thẩm kia là ai? Thật không đoán được!
Thẩm Lãng trước sau vẫn chưa thi xuất chiêu nào, nên không ai nhận ra võ công của chàng. Lý Trường Thanh chuyển mắt nhìn Kim Vô Vọng, cau mày lo lắng.
Mỹ phụ mặt thẹo Liễu Bạn Phong trở lui mấy bước, nãy giờ tấn công đến mồ hôi ướt đẫm mà vẫn không chạm được người Thẩm Lãng.
Nàng dừng tay thở dốc, giận dữ quát: – Ngươi… sao ngươi không đánh trả?
Thẩm Lãng: – Tại hạ không thù không oán với phu nhân, sao dám ra tay?
Liễu Bạn Phong: – Vớ vẩn! Không phải ngươi gây ra chuyện này sao, ngươi phải giải thích rõ ràng.
Thẩm Lãng cười khổ: – Chuyện này chính tại hạ cũng không hiểu, làm sao giải thích?
Liễu Bạn Phong dậm chân: – Ngươi… ngươi…
Nàng mím môi đặt Đình Đình xuống đất. Thương cho cô bé đã quá sợ đến khóc không thành tiếng, nay hai chân vừa chạm đất liền khóc thét lên. Liễu Bạn Phong đau đớn nhìn con, rồi nhìn Thẩm Lãng, đôi mắt đẫm lệ, cúi xuống ôm con sụt sùi.
Thẩm Lãng ngửa mặt nhìn trời than: – Sự thật không rõ, phải trái khó phân, bảo tôi làm sao xử trí? Nếu phu nhân cho nửa tháng, tôi nhất định tìm cho ra tung tích của Thiết đại hiệp.
Liễu Bạn Phong lập tức ngẩng đầu lên ngó chàng trân trân.
Bên kia Kim Bất Hoán định mở miệng, chợt thấy ánh mắt sắc như đao của Lãnh Đại và Lãnh Tam đang lom lom nhìn mình, hắn lạnh người không nói được tiếng nào.
Liễu Bạn Phong nhìn Thẩm Lãng không chớp mắt, rồi nói: – Được! Ta chờ ngươi ở thành Tất Dương.
Thẩm Lãng quay sang Lý Trường Thanh: – Ý tiền bối ra sao?
Lý Trường Thanh trầm ngâm rồi mỉm cười: – Lãnh gia huynh đệ rất có cảm tình với ngươi, nên chẳng muốn cùng ngươi động thủ. Còn tam đệ của ta, trừ phi ngươi để lại Hoa Nhị Tiên…
Thẩm Lãng: – Tại hạ bảo đảm bà không phải là hung thủ giết toàn gia Kim Chấn Vũ.
Tuy vẫn còn đang giao đấu, Liên Thiên Vân cũng nghe được, phẫn nộ quát lớn: – Tầm phào! Chính mắt lão phu thấy…
Thẩm Lãng ngắt lời: – Tiền bối có biết rất nhiều võ công bí cấp đã thất truyền nay lại tái xuất giang hồ? Tiền bối có biết An Dương Ngũ Nghĩa chết vì ‘Tử Sát Thủ’, nhưng không phải Thiết Hoá Hạc ra tay? Hôm nay tại hạ không ngại lưu lại Hoa Nhị Tiên, nhưng trước khi chân tướng rõ ràng, tiền bối phải bảo đảm không được tổn thương bà.
Lý Trường Thanh đưa tay vuốt râu, suy tư một hồi, rồi thở nhẹ: – Được rồi, lão phu hẹn ngươi nửa tháng. Sau nửa tháng, ngươi đưa người tới Nhân Nghĩa Trang. Thiết phu nhân có thể cùng chờ ở tệ trang.
Liễu Bạn Phong đưa tay gạt lệ, khẽ gật đầu.
Lý Trường Thanh quát khẽ: – Tam đệ còn không ngừng tay.
Liên Thiên Vân đánh ra ba quyền, lui về sau sáu bước, hằn học nhìn Kim Vô Vọng.
Hắn ngó lơ chỗ khác, không để ý tới lão.
Kim Bất Hoán chợt la lớn: – Thẩm Lãng có thể thả, nhưng tên nô tài của Khoái Lạc Vương không thể tha.
Thẩm Lãng cười nhạt: – Ngươi giữ được hắn sao?
Kim Bất Hoán ngẩn người: – Cái này… cái này…
Thẩm Lãng chậm rãi từng tiếng: – Cho dù hắn là môn hạ của Khoái Lạc Vương, các vị vừa bỏ qua cho tại hạ thì không thể làm khó hắn. Hơn nữa, tại hạ cần hắn tương trợ điều tra vụ án này.
Lý Trường Thanh thở dài: – Nếu hắn muốn đi, nào ai ngăn được?
Nói rồi phất tay: – Chuyện đã quyết định như vậy, thôi chớ nhiều lời! Phiền Thiết phu nhân giúp Hoa phu nhân một tay. Chúng ta đi thôi!
Thẩm Lãng vòng tay mỉm cười cùng Lãnh gia huynh đệ. Gương mặt lạnh như băng của hai anh em họ Lãnh như chợt nở nụ cười. Nhưng khi ánh mắt họ thấy Kim Bất Hoán, nụ cười tan biến, vẻ mặt hầm hầm.
Kim Bất Hoán ho khan, tránh ánh mắt của hai người.
Lý Trường Thanh nhìn hắn lẳng lặng lắc đầu thở dài.