Vô Thượng Kiếm Đế - Thiên Thể Bất Tử Ai Cũng Nghĩ Ta Vô Địch

Chương 17: C17: Sao thế


“Ngươi thật sự là Siêu Phàm Cảnh ư?”

Người tới không ai khác mà chính là quan quận thủ Bắc

Nguyên Ngô Thành Phong cùng gia chủ Nam Hướng Thiên của nhà họ Nam.

Hai người này qua điều tra đã biết được thông tin về hiện tượng lạ một tháng trước xảy ra ở thành Yên Quy, nên đã tới nơi này.

Ban đầu họ đi tìm nhà họ Từ và nhà họ Ninh trước, nhưng được báo là tinh binh của hai nhà đầu đến nhà họ Trần cả rồi.

Hai người suy luận, chắc chắn nhà họ Trần mới là nguồn gốc của hiện tượng lạ, nên lập tức tới ngay, không ngờ xảy ra chuyện vừa rồi.

Họ cũng không nghĩ rằng nhà họ Trần ở thành Yên Quy lại có cường giả như vậy!

Nếu thế thì tại sao lại co đầu rụt cổ ở thành Yên Quy? Có lẽ nhà họ Từ và nhà họ Ninh không rõ nguồn gốc của nhà họ Trần lắm, nhưng với tư cách là quan quận thủ Bắc

Nguyên, Ngô Thành Phong cũng biết đôi chút.

Hồi xưa nhà họ Trần ở nước Đại Chu là một trong những gia tộc hàng đầu, chỉ là sau đó đã suy tàn mà thôi.

Chẳng lẽ, nhà họ Trần lại muốn hưng thịnh trở lại?


“Sao thế? Hai vị được bọn họ mời tới giúp đỡ à?” Trần Chính Nguyên lạnh lùng hỏi.

“Không phải, Trần gia chủ đừng hiểu lầm”

“Ta là quan quận thủ Bắc Nguyên Ngô Thành Phong, không phải người giúp đỡ của ai.”

“Chỉ là với tư cách là quận thủ, thấy chuyện như vậy nên muốn hỏi nguyên nhân thôi.”

“Đúng rồi, vị này là gia chủ Nam Hướng Thiên của nhà họ Nam”

Nam Hướng Thiên nhìn Trân Chính Nguyên rồi gật đầu chào, dù sao đối phương là Siêu Phàm Cảnh, còn mình mới chỉ ở Chân Khí Cảnh tầng 9, thậm chí chưa tới tầng 9 đỉnh phong.

Sau đó, Ngô Thành Phong và Nam Hướng Thiên không kìm được nhìn sang Trần Trường An.

Họ vừa nhìn thấy rất rõ, người ra lệnh ở nhà họ Trần lại chính là chàng trai trẻ đẹp trai nhưng vô dụng kia.

“Hóa ra là quan quận thủ Bắc Nguyên và gia chủ họ Nam “Hôm nay hai vị có chuyện gì mà ghé thăm nhà họ Trần ta thế?” Trần Chính Nguyên hờ hững cười nói.

Với thực lực hiện tại của mình và nhà họ Trần, họ hoàn toàn không cần e ngại hai người này.

Dù sao, quan quận thủ Bắc Nguyên cũng chỉ mới ở Chân Khí Cảnh tầng 9 đỉnh phong mà thôi.

Nhà họ Trần có năm người như vậy rồi! “Ha ha, bọn ta…”

Ngô Thành Phong xấu hổ cười trừ, lời còn chưa dứt thì lời nói của Trần Trường An khiến ông ta ngừng lại.

“Đại Hoàng, ngươi không xem nữa à?”

Thấy Đại Hoàng quay đi với vẻ mặt mất hứng, Trân Trường An cười hỏi.

“Chán quá, vở kịch này dở ẹc, dưa còn ngon hơn.”

“Vẫn là trận chiến giữa Lâm Tương Liễu và Ngô Danh Đao hồi xưa mới thú vị.”

Đại Hoàng lắc đầu thở dài, trong mắt hiện lên vẻ hoài niệm, biểu cảm rất giống con người.


Nghe vậy, Trần Trường An cũng nhớ lại trận chiến hồi đó. “Thấm thoát đã hơn ngàn năm rồi nhỉ?”

“Không biết bây giờ hai người đó còn sống không.” Trần Trường An khẽ cười nói.

“Với thiên phú của hai người đó, nếu không có gì bất ngờ thì chắc vẫn còn sống.”

“Dù sao lần này ngươi ra ngoài lâu thế, có cơ hội thì tìm họ hàn huyên vài câu cũng tốt.” Đại Hoàng nghĩ rồi nói.

“Ừm, ý hay đấy” Trần Trường An gật đầu, trong lòng cũng có dự định đó.

Đoạn đối thoại khiến Ngô Thành Phong và Nam Hướng Thiên hoàn toàn choáng ngợp.

Một người và một con chó đang đối thoại ư? Con chó này thật sự có thể nói được tiếng người ư?

Đáng sợ hơn, nội dung đối thoại của họ là gì? Hơn ngàn năm? Họ đã sống cả ngàn năm rồi sao?

“Trần… Trần gia chủ, hai vị này…” Ngô Thành Phong nhìn Trần Chính Nguyên với vẻ mặt căng thẳng.

“À, vị này chính là lão tổ nhà họ Trần”

“Còn Đại Hoàng…”

“Nó không phải là một con chó bình thường.” “Ồ? Vậy nó là gì? Yêu thú trên cấp 5 à?” “Không, nó là Chó Vương!”

Đại Hoàng đi được nửa đường, nghe thấy lời này liền dừng bước, mẹ nó, cái quái gì thế này?


Chó Vương, Chó Vương! Cả nhà ngươi đều là Chó Vương!

Ngô Thành Phong và Nam Hướng Thiên cũng nhìn nhau, không khỏi choáng váng.

Chó Vương có thể nói được tiếng người à?

Cho dù là Chó Vương thì cũng chỉ là một con chó, với huyết mạch này, thật sự có thể tu luyện đến mức đó à?

Hay là, con chó này… có huyết mạch khác? Huyết mạch đã thức tỉnh ư?

Dù thế nào đi nữa, đây là những sự tồn tại mà họ không thể chọc giận!

“Vãn bối Ngô Thành Phong, bái kiến Trần tiền bối.” “Vãn bối Nam Hướng Thiên, bái kiến Trần tiền bối.”

Hai người cung kính hướng về phía Trần Trường An, đứng yên tại chỗ, ngoan ngoãn như hai đứa cháu ngoan.

“Ừm!”

Trần Trường An gật gật đầu, rồi nói: “Các ngươi tiếp tục đi, nói xem, tới nhà họ Trần làm gì?”

“Vâng, tiền bối!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận