Với Gia Tài Bạc Triệu, Tôi Cầm Kịch Bản Đoản Mệnh

Chương 74: PN4. Phòng tối play (3)


Bởi vì Dư Thính đã đồng ý lời cầu hôn của Yến Từ nên bất cứ yêu cầu cô đưa ra, về cơ bản thì anh đều đáp ứng hết, ngoại trừ việc liên lạc với những người bên ngoài, cuộc sống hằng ngày của cô quá thoải mái, mỗi sáng thức dậy đều được sờ cơ bụng, rồi lại ăn ngon, phương diện kia cũng rất thoả mãn.

Yến Từ cũng không vội đi đăng ký kết hôn, anh dự định sẽ hẹn ngày phẫu thuật trái tim cho cô trước rồi đi lãnh chứng sau, vì vậy sau khi Dư Thính được đưa đi tiến hành một loại kiểm tra, ngày phẫu thuật được định là vào tuần sau.

Đại não Dư Thính tê rần.

Đã cầm tù người ta thì thôi đi, còn muốn đem cô lên bàn phẫu thuật nữa là sao!!

Mỗi ngày cô đều căng thẳng lo sợ, cuối cùng cũng đến ngày phẫu thuật.

Dư Thính ngủ mê mang trong suốt quá trình phẫu thuật, lúc tỉnh dậy thì đang nằm ở phòng bệnh vip, Dư Dung và Dư Chi Chu đang vây quanh giường cô, còn có anh rể và hai người bạn thân. Yến Từ ngồi yên trong góc, bình tĩnh nhìn mọi người, tựa như chuyện anh giam cầm cô chưa từng tồn tại.

“Chị…” Dư Thính kéo tay cô muốn khóc lóc kể lể.

Dư Dung lại đột nhiên ngắt lời cô, “Yến tổng đã kể chị nghe hết mọi chuyện rồi, cái con bé này, chuyện lớn như vậy thì phải biết bàn bạc với bọn chị trước chứ.”

“…?”

Chuyện gì? Bàn bạc cái gì?

Vẻ mặt Dư Thính mờ mịt.

“Còn giả ngốc nữa.” Dư Dung lắc đầu, “Chẳng phải là em đã lén liên lạc với Yến tổng, nhờ người ta tìm đội ngũ bác sĩ giỏi nhất để phẫu thuật tim cho mình sao?”

Dư Thính lại nhìn anh.

Yến Từ ung dung ngồi trên sô pho, khoé môi hơi cong lên.

Dư Thính nghẹn họng, một chữ cũng nói không ra hơi.

Hèn gì, cô biết ngay là có chỗ nào kỳ lạ mà, cô mất tích lâu như vậy mà chẳng lẽ không ai phát hiện ra rồi đi tìm cô, lúc đầu cô còn nghĩ toàn bộ Dư gia đều rất lo lắng sốt ruột chuyện cô mất tích, giờ thì hay rồi, không có ai lo lắng gì hết, chỉ có mình cô tự mình suy diễn, hoá ra toàn bộ đều là thuyết âm mưu của Yến Từ!

Hèn hạ!

Lưu manh!

Trong thời gian Dư Thính ở lại bệnh viện theo dõi, mỗi ngày Yến Từ đều ghé thăm cô, cách đối nhân xử thế của anh rất được Dư Dung thưởng thức, không bao lâu đã đánh sập phòng tuyến của Dư gia, từ người già đến trẻ nhỏ đều yêu thích Yến Từ không thôi.

Dư Thính vô cùng tuyệt vọng.

Người nhà của cô đều là những kẻ ngốc, dĩ nhiên không nhìn ra cái đuôi sói của Yến Từ rồi!

Rốt cuộc cũng đến ngày xuất việc, Dư Thính còn chưa kịp vui vẻ thì Yến Từ đã nhờ người đưa cho cô một bó hoa hồng lớn, trên đó còn có một tấm thiệp.

“Khi nào đăng ký kết hôn?”

Hừ.

Có kẻ ngốc mới kết hôn với anh.

Dư Thính không khách khí quăng bó hoa đi, nói tạm biệt với người nhà, thu dọn hành lý bay đến Hawaii trong đêm.

Dư gia có một căn biệt thự ở trên đảo, Dư Thính đã sớm kêu người dọn dẹp sạch sẽ.

Lúc đến biệt thự thì trời đã tối đen, cô cũng lười cất hành lý, ném vali ở chỗ cửa ra vào, đá giày đi chân trần lên lầu.

Lúc này Cố Song Song gọi điện cho cô.

Dư Thính: “Tớ đến rồi, cậu không qua đây chơi với tớ à?”

“Không được đâu, mấy ngày nữa tớ phải đi Las Vegas rồi, lúc đó sẽ xin số điện thoại của mấy anh chàng đẹp trai cho cậu.” Dư Thính vừa nói vừa bật đèn lên, đang muốn đi vào phòng tắm thì bị bóng người ngồi bất động trên sô pha dọa cho giật mình.

“Tớ tắt máy đây, chó săn nhỏ của tớ tới rồi.”

Trong điện thoại truyền đến giọng nói gấp gáp của Cố Song Song, Dư Thính nắm chặt điện thoại, giữ nguyên tư thế giật mình ban nãy.

Cô cứ ngây người nhìn anh, Yến Từ ngồi vắt chéo hai chân, hai mắt nhìn cô chằm chằm.

Dư Thính cười gượng hai tiếng, xoay người bỏ chạy, kết quả còn chưa kịp chạy hai bước thì đã bị người đàn ông bắt lại.

“Em gạt tôi.” Giọng nói của anh đã không còn dịu dàng như trước nữa.

Dư Thính cứng họng, đại não chết máy.

Giây tiếp theo, Yến Từ bế ngang cô đi về phía giường lớn.

Dư Thính hoảng hốt hét lên, “Anh muốn làm gì!?”

Anh không trả lời, trực tiếp cởi đồ cô ra.

“Không cần, anh, anh đừng như vậy mà…”

Dư Thính chống cự dữ dội nhưng vẫn không ngăn cản được hành động của anh.

Anh phủ lên người cô, nước mắt Dư Thính bỗng chốc tràn bờ đê.

“Đừng mà, em sợ.”

“Yến Từ, em sợ…”

Cô sợ hãi nhìn anh, cả người run rẩy, nước mắt liên tục tuôn ra.

Yến Từ bỗng dừng mọi động tác, yên lặng nhìn Dư Thính đang nức nở cầu xin.

Ban đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng khóc của cô vang lên trong phòng.

Không biết qua bao lâu, Yến Từ đứng dậy rời đi, khi đi tới cửa thì dừng lại, cũng không quay đầu nhìn cô, lạnh lùng thốt ra mấy chữ, “Tôi biết rồi.” Anh nói, “Sau này tôi sẽ không làm phiền em nữa.”

Tiếng bước chân đi xa dần rồi biến mất hẳn.

Dư Thính trùm chăn kín mít, yên lặng thút thít một hồi, cuối cùng lấy hết can đảm đi vòng vòng khắp biệt thự, xác định Yến Từ đã đi rồi mới nhẹ nhàng thở phào, sau đó lại cảm thấy hơi có lỗi.

Đúng là cô không nên lừa gạt người ta, nhưng mà Yến Từ là người làm sai trước, ai kêu anh nhốt cô lại làm gì!?

Dư Thính an ủi bản thân, sau đó tắm rửa đi ngủ.

Một tuần trôi qua, Yến Từ không xuất hiện, cô rất vui vẻ.

Hai tuần trôi qua, Yến Từ không xuất hiện, cô rất vui vẻ.

Một tháng trôi qua, Yến Từ không xuất hiện, cô… Không ổn rồi.

Đừng nói là xuất hiện trước mặt cô, cho dù là một tin nhắn Yến Từ cũng không gửi cho cô.

Dư Thính đang nằm tắm nắng, nhìn khung chat trống rỗng của hai người, trong lòng thấy hơi khó chịu.

Anh yêu cô như vậy, cho dù cô không thích anh, thì lẽ ra cũng nên hỏi thăm cô vài lời chứ.

Không có lịch sự gì hết!

Tính tình đại tiểu thư trỗi dậy, Dư Thính đá mạnh hòn đá dưới chân, chủ động gửi qua một cái nhãn dán, cô quyết định rồi, chờ Yến Từ trả lời cô sẽ thừa nhận mình sai rồi, như vậy mọi chuyện sẽ trở lại như cũ.

“Dư Thính: Đáng yêu.jpg.”

“Thông báo từ hệ thống: Tin nhắn gửi không thành công, bạn và đối phương không phải là bạn bè…”

?

??

Yến Từ… Xoá bạn cô rồi?

Dấu chấm than đỏ loè trên màn hình như đang cười khinh bỉ vào mặt cô, làm Dư Thính bùng lên lửa giận.

Cô nghiến răng, thu dọn hành lý vội vàng bay về nước.

Bây giờ Giang thành đã là thiên hạ của Yến Từ, cho dù màn hình lớn hay nhỏ đều là những hình ảnh của anh. Dư Thính càng nhìn càng tức giận, trực tiếp chạy đến công ty tổng bộ của Yến Từ.

Tiếp tân không cho cô lên lầu, Dư Thính hậm hực đứng chờ dưới sảnh.

Nửa tiếng trôi qua, cuối cùng cô cũng thấy bóng dáng của Yến Từ.

Yến Từ đi giữa một nhóm đàn ông trung niên giống như hạc trong bầy gà, anh không để ý đến Dư Thính, vẻ mặt lạnh lùng vừa đi vừa bàn bạc với thư ký.

Hai mắt Dư Thính sáng lên, đi đến trước mặt đối phương, “Yến Từ!”

Yến Từ cầm tập hồ sơ trong tay, ngẩng đầu liếc cô một cái rồi lại rũ mắt xuống.

Cái liếc mắt lạnh nhạt kia tựa như một gáo nước lạnh tạt vào người, làm Dư Thính cảm thấy lạnh thấu tim.

“Hình như cô ấy là thiên kim Dư gia, Yến tổng quen biết cô ấy sao?”

“Không quen.” Yến Từ đóng hồ sơ lại, bình tĩnh nhả ra hai chữ.

Đoàn người đi qua người cô, một người trong đó đi đến trước mặt cô cười xin lỗi, “Dư tiểu thư, cô nghe rồi đó…”

Dư Thính khẽ cắn môi, dậm chân, quay đầu hét lớn, “Yến Từ, nếu anh bước ra khỏi cửa, em sẽ không bao giờ để ý đến anh nữa!!”

Quả nhiên, bước chân đối phương hơi dừng lại.

Nhưng mà một giây sau đó, đối phương tiếp tục đi về phía trước.

Dư Thính chưa kịp vui vẻ đã bị hành động này làm cho ngây người.

Cô không ngờ anh sẽ thật sự không để ý đến cô.

Rõ ràng… Là anh rất thích cô mà.

Trái tim bỗng nhiên nhói lên đau đớn, phảng phất như linh hồn bị rút ra khỏi cơ thể, khung cảnh trước mắt cô rung lắc dữ dội, cơ thể lạnh băng. Một giây sau, nước mắt không ngừng rơi xuống.

Dư Thính ngây ngốc đứng tại chỗ khóc, người ban nãy đi đến xin lỗi, lúc này yên lặng lùi về sau hai bước, không dám nói gì cô nữa.

Yến Từ đang muốn “chạy” ra cửa nghe thấy tiếng thút thít của cô, đầu ngón tay run lên, cuối cùng dưới ánh mắt của bao người, xoay người lại đi đến trước mặt cô.

“Đừng khóc.”

Thấy anh lại đây dỗ cô, Dư Thính như tiếp thêm can đảm, giơ chân đá vào người anh.

Yến Từ không né tránh, ăn trọn cú đá này của cô.

“Em không để ý đến anh đâu –!” Dư Thính trừng mắt nhìn anh.

Yến Từ bấc đắc dĩ, “Anh còn chưa đi ra khỏi cửa mà.”

“Hứ!”

“Đồ xấu xa, sau này không thèm nói chuyện với anh nữa…” Dư Thính càng nói càng đau lòng, che mặt lại khóc tiếp.

Hành động của hai người trong mắt người ngoài giống như là hai người yêu nhau đang giận dỗi, hơn nữa bộ dạng Yến Từ không nói lời nào làm mọi người muốn tặng anh cái nhìn khinh bỉ, dỗ bạn gái thôi mà cũng không xong.

Dư Thính mím môi, đôi mắt ngập nước đều là bóng dáng anh.

Trong lòng Yến Từ hơi kích động, “Anh thừa nhận, cách anh thích em có chút tiêu cực, nhưng mà… Muốn sống với em cả đời, là anh nghiêm túc.”

Dư Thính tuỳ tiện lau nước mắt, tay kéo vạt áo anh, nhỏ giọng, “Em muốn cơ bụng.”1

Yến Từ thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.

“Yến tổng, buổi hội nghị…” Thư ký tiến lên nhắc nhở anh.

Anh gật đầu, quay sang hỏi Dư Thính, “Em ở đây chờ hay muốn đi theo anh?”

Dư Thính sợ cơ bụng mới bắt được lại chạy đi mất nên vội vàng trả lời, “Em muốn đi theo anh!”

Yến Từ không ý kiến, nắm chặt tay cô cùng đi.

Đang là giờ cao điểm, nửa ngày mới nhích xe được một chút, Dư Thính nhìn thoáng qua tài xê, thấy tài xế đang chuyên chú lái xe, lúc này mới tranh thủ sờ soạng cơ bụng Yến Từ.

Không nhận được phản ứng như cô đã nghĩ, Dư Thính nghi ngờ quay mặt qua, lại thấy anh đang nhìn chăm chú ra bên ngoài.

Ở bên đó là một toà kiến trúc cao chót vót với thiết kế độc đáo, Dư Thính liếc mắt đã nhận ra đây là Vườn Công Nghệ – biểu tượng khoa học kỹ thuật của Giang thành, nghe nói trong đó tập hợp rất nhiều lão đại nghiên cứu khoa học. Lúc này, Yến Từ ngồi trong xe nhìn toà nhà đó chăm chú.

Dư Thính bĩu môi, “Anh nhìn tòa nhà đó chăm chú như vậy làm gì, anh cũng không vào đó được.”

Người đàn ông chợt cười khổ, “Đúng vậy, anh không vào đó được.” Lời này không biết là trả lời Dư Thính, hay là tự nói với chính mình.

Dư Thính đột nhiên nhớ tới Yến Từ cũng là một thiên tài về khoa học kỹ thuật, tuy rằng không biết lý do anh chọn dấn thân vào thương trường, nhưng nếu anh muốn, việc anh gia nhập Vườn Công Nghệ cũng không phải là không có khả năng.

Nói không chừng, anh đã vì một điều gì đó mà từ bỏ ước mơ của mình.

Vẻ mặt Dư Thính lập tức trở nên nghiêm túc, nhẹ giọng an ủi anh, “Nếu như anh muốn, bây giờ anh cũng có thể vào đó, dù gì thì theo đuổi ước mơ lúc nào cũng được mà.”

Dư Thính bị gương mặt nghiêm túc của cô chọc cười, “Không cần, anh đã theo đuổi được ước mơ của mình rồi.” Khi nói lời này, ánh mắt anh chỉ nhìn vào mỗi Dư Thính. Trong nháy mắt cô cũng hiểu được ý anh, tim đập thình thịch, gương mặt hơi ngượng ngùng né tránh.

“Thư ký Lưu, ghé vào một khách sạn nào đó trước đi.”

“Vâng.”

Xe tấp vào lề đường, không đợi cô hỏi thì Yến Từ đã ôm cô ra ngoài.

Dư Thính giật mình, “Không, không đi họp sao anh?”

“Hội đồng quản trị đã dời thời gian cuộc họp xuống chiều nay.” Yến Từ xuất trình giấy tờ cho lễ tân, “Chúng ta có đủ thời gian để làm.”

“?”

“???”

Làm giám đốc, chủ tịch đều tuỳ ý như vậy à?!

Anh đang nói giỡn phải không!!

Dư Thính choáng váng đi theo anh lên phòng.

Cửa phòng vừa đóng, người đàn ông gấp gáp đè cô lên vách tường lạnh lẽo sau lưng, vừa mạnh mẽ hôn cô vừa cởi áo sơ mi.

Dư Thính bị hôn đến mơ màng, sau đó cố gắng ổn định cơ thể lại, hai tay đặt trước ngực anh, hơi thở nặng nề, “Chờ, chờ đã, bao…”

“Không cần đeo.” Nói xong, nụ hôn của anh rơi xuống cổ cô.

“Không được, sẽ mang thai…” mất.

Cô còn chưa nói xong thì đã bị anh ngắt lời, “Anh đã đi buộc garo rồi.”

“…”

Dư Thính trợn tròn mắt, “… Hả?”

“Ngày em phẫu thuật, anh cũng đã phẫu thuật buộc garo.” Yến Từ ngẩng đầu, gương mặt lạnh lùng có vài phần đáng thương, “Anh tưởng em muốn kết hôn với anh.”

Dư Thính không thích trẻ con, tình hình sức khoẻ càng không cho phép cô sinh con, cho nên trước khi kết hôn cùng cô, Yến Từ quyết định sẽ đi làm phẫu thuật buộc garo, kết quả… Buộc thì buộc rồi, nhưng kết hôn thì không có.

Căn phòng rơi vào trầm mặc, Dư Thính nhấp môi không nói.

Một phút sau, cô bật cười thành tiếng.

Yến Từ bất mãn nhìn cô, “Không được cười.”

“Em không nhịn được.” Dư Thính làm sao mà ngờ tới được Yến Từ lại tính xa như vậy, xem ra cô thật sự quá xuất sắc, có thể làm anh yêu cô sâu sắc thế cơ mà.

Nhịn cười hơn nửa ngày, lúc này Dư Thính mới hỏi anh, “Anh có hối hận không?”

“Ừ?”

“Em không thể sinh con, anh có hối hận vì đã chọn em không?”

Đối với đàn ông mà nói, họ quan tâm đến chuyện nối dõi tông đường hơn phụ nữ, ít nhất hơn một nửa đàn ông đều muốn có một đứa con, cho dù là trong nhà không có tài sản gì nhiều thì cũng họ vẫn muốn có con, huống chi là người sở hữu khối tài sản kếch xù như Yến Từ, vậy nên Dư Thính mới thấy khó tin, anh vậy mà dám đi buộc garo rồi còn muốn kết hôn với cô.

“Không hối hận, anh sợ mất em hơn.” Yến Từ nâng cằm cô, chóp mũi cao thẳng cọ cọ gương mặt cô, “Anh đã nói rồi, anh muốn sống với em cả đời, cả đời này, chỉ có em và anh.”

Yến Từ lại cắn xương quai xanh của cô, “Sau này… Em chạy không thoát.”

“Cũng chưa chắc đâu.”

“A!”

Vừa dứt lời, Dư Thính bị anh xâm nhập mạnh mẽ.

Hô hấp Dư Thính dồn dập, giọng nói khàn khàn của anh thì thầm bên tai, “Nếu em dám chạy trốn, anh sẽ nhốt em lại mãi mãi, để không ai có thể tìm thấy em.”

Dư Thính bị anh mạnh mẽ va chạm, cả người choáng váng, không còn biết sao trăng gì nữa, làm gì còn hơi sức suy nghĩ đến chuyện chạy trốn.

Nhưng mà…

Những gì trong truyện tranh nói đều là sự thật!

Cơ bụng của Yến Từ siêu siêu mlem, đúng là tuyệt vời.

________

🐣: Hai dòng cuối cũng là nội dung truyện, không phải lời cuối truyện của tác giả đâu, Gà thấy hơi khó hiểu nhưng mà vẫn edit để mọi người bổ não chơi vậy á:>


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận