Vô Thượng Thần

Chương 19: Giết Chóc - 1


Sự sống phát hiện: 1

Dòng chữ đó lóe ra, như một xô nước đá dội thẳng từ đỉnh đầu Hàn Băng xuống tận dưới chân.

“Chả nhẽ mục tiêu đã chết… nhiệm vụ thất bại sao?… “

Hai mắt Hàn Băng đỏ ngầu, chân đạp mạnh xuống nền nhà, dù nền nhà đã được gia cố bằng hợp kim, nhưng dưới cú đạp mạnh đó vẫn lõm vào một mảng. Hàn Băng lao như bay, mục tiêu của cậu chỉ có một, giết chết tên trước mặt này. Thanh kiếm lê dưới nền kim loại phát ra những âm thanh chói tai, cắt nền kim loại ra làm hai. Dưới sự hỗ trợ của bộ giáp, tốc độ của Hàn Băng đã nhanh tột cùng gần như chỉ trong nháy mắt đã chém ngang người tên trước mặt này. Những tưởng sẽ chém tên này làm hai, chỉ thấy tên này nhẹ nhàng vung thanh kiếm lên, xuất phát sau mà đến trước, đâm vào khớp vai của bộ giáp. Hắn lật tay một cái, một luồng sức mạnh kì dị theo thanh kiếm của hắn truyền tới, liền lập tức hất một mảnh giáp vai ra. Lưỡi kiếm vừa hất ra mảnh giáp vai, nương theo luồng sức mạnh đó quất vào mặt Hàn Băng. Dù đã có giáp mặt bảo hộ, nhưng Hàn Băng bên trong vẫn nhổ ra búng máu, giáp mặt đã bị lưỡi kiếm tát cho lõm vào, ép chặt vào mặt cậu, khiến cậu khó chịu vô cùng.

Lộn một vòng để tạo khoảng cách giữa hai người, Hàn Băng hít sâu một hơi để nội tâm bình tĩnh xuống, cậu biết hôm nay mình gặp phải một kiếm sư cực kỳ lợi hại, lợi hại tới mức Hàn Băng có áp lực chưa từng có,kể cả khi đối mặt với vị đội trưởng đội ba của Ám vệ – thượng cấp của cậu, cậu cũng không cảm thấy nguy hiểm tới mức độ này. Chỉ với hai đường kiếm hời hợt của đối phương vừa rồi đã suýt nữa có thể giết cậu. Nếu không bình tĩnh lại, có thể giây lát sau dù mình có bộ giáp bảo hộ cũng sẽ chết rất thảm.

Cậu cố kéo giãn khoảng cách với đối phương, chiếc kính tử ngoại vừa mới bị chấn động mạnh đã bị khởi động lại, chỉ cần khởi động lại cậu sẽ liên lạc lại được với những người bên ngoài. Lúc đó mấy tiền bối bên ngoài sẽ tiếp ứng cho cậu, rồi cùng nhau xử lý tên kiếm sư đáng sợ này.

Dường như hiểu được suy nghĩ của Hàn Băng, người đối diện cậu muốn tốc chiến tốc thắng. Hắn cũng không có thể hiện ra cảm xúc mãnh liệt nào cả, chỉ là hai chân chậm rãi đạp nhẹ lên mặt sàn bằng kim loại, lòng bàn chân vững vàng đạp trên mặt sàn. Hai chân rất nhanh run rẩy lên, đạp mạnh xuống sàn kim loại một cái, khiến cho mặt sàn phải lún vào, dùng một loại tốc độ nhanh đến không tưởng tượng nổi, toàn bộ thân thể đã phóng thẳng về phía Hàn Băng.

Hai chân hắn nhìn qua như là đang run rẩy, trên thực tế là đang di động cực nhanh, chỉ là tốc độ di động quá nhanh, nên nhìn qua có cảm giác khiến cho người ta hoa mắt.

Phốc một tiếng, thanh kiếm trong tay của Hàn Băng đã tà tà bổ xuống, hóa thành một đạo lưu quang, lần đầu tiên phát ra tiếng vang khiến cho người ta sợ hãi.

Ngay khi thực hiện động tác này, đồng tử Hàn Băng co rút lại một chút, chân chợt chấm nhẹ xuống mặt đất, cả người cong lại, rất nhanh phóng ngược về phía sau.

Ngay tại chỗ Hàn Băng vừa mới lui lại, một đường kiếm như lưu quang xẹt qua cực nhanh. Thậm chí, mũi kiếm vẫn còn xẹt qua phần bụng bộ giáp, để lại một đường kiếm dài ngang bụng bộ giáp của Hàn Băng. Đối mặt với nguy cơ sinh tử, tốc độ thần kinh, tốc độ nhịp tim của Hàn Băng đã đạt tốc độ lớn nhất. Trước mắt cậu thời gian như chậm lại, nhưng đối mặt với gã kiếm sư kia, cậu đã nảy sinh cảm giác sợ hãi trong lòng.

Thật không ngờ đối phương vừa động, cư nhiên lại có thể bộc phát ra tốc độ cực kỳ nhanh đến như vậy. Càng quan trọng hơn chính là, cỗ khí thế bên trong luồng tốc độ khủng khiếp kia, đường kiếm kia, thật đáng sợ.

Thanh kiếm hợp kim trong tay của hắn, trong không gian của khu nhà âm u, giống như là ngẫu nhiên hiện lên như một tia chớp vậy, phút chốc xuất hiện, chợt biến mất… Bàn tay kia tựa hồ như là có ma lực vậy, có thể đem một thanh kiếm bình thường đùa giỡn một lính đặc chủng tinh nhuệ, mang trên mình bộ giáp công nghệ cao với vũ khí hiện đại vào khốn cảnh.

Keng!

Một tiếng vang lên, lớp giáp kim loại tại giữa ngực của Hàn Băng bị chém rách thành một đường lớn.

Hàn Băng bắt đầu tuyệt vọng, cậu đã bị ép lui xa cánh cửa càng ngày càng xa, ánh mắt Hàn Băng chợt đỏ bừng, từng tơ máu giăng đầy. Cậu đã bắt đầu liều mạng.

Hàn Băng chợt gầm lên một tiếng quái dị, cổ tay phải vừa chuyển một cái, đã từ phía dưới cánh tay trái của kiếm sư kia chui qua. Con dao găm chợt lóe lên một tia hàn quang, phát ra một tia quang mang cực nhỏ, liền đâm tới cạnh mang tai của hắn. Một đâm này thật sự phải nói là nhanh và tàn nhẫn khó nói nên lời.

Tên kia nhanh chóng cúi đầu, cánh tay trái cứng rắn y hệt như sắt đá trực tiếp đánh vào cổ tay phải của Hàn Băng, phát ra một thanh âm “keng” cực mạnh.

Thực không ngờ cú đánh đó làm tay phải được bọc trong lớp giáp, đang cầm dao găm của Hàn Băng run rẩy, xương cánh tay như sắp gãy.

“Chết tiệt, hắn có phải con người không? “

Nhìn cánh tay bằng xương bằng thịt, gầy còm như vậy lại mang sức mạnh kinh khủng.

Hàn Băng cũng không có kêu rên, chỉ là sắc mặt có chút trắng bệch, co chân lên đạp mạnh lên bụng Hắn. Cánh tay phải bị hất lên giữa không trung, cũng đã trực tiếp chém mạnh một dao xuống mi tâm của Hắn, tự hồ như muốn dùng đạo hàn quang kia, chém cho đầu đối thủ thành hai.

“Ta không tin đầu ngươi cứng… “

Tên kia dường như không để ý đến con dao, phóng mạnh về phía trước, cánh tay trái lại dơ lên, một quyền đánh vào ngực Hàn Băng.

Ánh mắt Hàn Băng lóe lên, cậu đợi chính là giây phút này. Tên kiếm sư kia quá lợi hại, nhưng nếu đã đánh giáp lá cà, Hàn Băng tin chắc, dù cho tên kia có là thể tu lợi hại nhất tinh hệ này cũng không chịu nổi đòn phản kích này của cậu.

Thanh dao găm trên tay phải chợt thay đổi phương hướng. Hàn Băng cúi đầu xuống, mím môi chặt lại, trên khuôn mặt hiện lên sát ý. Phốc một tiếng, luồng hàn quang trên cánh tay phải của cậu chợt vẽ thành một đường cong lớn trên đầu tên kia. Cánh tay trái còn lại nắm chặt, cũng không biết thanh kiếm kia rơi ở đâu, Hàn Băng cũng chả quan tâm, lúc này động cơ đẩy ở khuỷu tay khởi động, tung ra một cú đấm kinh thiên về phía thái dương Tên kiếm sư kia.

Hai đòn sát thủ cực kỳ tàn nhẫn, cực kỳ hiểm độc được cậu tung ra. Cậu sẵn sàng chịu một quyền để dồn đối phương vào chỗ chết.

Đúng lúc này, chiếc kính tử ngoại của Hàn Băng đã khởi động lại thành công, một giọng nói vội vàng mang theo lo lắng cực độ của Đội trưởng vang lên bên tai cậu.

“Băng Băng, dừng tay… đó là… “

Nhưng dù là ai đã không kịp để Hàn Băng dừng tay, con dao găm đã hướng về gáy tên kiếm sư kia đâm xuống, tay trái mang theo động cơ phản lực ở khuỷu tay giáng một cú lên thái dương…

~~~~~~~~~~

“A… a… “

Thanh âm rên rỉ yếu ớt phát ra từ miệng Nguyễn Vinh, lại thêm một luồng điện cực lớn chạy qua thân thể nhỏ bé của cậu.

Chát!

“Nói… nói tọa độ Tổng hành dinh của Nguyễn gia ở đâu? “

Tên thiếu hai mắt đã đỏ bừng, liên tục tát liên tiếp vào mặt Vinh. Khiến mặt cậu sưng vù,nhưng Vinh vẫn không hề để ý, cái cậu để ý chính là một tia hỗn độn chi khí kia. Cái tia hỗn độn khí đó từ lúc cậu Chuyển Thế đã theo linh hồn cậu. Điều đó làm Vinh thấy vui mừng không thôi. Nhanh chóng vận chuyển Hỗn Độn Kinh, tia hỗn độn khí yếu ớt kia từ từ tách khỏi linh hồn, dung nhập vào cơ thể. Nó nhanh chóng theo lộ tuyến Hỗn Độn Kinh của Vinh dẫn dắt, đả thông dần dần một số kinh mạch.

Mặc dù đau đớn ngoài da, cùng đau đớn trong thể nội cùng đánh vào linh hồn Vinh, nhưng cậu hoàn toàn không để ý, cái đau đớn xác thịt này đối với cậu chả khác gì muỗi đốt cả. Tia hỗn độn khí đó như một thanh kiếm sắc bén nhất thiên địa, không gì cản nổi, đi qua đến đâu liền đả thông toàn bộ kinh mạch của cậu tới đó. Nhanh chóng một vòng lại một vòng, Vinh vô cùng thành thục khẩu quyết Hỗn Độn Kinh, lúc này tu luyện từ cơ sở không hề có một chút sai lầm nào.

Nhưng bây giờ không phải lúc chăm chú tu luyện, trạng thái cơ thể hiện tại của cậu không đủ để tu luyện tiếp. Nhưng hỗn độn khí chạy qua một vòng, đã đả thông toàn bộ kinh mạch của tiểu chu thiên, khí huyết từ từ dồi dào. Một tia đó không những làm kinh mạch được đả thông, mà còn giúp kinh mạch cứng cáp cực kì kinh người.

Nếu không phải có tia hỗn độn chi khí tạo cho Vinh một trụ cột kinh người, một cái trụ cột cho thành tựu suốt đời. Thì cậu sẽ phải tốn rất nhiều tâm tư cùng thời gian để hoàn thành nó.

Tuy rằng công lực không tăng nhiều, nhưng nó đã cải tạo lại hoàn toàn kinh mạch, con đường thẳng đến đại đạo của Vinh sau này sẽ trở nên dễ dàng hơn rất nhiều.

Hoàn thành hai tiểu chu thiên, cảm giác lực lượng đã khôi phục phần nào, tuy chỉ là một phần nhỏ không đáng kể, nhưng Vinh có tự tin có thể diệt sạch lũ kiến hôi này.

Lúc này, mái tóc mượt mà được chăm sóc cẩn thận tại gia tộc đã bù xù, rủ xuống che đi đôi mắt của Vinh, đôi mắt lóe lên sự lãnh khốc cùng sát khí vô tận.

Cậu nhìn chằm chằm, không phải là tên thiếu tá, không phải là bất kỳ tên sĩ quan nào trong đây, hoặc dụng cụ tra tấn tinh vi hiện đại nào. Cái cậu nhìn, chính là một thanh kiếm, phải… là một thanh kiếm trong đống đồ cực hình đang cách cậu không xa.

~~~~~~~

“Thưa ngài, căn cứ của chúng ta đang bị tấn công, chỉ sợ không cầm cự được bao lâu. “

Một tên lính vẻ mặt hớt hải báo cáo lại cho tên Thiếu tá kia.

“Chó chết thật! Một lũ ăn hại. “

Tên thiếu tá gầm thét một cách điên cuồng, rút từ bên hông khẩu súng chĩa thẳng về phía đầu Nguyễn Vinh, gằn giọng.

“Tao đếm tới ba, nếu mày còn không nói, tao sẽ giết mày. Ba. “

Giọng tên thiếu tá đó vô cùng âm u, thanh âm cũng trở nên quyết tuyệt.

“Hai! “

“Một! “

Số một được thốt ra, ngón trỏ đã đặt lên cò súng.

“Hết giờ… chết đi. “

Chíu!…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận