Vô Thường

Chương 42: Đột phá


Đường Phong tìm ra một hũ lớn, đổ hết rượu vào.

– Đáng ghét!

Mộng Nhi cong môi, nhẹ giọng nói thầm:

– Một nam nhân tốt như thế, trên người lại toàn mùi rượu, khó ngửi muốn chết.

Bảo Nhi đứng bên cạnh che miệng cười duyên không thôi.

– Ngươi đang làm gì?

Bạch Tiểu Lại nhìn Đường Phong cắt Thất Tình Cô ra thành bốn phần, đem một phần tư ném vào hũ rượu.

– Ngâm rượu thuốc!

Đường Phong vừa làm vừa trả lời.

– Ngươi dùng độc dược ngâm rượu thuốc?

Bạch Tiểu Lại nhất thời dở khóc dở cười.

– Là thuốc đều có ba phần độc! Biết cách dùng thì độc dược cũng biến thành thuốc quý, còn như không biết, dù là lương dược cũng có thể giết được người.

Đường Phong một lần nữa đem miệng bình dán kín lại, sau đó tìm thêm một cái hộp, cẩn thận đem đống Thất Tình Cô còn lại cất giữ.

Rượu mua lần này thật sự không nhiều lắm, cho hết một cây Thất Tình Cô vào thì quá lãng phí, nên Đường Phong nghĩ muốn đợi sau này có tiền rồi, lại mua thêm rượu về ngâm.

Tìm một góc râm mát khuất gió, đem vò rượu đã dán kín cất cẩn thận, đại khái thì phải hơn nửa tháng mới uống được. Đường Phong cũng không coi trọng chuyện có thể gia tăng thực lực hay không, cái hắn muốn chính là bách độc bất xâm!

Kiếp trước mấy lão gia hỏa của Đường Môn không sợ bất kỳ loại độc dược nào, đều là dựa vào loại rượu thuốc dùng Thất Tình Cô để ngâm ra này.

Bản thân Đường Phong là cao thủ dụng độc, đương nhiên không sợ kẻ nào hạ độc với mình.

Nhưng những người xung quanh mình thì không được như thế, đợi sau khi ngâm xong rượu thuốc, sẽ đưa cho cô cô một ít, lại cho hai nha đầu uống một chút, ừm, nếu Bạch Tiểu Lại cũng muốn thì bán cho nàng ta một ít, dù sao Bạch Đế thành thân là thế lực đứng đầu Lý Đường, chắc chắn không thiếu tiền.

– Có muốn nói cho cô cô ngươi biết chuyện đã xảy ra hôm nay không?

Bạch Tiểu Lại đi tới nhẹ giọng hỏi.

– Cô đừng nhúng tay vào, chuyện của ta thì tự ta giải quyết!

Đường Phong nghiêm túc nói.

Tuy rằng bằng vào năng lực của Thiên Tú trưởng lão thì có thể dễ dàng giải quyết được chuyện hôm nay, nhưng Đường Phong cũng đã đoán ra không ít manh mối, một khi có Lâm Nhược Diên tham gia vào, tất sẽ đảo thảo kinh xà, tới lúc đó dù dẹp yên Liễu gia thì sao chứ? Đường Phong rất muốn biết, tại sao mình chết đi, Thiên Tú cũng diệt vong!

– Ra vẻ gì chứ?

Bạch Tiểu Lại xấu hổ, tức giận giẫm chân một cái.

– Hôm nay vất vả cả buổi sáng rồi, buổi chiều ta sẽ giúp cô giải độc, tối nay ta muốn đi ngủ sớm một chút.

Dùng xong cơm trưa, Đường Phong lại bỏ ra hai canh giờ giúp Bạch Tiểu Lại di dời độc tố trong người, nhưng điều khiến Đường Phong không ngờ tới chính là, trong quá trình giải độc, cương khí trong người mình cư nhiên lại nhảy lên rất kịch liệt, không chỉ thế, tần suất chấn động của tiểu khô lâu trong đan điền cũng tăng mạnh.

Đây không phải dấu hiệu tẩu hỏa nhập ma, cũng không phải do tâm tình bất an, Đường Phong nghĩ tới nghĩ lui, chỉ tìm ra một kết luận đương đối đáng tin, lẽ nào mình sắp đột phá cảnh giới?

Tới thế giới này chỉ mới khoảng một tháng, thời gian tu luyện Vô Thường Quyết cũng chỉ dài có ngần ấy, tuy rằng thực lực vẫn tăng đều đều, nhưng chưa có bất luận dấu hiệu đột phá nào cả.

Từ một người chỉ biết được phương pháp tu luyện đơn giản, tới Luyện Cương ngũ phẩm như bây giờ, nếu là người thường thì phải nỗ lực từ hai đến ba năm, thậm chí còn lâu hơn nữa, nhưng Đường Phong chỉ cần không tới một tháng.

Hơn nữa tính thời gian, mình cũng sắp tới lúc tấn thăng lên tới Luyện Cương lục phẩm rồi.

Chẳng lẽ thật sự sắp đột phá Vô Thường Quyết tầng thứ hai sao? Đường Phong không khỏi cảm thấy vừa có chút hưng phấn, vừa có chút sốt ruột.

Hưng phấn là vì tu luyện nhiều ngày như vậy rốt cuộc cũng có một bước tiến bộ nhảy vượt bậc như thế, sốt ruột chính là sao lại đột phá ngay lúc này chứ? Đường Phong vốn dự định là buổi tối sẽ đến Liễu gia dạo một vòng, tính sổ với bọn người Liễu gia sẵn tiện tìm kiếm tin tức, cho nên mới đổi thời gian giải độc thành buổi chiều.

Nhưng bây giờ thì kế hoạch của Đường Phong lại bị xáo trộn.

Bất quá người tính không bằng trời tính, cảnh giới bản thân đã sắp đột phá tới nơi, Đường Phong cũng không quản được nhiều như vậy. Nhẫn nại ngồi hai canh gì ở giải độc cho Bạch Tiểu Lại xong, sau đó lại đem độc tố đẩy ra ngoài, cho vào lọ cất giữ, bây giờ mới khoanh chân ngồi xuống giường, nhắm mắt vận khởi Vô Thường Quyết.

Đường Phong không biết lần đột phá này của mình phải tốn bao lâu, chỉ có thể im lặng chờ đợi, một lần lại một lần vận khởi Vô Thường Quyết, để cương khí trong cơ thể tạo thành nhiều vòng tuần hoàn nối tiếp nhau.

Cảm giác của Đường Phong đối với sự vật bên ngoài dần gián đoạn, một lần nữa tiến vào cảnh giới tâm bình như thủy.

Cương khí trong người tựa như những con cá nhỏ tung tăng bơi lội vui vẻ, mà cái ao chứa những chú cá này chính là kinh mạch toàn thân.

Bỗng nhiên, nước trong ao sôi sục, những chú cá dường như sợ hãi, bơi lội càng thêm nhanh. Giống như một khắc trước khi cơn bão ập đến, cuồng phong gào thét.

Dần dần, trên mặt ao dâng lên từng đợt sóng, cái ao nhỏ như biến thành lớn hơn, tốc độ bơi lội của đàn cá lại nhanh hơn. Tần suất chấn động của Tiểu khô lâu giống như đạt cực hạn, vòng quang mang ngũ sắc không ngừng khuếch tán ra bốn phía, tới lúc những chuyển động này được đẩy lên tới đỉnh điểm, cái ao nước nháy mắt biến thành một hồ nước mênh mông, con cá tựa như giao long vượt biển, trong chớp tất cả đã biến mất không thấy đâu, hết thảy lại trở thành sóng êm biển lặng.

Trong đầu Đường Phong truyền đến một tiếng “oanh” thật lớn, khẩu quyết cùng tâm pháp tu luyện của Vô Thường Quyết tầng thứ hai liền xuất hiện, kèm theo một đoạn thông tin lạ, dũng mãnh xuất hiện trong ý thức của Đường Phong, đồng thời truyền tới một thoại thư sướng từ trước tới nay hắn chưa từng cảm nhận được, giống như đột nhiên thoát ra khỏi đống gông xiềng trói buộc mình, một lần nữa có lại tự do.

Qủa nhiên là đột phá tới tầng thứ hai, Đường Phong một phen kinh hỉ, không chú ý tới đoạn thông tin vừa xuất hiện trong đầu, ngược lại khống chế tâm thần, xuyên qua kinh mạch.

Kinh mạch cũng không có biến hóa gì, dù sao kinh mạch toàn thân của hắn đã sớm được đả thông toàn bộ rồi, có biến hóa chính là năng lượng bên trong kinh mạch.

Trước đây những cương khí này có vẻ khá mỏng, hiện tại chẳng những nồng đậm hơn rất nhiều, ngay cả khả năng lưu giữ cũng tăng lên gấp bội, hơn hẳn lúc trước gấp mấy lần.

Tâm thần dừng lại bên trong kinh mạch một hồi mới lưu luyến dứt ra, chuyển đến đan điền.

Tiểu khô lâu trong đan điền vẫn duy trì tư thế ngồi khoanh chân như cũ, một thân xương cốt trắng noãn nhìn qua rất trang nghiệm. Nhưng tiểu khô lâu bây giờ lại khác xa một trời một vực so với trước kia.

Đường Phong còn nhớ rõ lần đầu tiên nhìn thấy nó, căn cơ xương cốt của nó chỉ như một đứa trẻ mới sinh, yếu ớt vô cùng, nhưng hiện tại, tiểu khô lâu toàn thân vẫn trắng noàn như trước không đổi, nhưng xương cốt lại cứng rắn như ngà voi, phát ra quang mang trong suốt. Không chỉ thế, tiểu khô lâu mỗi lần rung động, năng lương được sinh ra cũng nhiều hơn.

Tâm thần xoay quanh tiểu khô lâu vài vòng, Đường Phong không khỏi sinh ra một loại ảo giác, tiểu khô lâu chính là mình, mình chính là tiểu khô lâu.

Nói trắng ra, tuy tiểu khô lâu lớn lên là việc đáng mừng, nhưng Đường Phong vẫn không biết Cương Tâm của mình rốt cuộc là có tác dụng gì.

năng lượng cương tâm của người khác một khi điều động ra, nhất định có thể nâng cao thực lực bản thân tới một mức độ nào đó, nhưng mấy hôm nay Đường Phong đã thử rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể điều động năng lượng của Cương Tâm, tác dụng của tiểu khô lâu là gì vẫn còn là một ẩn số.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận