– Lão Đại Ác ngươi chớ làm bừa, ta là cháu gái của Lữ Đường Bảo Chủ, biết điều thì mau tránh lối ta đi, nếu không sau này gặp họa sát thân chớ trách ta không báo trước.
Hồ Lão Nhị cùng Hồng Tứ Nương nghe danh xưng này cũng lập tức đã dừng lại có chiều kinh sợ, ngược lại tên Lão Đại chỉ khẽ nhếch mép nói:
– Lữ Đường Bảo Chủ? Ha ha, Lữ Gia các ngươi giờ đến thân mình còn chẳng giữ nổi, còn giám to tiếng với ta sao.
– Khốn kiếp! – Lữ Tiểu Bạch tức khí liền chửi thề – Các ngươi lúc thất thế đến cầu thúc phụ ta che trở, vậy mà giờ đây sau lưng người lại nói lời khinh thị, đừng trách bản cô nương ta không khách khí!
Tiểu Bạch toan xông lên liều mạng một phen, Xương Ngập vội kéo tay lại gàn nói:
– Tiểu Bạch chớ manh động!
Ngọc Dung lúc này cũng về đến, Đinh Hoàn suy tính chốc lát liền nói:
– Lữ cô nương, tại hạ thấy lời vị huynh đệ đây nói rất có lý, chúng ta hiện không phải đối thủ của chúng, nên tính đến phương sách vẹn toàn thì hơn.
Xương Ngập nhìn Đinh Hoàn cười khổ nói:
– Đinh huynh đệ có phương sách gì chăng?
Hắn thở dài một cái nói:
– Ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách!
Xương Ngập á khẩu nhìn hắn, Lữ Tiểu Bạch liền quay sang Ngọc Dung nói:
– Ngươi mang theo huynh ấy, để ta đánh lạc hướng bọn chúng!
Ở hoàn cảnh này Ngọc Dung bất đắc dĩ đành gật đầu một cái, Đinh Hoàn cũng thủ thế, bọn tam ác còn chưa kịp có phản ứng gì Lữ Tiểu Bạch đã ném ra một đạo bùa quát lớn:
– Phù Ảnh Tam Sinh! Biến.
Lập tức phía trước mặt ba kẻ ác nhân một làn sương khói mù mịt bốc lên che kín cả tầm nhìn, bốn người liền nhân cơ hội đó thoát vào phía rừng hoang, Hồ Lão Nhị bực dọc chửi thề:
– Khốn kiếp! Con ranh này lỏi thật! Lão đại chúng ta phải làm sao?
Vẻ mặt lão lạnh như tiền nói:
– Bọn chúng chạy không xa được đâu, mau đuổi theo.
Tam ác phút chốc cũng đã mất dạng trong hoang lâm, tên tiểu nhị cuống quýt đuổi ra đến sân gọi lớn:
– Quan khách! Các vị còn chưa trả tiền.
Hoang lâm chỉ còn là khói bụi, hắn bực bội chửi thề một câu:
– Khốn kiếp…! Khách hiệp cái con mẹ gì, phá đồ người ta, ăn xong còn không trả tiền.
Hắn than dài lầm lũi lại bước vào trong dọn dẹp đống hỗn độn, hắn còn chưa dọn dẹp xong bên ngoài đã có một chiếc xe ngựa dừng trước cửa, ngày hôm nay với hắn quả là đại xui xẻo, không những bàn ghế bị đập phá tơi bời, mà ngay cả tiền ăn cũng bị người ta xù mất. Nhìn thấy mấy vị quan khách này là nữ nhi, lại ăn mặc đều là gấm vóc thượng hạng, liền mừng rỡ đon đả vội ra chào ngay.
– Quan khách xin vào trong quán nghỉ ngơi.
– Ngươi dặn người cho ngựa của chúng ta uống nước và ăn cỏ, chúng ta nghỉ ngơi qua trưa sẽ rời đi. – Cô gái vận hồng y nói.
Theo sau nàng là một nữ tử khoảng chừng 15 tuổi, gương mặt ngây thơ trong sáng, cô gái kéo dèm xe kiệu bẩm:
– Phu nhân xin mời an tọa!
Vị phu nhân trên xe mỉm cười với nàng ôn nhu nói:
– Nha đầu ngươi cũng khá thông minh, chỉ trong thời gian ngắn đã thông thạo lễ nghĩa rồi.
Thiếu nữ áo hồng nghe vậy cũng vui thay, liền đỡ tay vị phu nhân vào trong tửu quán.
Cách đó không xa Lưu Cơ thần sắc có chút ngơ ngẩn nhìn theo cô gái mặc hồng y đang bước vào trong tửu lầu. Đan Gia thấy hắn như vậy không khỏi bực mình quát:
– Huynh bị mắc chứng bệnh này lâu chưa vậy?
Lưu Cơ vẫn chưa hết thất sắc nói:
– Cô ấy…cô ấy chính là Dương Vân Nga!
– Cái gì?
Nàng ta nổi cơn tam bành nhảy xuống ngựa toan tiến về phía tửu lầu, miệng không ngừng bực tức:
– Muội phải nói chuyện với cô ta cho ra nhẽ!
Lưu Cơ vội nhảy xuống tóm lấy tay nàng kéo lại nói:
– Muội thật hồ đồ, Đinh huynh không đi cùng họ, muội vô cơ gây sự với người ta như vậy còn ra thể thống gì.
Đan Gia chợt tỉnh ngộ dừng chân lại, cũng tự trách mình hành động thiếu suy nghĩ quá chứng, liền quay sang Lưu Cơ có ý hỏi:
– Theo huynh, chúng ta phải làm gì bây giờ?
Hắn nhìn hoang cảnh xung quanh một lát liền nói:
– Nơi đây mới sảy ra một trận hỗn chiến, cao thủ thuộc vào dạng võ công tuyệt thế, không chừng có liên quan đến Đinh Hoàn.
Đan Gia nghe đến đây sửng sốt chen vào:
– Liệu có chuyện gì xảy ra với huynh ấy không?
Lưu Cơ thấy nàng lo lắng như vậy, cố ý gạt đi nói:
– Sư phụ từng nói, Đinh huynh có sao Đế Tinh chiếu mạng, gặp hung hóa lành đó sao, muội không cần phải lo lắng quá như vậy!
Đan Gia có chút tạm yên lòng lại vội giục hắn:
– Vậy chúng ta mau đi thôi!
Lưu Cơ biết nếu ở lại đây lâu e rằng biểu muội thể nào cũng vì cô gái kia mà gây chuyện, hơn nữa Đan Gia nói không phải không có lý, nếu chẳng may trận chiến vừa rồi ở nơi đây có mặt Đinh Hoàn, hẳn là hắn đang gặp hiểm nguy, nhớ lại chuyện mấy hôm trước ở hoang lâm Đan Nhiễm hắn vội thúc ngựa đi. Đan Gia cũng dong ngựa theo, khi đi qua Vân Nga không khỏi đưa mắt nhìn kỹ nàng ta một khắc.
Ba người bước vào sâu trong tửu lầu, thấy quang cảnh bàn ghế đổ nát, Vân Nga không khỏi buột miệng hỏi tiểu nhị một câu:
– Nơi này mới sảy ra một trận ẩu đả sao?
Tiểu nhị sợ mất khách cũng đành ái ngại trả lời:
– Tiểu thư chớ lo, chỉ là mấy tên say rượu quấy phá, tiểu nhân đã đuổi chúng đi cả rồi!
Vân Nga nhìn sơ qua cũng biết là hắn nói láo, nhưng cũng chỉ khẽ cười không bắt bẻ gì thêm, nàng dìu nương nương ngồi xuống một chiếc bàn sạch sẽ mở lời nói:
– Nơi này hoang vắng, lại lắm chuyện vô thường, sao phu nhân không về thẳng kinh sư mà nhất định đến nơi này?
Vị phu nhân thở dài một cái nhìn nàng nói:
– Nơi này gần hẻm Tử Phong, ta muốn ghé đến đó viếng mộ Quân Nghi một lần, dù sao..
Vị phu nhân không nói tiếp được, mắt đã rớm ra một hàng lệ.
– Quân Nghi tẩu tẩu! – Vân Nga bàng hoàng thốt ra, tự tay lại bịt lấy miệng mình.
Vị phu nhân lấy khăn lau lệ nói tiếp:
– Quân Nghi rốt cuộc cũng là vì ta mà mất mạng, ta đến thăm mộ cũng là cầu mong nó tha thứ!
Vân Nga gục đầu xuống có phần ái ngại thưa:
– Phu nhân thật là người rộng lượng.
Vị phu nhân đưa mắt ngước nhìn trời chua xót nói:
– Rộng lượng thì làm được gì chứ, nhân hậu có giúp được gì chứ! Nam nhân trong thiên hạ cuối cùng cũng vì quyền thế mà đấu đá tranh giành chém giết lẫn nhau, cuối cùng người phải chịu khổ vẫn là nữ nhân chúng ta.
Ái Liên mau lệ nghe đến đây đã muốn khóc, Vân Nga đoái nhìn ra cửa sổ cũng chung một vẻ u buồn.
***
Sâu trong hoang lâm, lúc này đám người Xương Ngập Đinh Hoàn đã chạy được một đoạn khá xa, cơ hồ đã tạm cắt đuôi được bọn người tam ác, Đinh Hoàn thở dốc nói:
– Vị huynh đài đây không biết danh tính là gì?…Sau này Đinh Hoàn tôi còn có dịp cảm tạ!
Xương Ngập nghiễm nhiên may mắn hơn, hắn cả quãng đường được Ngọc Dung và Lữ Tiều Bạch hỗ trợ bay đi, không tốn nhiều sức lực liền vòng tay đáp lễ, còn chưa kịp nói gì Lữ Tiểu Bạch đã xen vào:
– Huynh ấy tên Ngô.
Ngọc Dung bẻ ngang lời nàng ta nói:
– Hoàng Ngô, huynh ấy tên Hoàng Ngô.- Đưa mắt liếc xéo Tiểu Bạch một cái.
Tiểu Bạch bực bội cũng không thèm nói gì thêm, liền quay đi, Xương Ngập nhắc lại lời Ngọc Dung:
– Hoàng Ngô!
Đinh Hoàn không thắc mắc gì, liền vòng tay hành lễ cười với hắn:
– Hoàng huynh, xem ra huynh thật là người may mắn,- Liếc nhìn hai nàng bên cạnh một cái lại tiếp,- Ta có việc phải đi Cổ Loa gấp, chúng ta tạm biệt ở đây, hẹn ngày sau gặp lại.
Nói dứt lời cũng hướng theo con đường mòn nơi hoang lâm mất dạng.
Lữ Tiểu Bạch ấm ức nói:
– Tên Đinh Hoàn này thật quá đáng, chúng ta ra tay cứu hắn mà hắn lại bỏ chúng ta lại giữa lúc nguy nan, thật là chả có nghĩa khí gì cả.
Ngọc Dung liền phản bác:
– Ta thấy hắn làm vậy là rất phải, trong lúc này chia nhau ra là thượng sách, chúng ta có ba người, hắn chỉ có một mình, hai chữ nghĩa khí này ngươi không thấy mắc cười sao?
Tiểu Bạch không ứng đáp nổi đành ngậm ngùi bỏ qua.
Xương Ngập liền hỏi tiếp:
– Chúng ta đi đâu bây giờ?
Ngọc Dung nhìn về lối mòn còn lại nói:
– Đinh Hoàn đi hướng đó, chúng ta đi hương ngược lại.- Nói xong liền nhằm con đường mòn còn lại đi tới.
Xương Ngập và Tiểu Bạch cũng vội và theo sau.
Ba người rời đi chưa lâu thì ba tên tam ác cũng vừa đến, Hồ Lão Nhị loanh quanh một hồi liền đến bên Lão Đại hỏi:
– Bọn lỏi không biết chạy đường nào? Theo lão chúng ta lên làm sao?
Lão nghĩ một khắc nói:
– Hai ngươi theo hướng Bắc, ta đuổi theo hướng nam, gặp bọn chúng lập tức lấy pháo hoa làm hiệu.
Hồ Lão Nhị và Hồng Tứ Nương phút chốc đã mất dạng, Lão Đại cũng theo hướng con đường mòn còn lại phi thân đi.
Cách địa phương này không xa, Ngô Xương Ngập và hai nàng Dung Bạch đang đi vào một vùng núi đá hiểm trở, nơi này độc nhất chỉ có một con đường men theo sườn núi, phía trên là vách đá cao sừng sững, phía dưới là vực sâu thăm thẳm. Xương Ngập không biết sao trong lòng tự dưng lại nảy sinh ra một cảm giác bồn chồn khó tả, hẳn không chỉ vì cảnh trí nơi đây quá đỗi hùng vĩ, mà vì một điều gì đó rất thân thuộc.
Tiểu Bạch nhìn xuống vực sâu hun hút tầm mắt chó chút kinh tâm, khẽ víu tay áo Ngọc Dung vô tình hỏi một câu:
– Nơi đây là nơi nào?
Ngọc Dung nhìn theo ánh mắt của nàng ta vô tư trả lời:
– Ta nghe Gia Gia kể lại địa danh này được gọi là hẻm Tử Phong, nghe đồn ngay cả gió khi thổi xuống vực sâu này cũng không thể quay lên được.
– Tử Phong !- Xương Ngập nhắc lại vẻ bồn chồn.
Tiểu Bạch khẽ rùng mình một cái, Ngọc Dung có vẻ tĩnh tâm hơn cho dù so với Tiểu Bạch nàng cũng không kém phần kinh sợ.
Nơi này gió thổi phía trên đường rất lớn, nhưng phía bên dưới những cây đại thụ lại đứng im không chút lay động, cái tên Tử Phong ngẫm thật chẳng sai chút nào.Lúc này đã vào đầu giờ mùi, ánh nắng đông vàng vọt chiếu bóng ba người hun hút khuất dần trong hẻm Tử Phong.