Võ Lâm Tuyệt Địa

Chương 37: Trải Mật Phơi Gan



Khí lạnh thấu xương, tuyết rơi lớp lớp.
Trầm Lãng và Chu Thất Thất cứ băng mình thoăn thoắt như không biết gì lạnh lẽo.
Cứ đi, đi mãi cho đến khi bắt gặp mùi… thịt nướng.
Ánh mắt Chu Thất Thất sáng lên:
– Hứ, tay nào mới bét mắt đã lo ăn thế nhỉ ?
Trầm Lãng hỏi:
– Giữa đồng không mông quạnh, tuyết giá băng băng như thế này mà lại có mùi thịt nướng, cô không thấy lạ à ?
Chu Thất Thất chớp mắt:
– Gì mà lạ ? Chuyện ăn thì nơi nào lại không có ?
Trầm Lãng liếc nàng một cái thật dài và lắc đầu không nói.
Bây giờ thì họ đã thấy tòa miếu cũ và dấu chân môn đệ Cái Bang cũng hướng về nơi đó. Dấu chân dẫn mãi tới cửa miếu là mất. Tự nhiên là họ vào đó chứ không đi ngõ nào khác nữa.
Chu Thất Thất cau mày:
– Lạ nhỉ…
Trầm Lãng hỏi:
– Cô cũng thấy lạ nữa à ?
Chu Thất Thất nói:
– Mùi thịt nướng tự nhiên là từ trong miếu đó bay ra, nhưng người nướng là ai ? Có phải là bọn ăn mày chó đó hay là ai khác ? Nếu họ thì sao họ lại có thể nhàn nhã như thế được ?
Trầm Lãng thấp giọng:
– Chuyện càng nguy hiểm chừng nào, thì bên ngoài càng êm đềm chừng nấy, cái vẻ nhàn nhã mà cô thấy đó có thể là bẫy rập dụ người.
Chu Thất Thất rùn vai:
– Nhưng một đống lửa nướng thịt thì đâu đáng kể là bẫy rập ? Chẳng lẽ lại chuyện thịt nướng tẩm thuốc độc hay sao ? Mà cứ cho là thịt tẩm độc đi, nhưng nếu mình không mó tới thì sao lại làm gì được chứ ?
Trầm Lãng cười:
– Có lúc cô cũng khá thông minh.
Chu Thất Thất chúm miệng:
– Nhưng có lúc cũng đần độn quá, phải không ?
Trầm Lãng lại cười:
– Bận này thì cô đoán đúng đó!
Chu Thất Thất “xì” một tiếng dài:
– Phải rồi, trong thiên hạ chỉ có một mình Trầm Lãng là thông minh, cái thông minh của thiên hạ bị một mình anh chiếm hết thì bảo sao người ta lại không ngu!
Ngoài mặt làm bộ giận, nhưng trong lòng nàng lại không giận chút nào cả. Suốt đêm nay Trầm Lãng đang bực nàng, bây giờ thấy chàng cười là nàng thỏa mãn. Chỉ cần Trầm Lãng không giận nàng thôi, còn chàng có mắng nàng ngu dại gì nàng cũng không màng.
Trong lòng tuy thích lắm, nhưng ngoài mặt vẫn làm bộ giận. Tâm lý những cô gái thật là khó hiểu.
Làm bộ quay mặt đi chỗ khác một lúc, nhưng cuối cùng lại cũng không chịu nổi, lại cũng len lén liếc chàng.
Trầm Lãng đứng ngó sững vào tòa cổ miếu, tay chân chàng không động đậy.
Chu Thất Thất khẽ thúc vào lưng chàng, chàng cũng cứ làm thinh.
Nàng nói giọng hơi bực:
– Đi vào chứ ? Đâu có thể nào cứ đứng ngoài mãi được! Cho dầu trong đó có bẫy rập, có mai phục, thì cũng phải xem qua chứ!
Trầm Lãng ngó nàng rồi lại ngó vào ngôi miếu, chàng nói chầm chậm:
– Tôi vào trong ấy xem sự thể ra sao, cô đợi ngoài này nhé!
Chu Thất Thất định cãi, nhưng thấy đôi mắt nghiêm nghị của chàng, nàng đành cúi mặt nói xuôi xị:
– Được rồi, tùy anh!
Trầm Lãng cười:
– Vậy mới là ngoan chứ. Nếu trong đó có động tịnh gì, tôi sẽ báo hiệu cho cô biết ngay.
Chàng không vận dụng khinh công, mà lại chầm chậm đi vào.
Đi được mấy bước, Chu Thất Thất kêu:
– Anh…
Trầm Lãng quay lại cau mày…
Chu Thất Thất nói:
– Đừng để tôi đợi lâu nhé!
Trầm Lãng đi thẳng vào miếu.
Tuy không biết Kim Vô Vọng trúng kế trong ngôi miếu này, cũng không biết Vương Lân Hoa đã tận dụng ác kế đem Kim Vô Vọng ra đối phó với mình, nhưng linh cảm cho Trầm Lãng biết rằng ngôi cổ miếu này không phải là chỗ lành.
Chàng đi thật chậm, nhưng dù gì rồi cũng phải vào.
Nhìn theo bóng Trầm Lãng, Chu Thất Thất ban đầu vẫn nghĩ rằng chàng có ý xem thường nàng, nàng có cảm thấy hơi khó chịu, nhưng khi bóng chàng vừa khuất, thì tim nàng vụt đập rộn lên, đập một cách dữ dằn không kềm chế được.
Càng nghĩ, nàng càng cảm thấy trong ngôi miếu này nhất định có mai phục, nhất định có bẫy rập giết người, nếu không thì tại sao trời vừa rạng đông lại có người nướng thịt ? Chuyện không thể nào có được!
Trong đống lửa nướng thịt này nhất định là có chuyện. Nhất định phải có chuyện… Nhưng đó là chuyện gì, quả thật nàng đoán không thấu.
Nhưng càng đoán không ra, Chu Thất Thất càng lo lắng. Và càng lo lắng, nàng lại càng cố đoán.
Phải chăng có người núp trong đó ? Có thể núp để chờ Trầm Lãng bước vào là vãi mê hồn hương. Có thể thịt gì mà họ nuớng đó đã ướp thuốc mê sẵn rồi cũng nên. Nếu làm thế thì Trầm Lãng khó mà biết được.
Đúng rồi, nhất định là đúng. Phải nói cho Trầm Lãng biết mới được. Nếu không, chờ đến khi Trầm Lãng phát giác trong thịt nướng có thuốc mê thì đã chậm mất rồi!
Nghĩ đến đó, Chu Thất Thất dậm chân.
Nhưng nàng đứng lại…
Không đúng, bằng vào cái mũi rất thính của Trầm Lãng lại không phân biệt được hơi thuốc mê sao ? Vương Lân Hoa dại gì lại dở cái trò con trẻ ấy ?

Bản lỉnh của Trầm Lãng, Vương Lân Hoa biết rõ hơn ai hết. Nếu cần đối phó với Trầm Lãng nhất định hắn sẽ áp dụng phương pháp tân kỳ, khó ai đoán nổi. Một độc kế cực kỳ nguy hiểm.
Nhưng độc kế ấy ra sao ? Trong ngôi miếu ấy bốn bên đầy dẫy mai phục, một khi Trầm Lãng bước vô, lập tức tên độc sẽ tua tủa bay ra làm cho chàng trở tay không kịp.
Chu Thất Thất lại đâm lo.
Nhưng không, nàng thấy cũng không đúng.
Nhất định không đúng. Vì biện pháp đó cũng là ấu trĩ.
Hay là trong ngôi miếu này có bẫy rập, cơ quan ?
Hay là trong đó có nhiều cao thủ tuyệt đỉnh ? Mỗi người võ công đều xấp xỉ với Trầm Lãng, chờ chàng vào là xúm lại vây công ?
Không, không thể như thế!
Bao nhiêu nghi vấn dồn dập vào óc Chu Thất Thất thật nhanh và càng nghĩ, trí óc nàng càng rối loạn.
Mắt nàng cứ trân trân vào cửa miếu. Nàng trông một tiếng động có thể là tiếng kêu kinh hoảng của Trầm Lãng – Có thể là tiếng gầm thét giận dữ của đông người – Có thể là tiếng binh khí chạm vào nhau. Tiếng động gì cũng được, nàng chỉ cần để xác định trạng thái mơ hồ.
Trầm Lãng đi vào một lúc khá lâu, bốn bên đều vắng lặng. Đừng nói tiếng la hét, một hơi thở cũng không nghe thấy!
Sự im lặng không thích hợp. Sự im lặng dị kỳ. Một sự im lặng đáng sợ, sự im lặng làm cho nghẹt thở.
Gió vẫn giục từng cơn, tuyết vẫn rơi lất phất.
Buổi sáng mùa đông của vùng tuyết đổ rét buốt kinh người.
Chu Thất Thất cắn môi, hai bàn tay xoa mạnh vào nhau. Nàng không dư thì giờ nhớ đến rét run. Nàng đang sốt ruột vì không khí cứ im phăng phắc.
Một tiếng nổ rung chuyển đi, cho trời long đất xụp đi rồi có chết cũng được. Đừng có im lặng mãi.
Thời gian như kéo dài ra, mặc cho người sốt ruột, quang cảnh vẫn tự nhiên bất động.
Trầm Lãng lên tiếng đi!
Có mai phục thì đánh, không có mai phục thì ra. Ra cho người ta biết chứ!
Nếu bị cạm bẫy, trước khi xuôi tay, trước lúc ngất đi cũng phải kêu lên một tiếng chứ! Đâu có lẽ chết mà không kịp kêu! Đâu có lẽ thình lình bị điểm vào “á huyệt” ?
Có chuẩn bị đề phòng mà, đâu phải chuyện tình cờ!
Thủ đoạn của Vương Lân Hoa, lẽ đâu lại quả thật quá lợi hại, độc dữ như thế ?
Được, Vương Lân Hoa, nếu ngươi hại chết Trầm Lãng, ta cũng không cầu sống. Ngươi mặt tình giết ta luôn đi. Chết như thế còn hơn là sống.
Chu Thất Thất cắn răng để khỏi bật tiếng kêu…
Nhưng, đè nén được tiếng kêu thì chân nàng phản kháng. Nàng không còn tự chủ được nữa.
Nàng phóng mình lao vào cửa miếu.
*****
Bầu trời sáng tỏ dần dần…
Làn mây xanh xám biến ra trắng đục.
Ánh nắng ban mai yếu ớt nhưng trong lành rọi sáng ngôi miếu cổ: gổ mục, nhện giăng, bụi đóng, cộng với không khí im lìm tạo thành một khung cảnh âm âm, kỳ bí, bất thường. Giữa ngôi miếu, trước bệ thờ, than vẫn còn hừng nhưng đã bắt đầu lụn xuống.
Thịt trên đống lửa hãy còn y nguyên, nhưng vì lửa nhỏ nên thịt chưa cháy xém.
Chiếc màn cũ biến màu xám xịt đã bị rách toang tụt xuống cuộn tròn, không biết bị người cuốn hay bị gió…
Chiếc màn khá lớn cuộn tròn y như bó một tử thi trước khi mang liệm vào hòm.
Bệ thờ lật đổ không biết bị ai xô. Khoảng giữa đống lửa và bệ thờ, một đống nước đen ngòm quanh quánh…
Không, không phải nước.
Máu!
Máu gì ? Máu thú hay máu người ?
Trầm Lãng đâu ?
Rõ ràng Trầm Lãng mới vào đây, sao bây giờ biến mất ?
Lòng nghi ngờ sợ sệt, cộng với khung cành dị kỳ làm cho Chu Thất Thất điếng
hồn.
Nàng vụt kêu hớt hãi: – Trầm Lãng…
Tiếng kêu thất thanh của nàng y như một ngọn đao khổng lồ rạch toạc bức màn tĩnh mịch.
Nhưng tiếng nàng tắt ngang như bị nghẹt.
Bởi vì, dưới bệ thờ bị ngã nghiêng, một cái đầu vụt ló ra: Trầm Lãng!
Nhưng Trầm Lãng chỉ ló đầu ra rồi lại thụt vào.
Chu Thất Thất phóng một cái vào tới chỗ, nàng ôm cổ Trầm Lãng, vừa thở vừa
cười:
– Anh ở đây, anh không bị chuyện gì, anh không lên tiếng làm tôi sợ muốn chết
luôn!
Nàng nghĩ Trầm Lãng sẽ nắm lấy tay nàng, sẽ cười, sẽ mắng yêu một tiếng. Nhưng không, Trầm Lãng không động đậy, chàng gắt bằng một giọng như tát nước:
– Đi ra!
Không khí đã sẵn lạnh, thái độ của Trầm Lãng lại y như một thùng nước lạnh dội vào đầu, Chu Thất Thất sững sốt buông tay…
Bất luận như thế nào, bất luận chuyện thích hay không thích, bình thường Trầm Lãng đối với nàng luôn luôn từ tốn, chưa từng bao giờ có thái độ dữ dằn…
Chu Thất Thất buông tay và mi mắt ửng hồng…
Nàng đã vì Trầm Lãng mà lo sợ như thế, nàng vì Trầm Lãng mà nàng lo sợ gần chết được, bây giờ được chàng trả lại bằng lạnh lùng, bằng nạt nộ.
Chu Thất Thất bất giác thối lui, nàng cắn môi rướm máu. Bất luận như thế nào, nàng cũng không còn dằn được nữa. Nước mắt nàng trào ra, rơi rơi xuống má.
Trầm Lãng vẫn không ngó tới nàng, đôi mắt cứ đăm đăm phía trước.
Nhìn cái gì chứ ? Chu Thất Thất có thấy gì đâu!
Trước mặt nàng chỉ có Trầm Lãng nàng chỉ nhìn Trầm Lãng, nước mắt chảy ròng
ròng.
Lòng nàng chợt lạnh tanh.
Nàng tức tưởi thì thầm:
– Thôi, như thế là hết rồi. Như thế là xong. Tội tình gì chứ ? Khổ gì mà phải làm như thế ? Tội gì có phúc không chịu hưởng, lại cứ đeo đẳng hắn làm chi ? Để cho hắn rúng rẫy ?
Được rồi, Trầm Lãng, Trầm Lãng. Ngươi đã đối xử với ta như thế… Từ đây về sau vĩnh viễn ta sẽ không nhìn ngươi nữa…
Nàng quẹt nước mắt nói thầm như thế nhưng vẫn không nhúc nhích.
Nàng tức lắm và nàng làm một cuộc so sánh: luận về khí phách ngang tàng, hắn không bằng Hùng Miêu Nhi, luận về dáng cách thâm trầm, hắn không bằng Kim Vô Vọng và luận về hào hoa tuấn tú, dễ thông cảm tình người, thì hắn đâu được như Vương Lân Hoa ?
Nhưng không hiểu tại sao nàng lại thấy chỉ có một mình hắn, trong con mắt nàng chỉ có một mình hắn, nàng chỉ thích hắn, nếu một ngày không thấy hắn là nàng cảm nghe như gan teo ruột thắt.
Nàng không dám nghĩ nếu sau này vĩnh viễn không gặp Trầm Lãng thì nàng sẽ ra
sao ?
Tại sao ? Tại làm sao hắn lại đối với nàng như thế ? Mà nàng lại đối với hắn như
thế ?
Yêu và hận vụt nhào lên xâu xé lòng nàng, nàng khóc lớn lên:
– Trầm Lãng, ta hận ngươi lắm! Ta hận ngươi lắm!
Trầm Lãng vẫn không ngó nàng, mắt cứ đăm đăm phía trước.
Chu Thất Thất nghe lòng mình như rách nát, nàng rít lên:
– Ngươi đã chết rồi phải không ? Ngươi, không nói được tiếng nào nữa phải không ? Ngươi… ngươi…
Máu nóng vụt bừng lên, nàng dang tay tát mạnh vào má Trầm Lãng…
Một tiếng “chát” khô khan, năm vết ngón tay in hằn lên má, Trầm Lãng y như không biết, vẫn ngồi một chỗ im ru…
Chu Thất Thất vừa giận, vừa lo, vừa buồn tủi, vừa hối hận… Cuối cùng nàng phục xuống khóc lớn:
– Trầm Lãng, Trầm Lãng, tại làm sao anh đối đãi với tôi như thế ? Tại làm sao ? Anh giết tôi đi, anh giết tôi đi!
Trầm Lãng vẫn không ngó tới nàng.
Nàng cứ khóc… Tiếng khóc yếu dần.
Chợt nghe Trầm Lãng nói thật nhẹ:
– Cố gắng… hãy cố gắng lên một chút…
À… Chu Thất Thất vụt nghe như bắt được vàng. Trầm Lãng vẫn lo lắng đến nàng
mà!
Trầm Lãng nói tiếp: – Cố gắng lên một chút, Kim huynh!
À… không, Trầm Lãng không phải nói với nàng.
Chu Thất Thất lại thất vọng, nhưng nàng lại kinh hoảng. Nàng trố mắt nhìn ra trước.
Trước mặt Trầm Lãng có một người nằm: Kim Vô Vọng!
Kim Vô Vọng nằm trên vũng máu, hai mắt nhắm nghiền, da mặt vàng như sáp.
Hơi thở hắn mỏng manh như tơ, sinh mạng mười phần tiêu ta hết chín…
Tại sao tình hình ngôi cổ miếu này lại biến sinh như thế ?
Chu Thất Thất xô mình tới, nàng thấy cánh ta phải của Kim Vô Vọng đã đứt lìa, máu tuôn ướt đẫm cả một vùng. Quần áo Kim Vô Vọng đầm đìa máu những máu…
Chu Thất Thất rú lên…
Nàng kêu không ra tiếng.
Bây giờ thì nàng biết rồi. Biết tại sao Trầm Lãng không ngó đến nàng. Tay chàng ấn ngay giữa ngực Kim Vô Vọng, chàng đã dùng nội lực của mình để tiếp cho một sinh mạng mỏng manh.
Chu Thất Thất run lẩy bẩy.
Nàng muốn kêu lên, nàng muốn hỏi Kim Vô Vọng coi tay làm sao, nàng muốn khóc lớn cho vơi niềm thương xót, nhưng nàng cắn răng không dám lên tiếng. Nước mắt nàng trào ra…
Kim Vô Vọng ơi, anh không thể chết. Anh là người thân thiết nhất của tôi và Trầm Lãng. Anh không thể chết.
Trầm Lãng, tôi van anh… Anh hãy ráng hết sức đi… Tôi tin rằng anh sẽ cứu được.
Chu Thất Thất lầm thầm trong miệng như van vái, như khẩn cầu.
Một hơi rên nho nhỏ…
Kim Vô Vọng thở một hơi dài trong tiếng rên yếu đuối.
Da mặt Trầm Lãng trắng xanh, gương mặt nặng nhọc và mồ hôi bắt đầu rịn xuống.
Cho đến bây giờ chàng mới dám thở một hơi như trút bớt cơn lo lắng.
Chàng thoáng vẻ mừng. Sự san sẻ nội lực bắt đầu công hiệu. Kim Vô Vọng còn sống được.
Bên ngoài, trời lần lần sáng hẳn.
Kim Vô Vọng lần lần thở mạnh, gò ngực bắt đầu cử động.
Hai tay Chu Thất Thất nắm chặt lại. Nàng nghiến răng.
Tia mắt ảm đạm, mất thần của Kim Vô Vọng chậm chạp đảo quanh một vòng và nhìn thẳng vào mặt Trầm Lãng:
– Trầm…
Trầm Lãng càng vận dụng chân lực nhiều hơn nữa:
– Kim huynh, đừng nói gì cả. Không có gì đáng ngại đâu.
Kim Vô Vọng làm thinh, nhưng đôi mắt đã thay lời, đôi mắt đã nói lên sự đau đớn, bi phẩn, cảm kích, vui mừng…
Hắn đã từ trong cái chết mà sống lại, người bạn chí thân đã có mặt một bên.
Vành môi hắn nhếch nụ cười yếu ớt nhưng không gượng gạo. Hắn nhắm mắt lại, ác chiến vừa qua như ác mộng trôi qua.
Nhưng hắn cảm thấy ác chiến vừa rồi và sự đổ máu đều là xứng đáng. Nếu không có chuyện đó, có thể bây giờ Trầm Lãng đã trúng phải gian kế của Vương Lân Hoa rồi.

Chu Thất Thất cũng thở một hơi dài nhưng vẫn không yên tâm:
– Kim đại ca, không sao chứ ?
Trầm Lãng lườm mắt hừ hừ…
Vẫn với thái độ lạnh lùng đó, nhưng Chu Thất Thất chịu được, nàng không còn tức giận nữa.
Nàng cúi sát vào tai Kim Vô Vọng:
– Kim đại ca…
Trầm Lãng trừng mắt nhìn nàng, nói:
– Tránh ra, đừng có kêu!
Chu Thất Thất thụt lại một bước, nàng đáp nho nhỏ:
– Thôi, tôi không có kêu… tôi…
Rồi như nhớ lại, nàng cho tay vào lưng lấy ra một bao giấy chì, nàng nói nho nhỏ nhưng không dấu nỗi vui mừng:
– Có rồi, có thuốc nè…
Trầm Lãng hỏi:
– Thuốc gì ?
Chu Thất Thất nói:
– Nghe nói đây là thứ thuốc trị thương trong hoàng cung đại nội, cha tôi tốn kém nhiều lắm mới có được. Lúc đi, tôi lén lấy một bao.
Trầm Lãng bảo:
– Đưa xem!
Chu Thất Thất dặn:
– Phân nửa uống, phân nửa rịt lên vết thương.
Độ mấy phút trôi qua, thuốc ngấm, Kim Vô Vọng day trở được lần lần.
Chu Thất Thất lo bỏ củi vào cho lửa bừng lên.
Hơi ấm vây quanh, Kim Vô Vọng càng phút càng tỉnh táo hơn, da mặt cũng lần lần thắm lại.
Ánh mắt hắn nhìn Trầm Lãng bằng tia nhìn cảm kích, nhưng hắn chỉ nói:
– Hay lắm, anh đến rồi.
Trầm Lãng bây giờ mới cười được:
– Kim huynh hãy làm thinh để dưỡng thần.
Kim Vô Vọng cũng nhếch môi cười:
– Trầm huynh yên lòng, tôi không chết đâu.
Hắn nhìn quanh, nhìn Chu Thất Thất. Hắn cười, nụ cười thật nhẹ, thật ngắn, giọng thù hận nổi lên:
– Vương Lân Hoa đâu ?
Trầm Lãng lắc đầu:
– Không thấy!
Kim Vô Vọng nghiến răng:
– Khốn kiếp, quân ác tặc…
Chu Thất Thất không dằn được:
– Có phải Kim đại ca bị chúng làm mang thương tích không ?
Kim Vô Vọng gằn gằn:
– Hắn gây thương tích cho tôi, nhưng hắn cũng không yên lành đâu…
Chu Thất Thất hỏi:
– Nhưng, làm sao…
Nàng định hỏi nguyên do, nhưng bắt gặp đôi mắt không bằng lòng của Trầm Lãng, nàng vội nói trớ:
– Làm sao Kim đại ca cũng phải nghỉ cho khỏe một chút rồi sẽ nói.
Nàng đã “hy sinh” bản tính nhất thời để đẹp lòng Trầm Lãng quả là một chuyện quá khó đối với nàng, nàng lén liếc Trầm Lãng, nàng mong một nụ cười nho nhỏ…
Nhưng không, Trầm Lãng cũng không cười, mà cũng chẳng ngó nàng.
Đó là một chuyện không chịu nổi. Nhưng nàng phải chịu. Nàng cố dằn xuống…
Kim Vô Vọng ngó Trầm Lãng:
– Không sao, để tôi nói rõ…
Trầm Lãng cười:
– Liệu khỏe thì Kim huynh cứ nói.
Kim Vô Vọng gật đầu:
– Tôi đuổi theo đến đây, nghe mùi thịt nướng, không dè trong miếu có bẫy, vì thế bị chúng bắt.
Chu Thất Thất ngó Trầm Lãng:
– Thấy không, có cái gì mà qua mặt Trầm Lãng được, nghe mùi là biết liền…
Trầm Lãng lừ mắt:
– Đừng có làm đứt chuyện!
Chu Thất Thất nín thinh.
Nàng tức lắm. Trầm Lãng cứ rầy át nàng hoài.
Mắt nàng tại bắt đầu ửng đỏ. Nhưng nàng vội quay đi, sợ Kim Vô Vọng ngó thấy.
Nàng tức tối lắm, mặt cứ nóng bừng bừng.
Mãi đến lúc nguôi bớt mới hay Kim Vô Vọng vẫn đang kể chuyện.
Bây giờ thì nàng cố lắng nghe…
Kim Vô Vọng nói:
– Lúc đó huyệt đạo bị điểm. Bọn ác tặc xem tôi như cá trong chậu, thịt trên thớt, chúng không sợ gì cả cứ mặc tình bàn chuyện với nhau. Bấy giờ tôi mới biết Vương Lân Hoa tài trí không thường mà phe đảng lại đông lắm. Điều mà chúng ta chưa nghĩ tới.
Trầm Lãng gật đầu:
– Hắn thông minh chứ. Chỉ có điều dùng cái thông minh sai chỗ.
Kim Vô Vọng nói:
– Sau cùng thì Tả Công Long đến. Cái thằng già đó ngày thường giả nhân giả nghĩa, ai cũng phải lầm. Hắn bị Vương Lân Hoa mua chuộc. Hắn chỉ nhắm vào chiếc ghế Bang Chủ chớ không còn biết gì nữa cả.
Trầm Lãng mím môi:
– Như vậy chuyện bí mật của Từ Nhược Ngu quả có quan hệ với Vương Lân Hoa.
Kim Vô Vọng hỏi:
– Từ Nhược Ngu ? Sao lại có chuyện bí mật ?
Trầm Lãng kể lại câu chuyện cho Kim Vô Vọng nghe và nói thêm:
– Chuyện bí mật mà Từ Nhược Ngu nói đó, có lẽ là chuyện tên phản đồ Cái Bang.
Kim Vô Vọng nói:
– Hôm Từ Nhược Ngu và Cái Bang Tam Lão ở trong ngôi miễu này, có lẽ nửa đêm đó là Vương Lân Hoa tới.
Trầm Lãng gật đầu:
– Từ Nhược Ngu biết đệ quen với Vương Lân Hoa, cho nên khi thấy được âm mưu đen tối của hắn là lật đật tìm cho tôi biết!
Kim Vô Vọng hỏi:
– Nhưng làm sao Từ Nhược Ngu biết chỗ Trầm huynh ?
Trầm Lãng nói:
– Vương Lân Hoa luôn luôn theo dõi, tự nhiên là có bàn với Tả Công Long, có lẽ họ Từ nghe được.
Kim Vô Vọng lại hỏi:
– Nhưng hành vi của Từ Nhược Ngu lúc còn ở sát bên Cái Bang Tam Lão, làm sao lại có thể không bị Vương Lân Hoa phát giác cà ?
Trầm Lãng nói:
– Có lẽ vì thế mà Từ Nhược Ngu mới tìm cách thoát thân, khi bị Vương Lân Hoa chú ý… Vì lúc đến gặp tôi thì hắn đã bị thương rồi. Nhưng không hiểu tại sao lại chạy khỏi…
Chu Thất Thất xen vô:
– Lúc đó có lẽ Vương Lân Hoa đi khỏi. Có lẽ hắn đang bận lo sắp kế hại mình, do đó mà Từ Nhược Ngu thoát được…
Hơi ngưng một chút, nàng lại nói tiếp:
– Hắn biết tuy thoát được, nhưng nhất định sẽ bị đuổi theo, cho nên phải trốn mãi đến khuya mới dám tìm mình.
Kim Vô Vọng cười:
– Càng ngày Chu cô nương xét đoát sự việc càng thông lắm.
Trầm Lãng lạnh lùng:
– Phải nghiên cứu đại cuộc, đó là những tiểu tiết không cần thiết lắm.
Đang cao hứng vì lời khen của Kim Vô Vọng, Chu Thất Thất vùng xụ mặt bởi câu nói của Trầm Lãng. Nàng tức lắm, ước chừng muốn bỏ đi quách cho rồi. Thế nhưng nàng lại không đi được. Vì đi rồi biết bao giờ mới gặp lại Trầm Lãng!
Kim Vô Vọng gật đầu:
– Thật ra bây giờ thì cũng trễ cả những việc ấy rồi. Bất luận lúc ấy Vương Lân Hoa đi đâu, nhưng rồi hắn cũng đã đến đây, và bất luận lúc đó Từ Nhược Ngu đã đào thoát ra sao, bây giờ thì… thì hắn cũng không còn nữa…
Trầm Lãng thở dài:
– Chỉ tiếc Từ Nhược Ngu, cố liều chết đến báo cho mình biết hành động đen tối của Vương Lân Hoa, nhưng hành động đen tối đó mình đã biết rồi. Cái chết của hắn thật không đáng!
Kim Vô Vọng nói giọng trầm trầm:
– Con người ở đời có những việc dù chết cũng phải làm. Đến như việc ấy có ích lợi hay không thì đó là việc khác. Tuy Từ Nhược Ngu làm việc không ích lắm, nhưng cái chết của hắn chính là vì nhân nghĩa. Cái chết đó làm cho cuộc đời không thẹn thì cái chết vẫn không uổng.
Trầm Lãng nghiêm mặt:
– Đệ xin bái nhận những lời vàng đá!
Kim Vô Vọng thở ra:
– Tôi chỉ nói thế thôi. Chứ hành động khinh thường cái chết hàng ngày của Trầm huynh tôi làm sao lại không biết.
Trầm Lãng nói:
– Người càng không sợ chết thì làm càng khó chết.
– Đấy mới đúng là lời vàng ngọc, con người ở đời không thể không nghe… Nếu vừa rồi mà tôi cứ lo lắng sợ chết, thì có lẽ không sống được đến bây giờ!
Trầm Lãng nói:
– Vương Lân Hoa…
Bây giờ thì Kim Vô Vọng quả là phấn chấn, không đợi Trầm Lãng nói hết, hắn đã chặn ngang:
– Lúc đó bọn Vương Lân Hoa, Tả Công Long, Kim Bất Hoán đều cho rằng tôi là kẻ sắp chết, chẳng những bọn chúng lăng nhục tôi thậm tệ, mà còn đem tất cả gian mưu ra bàn luận một cách tự nhiên. Bên ngoài tôi cố làm như tập trung ý chí đè nén phẫn nộ, nhưng bên trong tôi lại chuẩn bị sẵn sàng.
Trầm Lãng cười:
– Tia mắt Vương Lân Hoa tuy lợi hại, nhưng chắc chắn không thấy nổi ý liệu của Kim huynh. Nhưng trên đời này có mấy ai đoán nổi ý nghĩ của Kim huynh ?
Kim Vô Vọng nói:
– Hắn có biết được nếu chỉ một giây có thể là tôi sẽ vùng lên, hắn biết tôi đang nhẫn nại, chịu đựng, hắn biết tôi không cử động được nhưng hắn không biết đó là giả!
Chu Thất Thất không nín nổi nữa:
– Nhưng… không phải Kim huynh đã bị hắn điểm huyệt sao ?

Kim Vô Vọng nói:
– Lúc đó vì bất ý bị hắn điểm trúng huyệt đạo nhưng tôi kịp ngấm ngầm vận khí đề kháng, do đó cái điểm của hắn không phạm tới yếu hại.
Trầm Lãng gật gù:
– Những bậc danh sư về võ công trong giang hồ, nếu luận về vận khí đề kháng, thì phải kể Tử Ngọc Quan là số một. Sự thành công sau trận Hoành Sơn của hắn càng làm cho thiên hạ kinh hồn, nhưng tôi không ngờ Kim huynh lại cũng luyện được môn vận khí đó, và lại dùng được một cách tinh diệu như thế ấy!
Kim Vô Vọng thở dài:
– Tử Ngọc Quan là thiện hay ác, ta tạm gát ra ngoài, nhưng việc đối đãi với môn nhân thì phải nhận rằng hắn rất tốt. Hắn không dấu riêng gì cả!
Trầm Lãng nói:
– Là một miểu hùng, lẽ tự nhiên phải có chỗ hơn người… Nếu không có chỗ hơn người thì làm sao có hành động hơn người được ? Cho dầu đó là hành động ác… Thật không dấu chi Kim huynh, tôi rất mong muốn gặp thấy được phong thái của người ấy.
Kim Vô Vọng hỏi:
– Nhưng, Trầm huynh há chẳng phải…
Trầm Lãng chận nói:
– Đối với hành vi ác độc của hắn, lẽ tự nhiên tôi có căm hận, nhưng đối với chỗ cơ trí hơn người của hắn, tài lực hơn người của hắn, thì tôi làm sao không khỏi sự khâm phục!
Kim Vô Vọng làm thinh. Tự nhiên hắn cảm thấy lời lẽ của Trầm Lãng là đúng. Phải thấy cái hay cái dở trong một con người.
Kim Vô Vọng trở lại chính đề:
– Lúc bấy giờ, tôi tuy kịp thời vận khí đề kháng, nhưng chỉ lực của Vương Lân Hoa đâu phải tầm thường. Cho nên nửa thân mình của tôi bị tê điếng, nếu giao đấu ngay lúc đó, nhất định sẽ không chịu với hắn quá nửa chiêu.
Trầm Lãng gật gù:
– Vương Lân Hoa cũng là miểu hùng của giới thiếu niên.
Kim Vô Vọng nói tiếp:
– Tôi tỏ ra có một thái độ nằm chờ chết, âm thầm vận khí khôi phục sức lực, đồng thời cũng muốn lắng nghe những chuyện bí mật của chúng, và nhất là nghe chúng đoán thế nào Trầm huynh cũng đến, thì tôi lại càng ẩn nhẫn chờ anh đến rồi sẽ ra tay.
Chu Thất Thất mở tròn xoe đôi mắt:
– Nhưng cho tới cuối cùng, Vương Lân Hoa vẫn không nhìn nổi sự giả bộ của Kim đại ca à ?
Kim Vô Vọng nói:
– Con mắt của Vương Lân Hoa sáng lắm, nhưng có lẽ trong tình trạng bất phòng, hắn không nhìn ra. Có điều tâm kế của hắn thật là linh diệu, hắn đoán rất chính xác, hắn biết Trầm huynh nhất định sẽ theo dấu chân đám Cái Bang mà đến. Hắn chuẩn bị sẵn ác kế đối phó.
Chu Thất Thất gật gật đầu:
– Vương Lân Hoa tuy cao kế, nhưng việc nào hắn cũng bị Trầm Lãng đoán ra cả.
Nàng ngưng nói và khẻ liếc Trầm Lãng.
Trầm Lãng đâm bực:
– Để nghe Kim huynh nói. Cô sợ người ta tưởng cô câm sao mà nói hoài vậy ?
Chu Thất Thất đỏ ửng mi mắt:
– Tôi… tôi… thôi để tôi đốt thêm củi…
Nàng quay phắt lại đống lửa và giọt nước mắt vừa vặn nhểu ra.
Kim Vô Vọng nhìn theo lắc đầu:
– Tội nghiệp cô bé…
Trầm Lãng như không để ý, cứ hỏi:
– Rồi sau đó thì sao ?
Kim Vô Vọng nói:
– Sau đó… Trườc giờ anh đến họ định đưa tôi sang chỗ khác. Tôi biết quả bất địch lại chúng nhưng tôi vẫn cứ phải ra tay.
Khẽ liếc đồ vật văng đổ khắp nơi trong miễu, Trầm Lãng gật gật đầu:
– Trận chiến diễn ra dữ dằn lắm phải không ?
Kim Vô Vọng mỉm cười:
– Hai tiếng ác chiến thật chưa đủ để hình dung. Nó không còn là sự giao đấu của con người nữa, mà là một cuộc cấu xé của dã thú… Bằng vào võ công của Vương Lân Hoa, Tả Công Long và Kim Bất Hoán thì thật tôi khó lòng đương cự…
Tuy nói thế nhưng Kim Vô Vọng vẫn tiếp tục bằng một tiếng cười ngạo mạn:
– Nhưng Kim Bất Hoán, nó là một con quỷ chuyên dọa người yếu, thấy mặt tôi nó đã rúng rồi, Tả Công Long tuy nhiều kinh nghiệm chiến đấu nhưng bị sát khí của tôi làm cho hắn cũng chùn… Chỉ có Vương Lân Hoa… a, hắn quả là một con chó sói đầu đàn.
Trầm Lãng hỏi:
– Võ công của hắn cũng ác độc như mưu kế của hắn ?
Kim Vô Vọng gật đầu:
– Võ công của hắn thuộc loại tạp chủng mà hết sức là hiểm ác. Điều dễ sợ hơn hết là tâm kế linh mẫn của hắn lại được hộ trợ bởi võ công kinh người ấy!
Trầm Lãng hỏi:
– Như thế nghĩa là sao ?
Kim Vô Vọng nói:
– Chính vì tạp chủng mà dữ dằn và tâm cơ linh xảo ấy, làm cho hắn như có một linh tính. Khi giao đấu, mình chưa đánh ra, hắn đã biết trước chiêu thức mình sắp sử dụng. Tâm trí và tay chân hắn rập ràng với nhau, trí vừa cảm nhận thì tay đã ra rồi, cho nên chiêu thức của mình chưa ra đã bị hắn phong bế từ trong trứng nước!
Trầm Lãng hỏi:
– So với Thiên Pháp Đại Sư ?
Kim Vô Vọng lắc đầu:
– Thiên Pháp Đại Sư khó qua hắn hai mươi chiêu!
Trầm Lãng kinh ngạc:
– Dữ dằn như thế sao ?
Kim Vô Vọng cười:
– Có lẽ Trầm huynh nghĩ rằng nếu hắn giỏi thế thì tôi làm sao gây thương tích cho hắn ?
Trầm Lãng cũng cười:
– Đệ đâu nghĩ thế!
Kim Vô Vọng nói:
– Nếu luận về võ công thì quả thật tôi rất khó mà gây thương tích cho hắn, nhưng có lẽ Trầm huynh cũng thừa biết cái đáng sợ, cái tối kỵ nhất của võ công là nếu đối phương liều mạng!
Trầm Lãng gục gặc đầu: “một kẻ liều mạng, trăm người phải nể”. Điều đó tự nhiên chàng biết.
Kim Vô Vọng lại tiếp:
– Tôi đã phải liều bỏ cánh tay phải mới đánh được hắn một chưởng. Chỉ tiếc lúc bấy giờ tôi đã ngất đi, nên không biết thương thế hắn ra sao.
Trầm Lãng cười:
– Một chưởng của Kim huynh, không thể lấy vóc thân bằng xương thịt mà chịu nổi. Nếu thương thế hắn không trầm trọng, thì nãy giờ tôi làm sao có thể thong dong nói chuyện với Kim huynh!
Kim Vô Vọng mỉm cười:
– Đúng, thương thế hắn không nhẹ đâu. Nếu không nhất định hắn không bỏ lỡ cơ
hội.
Trầm Lãng nhìn sững ra ngoài một lúc, rồi thở ra:
– Kim huynh, sao anh lại làm chi như thế ?
Kim Vô Vọng trừng mắt:
– Làm sao ? Chẳng lẽ tôi đã làm sao ư ?
Trầm Lãng thở dài:
– Kim huynh đối xử với tôi như thế, làm cho tôi thật khá yên tâm!
Kim Vô Vọng vẫn cứ nhướng mắt:
– Đối với anh, tôi có gì đâu ? Tôi nhất thời không biết giữ ý, bị chúng ám toán, chứ đâu có quan hệ gì đến anh đâu ?
Trầm Lãng nói:
– Nhưng đáng lý anh không cần phải ra tay!
Kim Vô Vọng vẫn làm vẻ ngu ngơ:
– Sao được, không ra tay sao được ?
Trầm Lãng lắc đầu:
– Một là cứ để họ mang đi nơi khác, anh sẽ ra đi một cách an toàn, hai là trong khi giao đấu, anh bỏ đi thì bọn họ cũng không cản anh nổi. Nhưng sở dĩ anh phải đánh đến cùng là tại vì tôi… tại vì cạm bẫy của chúng đã giăng sẵn chờ tôi, anh phải làm cho chúng không thể hại tôi được.
Chàng cười bằng một giọng buồn buồn và nói tiếp:
– Anh càng vì tôi mà hy sinh như thế, càng khiến cho tôi không biết phải làm sao…
Thấy Trầm Lãng nói mà cứ nhìn mãi cánh tay cụt của mình, Kim Vô Vọng bật cười ha hả:
– Có gì mà anh áy náy như thế ? Anh thương vì tôi tàn phế à ? Không đâu, còn lại một cánh tay, tôi vẫn có cách thắng cường địch còn nguyên vẹn, anh không tin thế sao ?
Trầm Lãng ngập ngừng:
– Tôi… tôi…
Kim Vô Vọng thét lên:
– Đừng có nói tầm ruồng! Sao hôm nay anh lại làm cái cách “nhi nữ thường tình” như thế ? Bao lâu anh cứu tôi, tôi có nói nửa tiếng cám ơn đâu chứ ?
Trầm Lãng vụt cười lớn:
– Đúng, bằng một cách tay, đứng về phương diện nam nhi chúng ta mà nói, thì không có chi đáng kể cả… Một cánh tay của Kim Vô Vọng hơn ngàn lần so với hai cánh tay của Vương Lân Hoa mà!
Trong khoảng khắc, cả hai như chỉ thấy hào hùng chứ không thấy bi thương. Một người ngồi trong vũng máu, một người tiền đồ đầy gai chông, nhưng cả hai đều cất giọng cười sảng khoái.
Tuy ngồi quay lưng lại, nhưng mỗi tiếng của hai người đều lọt vào tai của Chu Thất Thất, sự cảm động thấm tình làm cho nước mắt nàng rơi đổ…
Bây giờ, nước mắt của nàng không phải bởi đau buồn hay tức tối, mà giọt nước mắt cảm kích nghĩa tri âm của kẻ hào hùng.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận