Nhẹ nhàng bước vào quán rượu, thiếu niên áo trắng lướt nhìn ba bàn kia, hai cái đã có năm – sáu người ngồi chật, không thể tìm được một chỗ. Cái còn lại chỉ có hai người ngồi, hắn quan sát hai người này, trong mắt hiện ra ý cười kỳ dị. Đó là hai người áo xám tuổi trên bốn mươi, chẳng có điểm nào đáng để mắt tới, nhưng hắn nhìn ra hai người này đều là người trong tu đạo, chỉ không biết vì sao giấu giếm tu vi của mình.
thiếu niên áo trắng đi đến cạnh hai người cười nói:
“xin hỏi hai vị huynh đây, tiểu đệ muốn mượn chỗ ngồi, không biết các vị thấy thế nào?”
Một trong hai người nhìn hắn, ánh mắt tức thì ngây ra, rất nhanh thì khôi phục. Nhẹ giọng đáp:
“ra khỏi nhà thoải mái, mọi người đều là kẻ kiếm ăn, tiểu huynh đệ không cần khách khí, ngồi xuống đây uống hai chung.”
thiếu niên áo trắng cười nói: “Đa tạ, nếu hai huynh đây đồng ý hôm nay tiểu đệ xin làm chủ, tiền rượu này tính cho tiểu đệ.”
Người mặc áo tro cùng bàn đáp:
“Tiểu huynh đệ chớ nên khách khí, uống với bọn ta một chung rồi nói.”
thiếu niên áo trắng một mặt uống rượu, mặt khác chú ý động tĩnh trong quán. Trong quán không ít người nhưng rất yên tĩnh, không biết vì sao. Hắn khẽ hỏi:
“danh tính hai huynh là gì?”
Người áo tro đáp: “Đừng danh tính này nọ, bọn ta là người thô lỗ, ta gọi là Ngô Bá, hắn là Lý Tiêu. Tiểu huynh đệ nhất biểu nhân tài, thế giới hiếm thấy, vẫn chưa hỏi thăm nhỉ?”
thiếu niên áo trắng cười đáp: “Tên của tiểu đệ có chút không lọt tai, hai huynh nghe xong đừng cười, tiểu đệ tính Trần, Trần trong trần trời (ha ha đùa thôi, ko biết), đơn danh chữ Quân, Quân trong Quân Vương.”
Ngô Bá và Lý Tiêu nghe nói sắc mặt có phần kinh dị, nào ngờ hắn lấy danh tự Quân Vương Trần trời, đây thực là muốn nghịch với trời. Ngô Bá cười nói:
“Quân tiểu đệ tên này hay lắm, người không làm vua sao sướng cuộc đời, tên của tiểu huynh đệ kết hợp với người, thực là thiên hạ vô song.”
Trần Quân cười nhạt một tiếng đáp: “Đa tạ khen ngợi, nào uống rượu đi.” Nói xong lặng lẽ uống rượu, trong quán tỏ ra rất yên tĩnh.
Thiếu niên này chính là Trần Quân vừa mới chia tay với Nhã Uyên và Tiểu Nhi, sau khi rời khỏi hai nữ tử, thẳng theo một đường đi tới, giờ ngọ thì đến nơi này.
Trần Quân im lặng nhìn bốn người cưỡi ngựa vừa đến, cũng không rõ lai lịch của bọn họ. Vẻ đẹp của thiếu nữ áo vàng hấp dẫn ánh mắt của Trần Quân. Hắn thầm nhủ:
“Nhìn dáng vẻ của cô gái này, thực là không có nhiều mỹ nhân như thế, đặc biệt là nét mặt ẩn chứa khí chất cao quý, cực kỳ dụ người, coi tuổi nàng thì phải là người trên giang hồ “
Trần Quân lẳng lặng để ý động tĩnh của bốn người, lúc này chỉ nghe thiếu niên áo xanh khẽ nói:
“Sau khi ăn no, bọn ta lập tức quay về, nhất thiết phải đuổi theo những người đằng trước, quyết không để bọn chúng cắt đứt đường lui của chúng ta.”
Ba người cùng bàn sắc mặt ngưng trọng gật đầu không nói. nữ nhân áo vàng lướt nhìn trong quán, ánh mắt dừng trên người Trần Quân một lát, tựa hồ cũng bị thần thái của hắn làm cho rung động.
Trần Quân đang nhìn nữ nhân, ngay khi ánh mắt nàng ngó đến trong mắt hắn hàm chứa vẻ cười kỳ dị, tĩnh lặng đối mắt với nàng. nữ nhân áo vàng nhìn ánh mắt Trần Quân, trong lòng nổi lên cảm giác kỳ quái không thể tả. Có điều lại ghi nhớ hình dáng của Trần Quân vào lòng.
Không lâu sau, bốn người này đã rời khỏi. Lúc đi nữ tử áo vàng lại nhìn Trần Quân một cái, gặp ngay lúc hắn cũng đang nhìn nàng, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, trong mắt nữ nhân tựa hồ thoáng qua vẻ thẹn thùng, vội vàng rời đi.
Trần Quân nhìn hai người cùng bàn nói:
“Hai đại huynh đi nhiều trên con đường này, có nhận ra bốn người đó là ai không?”
Lý Tiêu đáp: “ta thấy ngươi lần đầu tiên ra khỏi nhà thì phải, thấy Thiếu nữ xinh đẹp thì nhìn chăm chăm. Ta bảo cho ngươi biết một câu thực lòng, ngươi tiếp tục như vậy nữa tương lai rất có thể xảy ra chuyện. Đi ra ngoài nhiều ngươi sẽ hiểu những người đó rất ít nói lý lẽ, muốn giết người không cần phải lý do, hắn chỉ cần nói ngươi nhìn đạo Lữ của hắn, nói ngươi đúng thì sẽ động thủ giết chết ngươi, biết chưa, đây chính là cái mà người ta gọi là tu chân, về sau tốt nhất ngươi nên chú ý.”
Trần Quân lại không nghĩ là Lý Tiêu sẽ nói những lời này, đành phải cười nói:
“Đa tạ huynh nhắc nhở, coi bộ đại huynh biết bọn họ là ai rồi, tiểu đệ rất muốn biết rõ để tăng thêm kiến thức, mong đại huynh chỉ điểm.”
Ngô Bá nói: “Cứ để ta nói cho ngươi biết vậy, bốn người vừa rời khỏi là những người trong năm đại gia tộc cách đây ngoài trăm trượng, cực kỳ có danh vọng tại đây, thiếu niên áo xanh là thiên tài dòng chính thanh danh hiển hách trong Hoa Lư, gọi là Chưa Chiến Đã Thắng Lý Thông, bài danh thứ tư trên mười vị thiên kiêu mười năm trước, trẻ tuổi tài cao, hơn nữa anh tuấn bất phàm, nên y đã kết thân được Kim Mai Hoa Đinh Hoàng Oanh liệt thứ sáu trên mười Mỹ nữ đẹp nhất kinh đô mười năm trước, mà không biết bao nhiêu người hết sức hâm mộ về làm vợ. Hai người kia cũng là cao thủ của “Đinh gia”, gọi là Ngô Vĩ và dương Lâm.”
Trần Quân vừa nghe nữ tử áo vàng là vị thứ sáu trên mười Mỹ Nhân đẹp nhất kinh đô mười năm trước, Kim Mai Hoa Đinh Hoàng Oanh, trong lòng cũng cảm thấy tiếc, cô gái đẹp đẽ như thế bị Lý Thông lấy mất. Nhìn hai người cùng bàn, Trần Quân hỏi:
“Hai Đại huynh bây giờ cũng đi Hoa Lư hả? Nghe nói nơi đó hết sức sầm uất.”