Đổng Chính Hào hơi do dự một lát, cuối cùng vẫn đi theo.
Liễu Mộc Mộc nói cũng đúng, ông cũng nên gặp Tần Khai lần cuối.
Phòng cấp cứu đóng lại rồi lại mở ra. Bác sĩ tiếc thương thông báo, vết thương trên người bệnh nhân bị hở dẫn đến mất máu quá nhiều, dù cấp cứu cũng không được, bệnh nhân đã qua đời.
Khoảnh khắc đó, Đổng Chính Hào đứng bên ngoài phòng cấp cứu nghe thấy tiếng khóc của bà Tần mà lưng lạnh toát.
Mãi tới hơn năm giờ chiều, khi người nhà họ Tần đều đã tới bệnh viện, Đổng Chính Hào gọi Khương Lệ đến cùng an ủi bà Tần, sau đó mệt mỏi trở lại phòng bệnh của con trai mình.
Hai người đi tới cửa phòng bệnh, nghe thấy giọng nói ầm ĩ của Đổng Kỳ: “Tao nói cho mày biết, đừng có giả vờ giả vịt nữa, bớt mơ tưởng chuyện ăn lời từ nhà bọn tao đi. Sau này tiền của nhà họ Đổng đều sẽ thuộc về tao, bọn vịt trời như mày chẳng ăn được xu nào đâu, sớm muộn gì cũng phải cút!”
Nét mặt Đổng Chính Hào vẫn như bình thường, không hề thấy con mình nói sai.
Khi còn sống, bà lão luôn nói với cháu trai cưng của mình rằng sau này nhà họ Đổng sẽ thuộc về cậu, mọi người cũng chấp nhận.
Thân là chủ sở hữu gia sản nhà họ Đổng hiện tại, Đổng Chính Hào cảm thấy đương nhiên phải để con trai thừa kế rồi, còn con gái thì chừa chút của hồi môn là được, tiền và công ty của nhà họ Đổng không thể để các cô động vào.
Trong phòng bệnh, Đổng Kỳ chỉ tay vào mặt Liễu Mộc Mộc mắng chửi.
Vịt trời trong miệng cậu đương nhiên không chỉ nói mỗi Liễu Mộc Mộc bỗng dưng muốn dọn vào nhà mình, mà còn có người chị gái ruột cùng mẹ sinh ra của cậu, Đổng Duyệt.
Đáy lòng cậu cảm thấy bà nội nói rất đúng. Có thể nuôi lớn Đổng Duyệt, cho cô ấy đi học đã đủ lắm rồi. Tương lai khi cậu thừa kế sản nghiệp gia đình thì có thể đuổi cô ấy đi, đây là quyền lợi của con trai trưởng nhà họ Đổng.
Cho dù đã nghe lời này từ nhỏ tới lớn, Đổng Duyệt vẫn thấy rất phản cảm, nhưng cô ấy không hề phản bác. Bởi vì cãi nhau khi với Đổng Kỳ, người nhận sai luôn là cô ấy.
Nhưng Liễu Mộc Mộc sao có thể nhường cho cái thói hống hách của cậu. Cô lườm nguýt: “Người không biết còn tưởng nhà mình có ngai vàng cần thừa kế không bằng. Uống bao nhiêu rượu mà say xỉn thành ra kiểu này vậy?”
Đổng Kỳ hừ lạnh: “Mày đừng có láo, lát nữa tao sẽ bảo bố đuổi mày đi.”
“Sợ là phải làm em thất vọng rồi, chắc chắn bố sẽ không đuổi chị đi. Mà em đấy, đã lớn vậy rồi mà sao chẳng có tí hiểu biết pháp luật nào. Lúc nhỏ đói quá ăn luôn não mình hay sao đấy?”
Nếu bố em mất, theo như pháp luật quy định thì ngoại trừ tài sản chung của vợ chồng bố, số tài sản còn lại phải chia đều, cũng có nghĩa là chia đều cho chị, chị em, em và mẹ em đấy. Chị đoán với trí thông minh của em thì chắc nghe không hiểu đâu cho nên nói thẳng luôn nè, mẹ em sẽ được năm phần tám tài sản nhà họ Đổng, còn em chỉ có một phần tám thôi. Còn muốn tự mình ăn hết, em nằm mơ mộng đẹp cao sang quá nhỉ?”
Dường như Liễu Mộc Mộc cố ý muốn chọc tức cậu nên đặc biệt giải thích luật hôn nhân rồi giơ điện thoại ra cho cậu nhìn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành.
Cô đoán chắc là đứa nhóc thiểu năng này không biết còn có thứ gọi là di chúc để phân chia tài sản. Và quả đúng như vậy, Đổng Kỳ tức như muốn nổ tung, đưa tay định đập nát điện thoại Liễu Mộc Mộc nhưng cô khéo léo né được.
Cậu cãi không lại Liễu Mộc Mộc, thế là trút hết cơn giận lên người Đổng Duyệt nãy giờ im lặng. Cậu vừa chỉ vào Đổng Duyệt vừa điên cuồng mắng chửi: “Con ngu Đổng Duyệt nhà mày, mày dám giúp người ngoài đối phó tao. Lát nữa tao sẽ nói mẹ để mẹ đánh mày. Có phải mày không biết xấu hổ không hả $%… &*”
Đổng Kỳ còn chưa nói xong thì đã dừng lại bởi một chiếc gối đập vào đầu.
Liễu Mộc Mộc đứng cách giường cậu không xa, ánh mắt lạnh lẽo. Đúng là cô đã đánh giá cháu trai mà Vương Quế Hương cưng như cưng trứng quá cao rồi, cậu chỉ được cái tính tình tham lam y như bà lão mà thôi.
Cô khoanh tay trước ngực, tiếp tục mỉa mai Đổng Kỳ: “Đương nhiên vẫn còn một cách phân chia tài sản khác nữa. Nhưng cuộc đời ai biết trước được điều gì chứ, hôm nay em có thể té gãy chân, ai biết ngày mai có té gãy cổ không.
Tướng mạo em thuộc dạng không may, tám mười phần trăm là không sống tới ngày bố chia tài sản đâu.
Đến khi đó thì tiền của nhà họ Đổng sẽ chia đều cho ba người phụ nữ bọn chị. Nghĩ lại thì vậy cũng tốt lắm, còn em thấy sao?”
Ban đầu Khương Lệ còn mong chờ Liễu Mộc Mộc sẽ nói gì đó khó nghe chút để kích thích Đổng Chính Hào cho nên không xen vào. Giờ thì biểu cảm của bà lại có chút khó coi.
Nói chuyện với Đổng Chính Hào thì nói gì cũng được, chỉ riêng tiền của nhà họ Đổng thì không được nhắc tới.
Liễu Mộc Mộc lại đụng phải chỗ nhạy cảm nhất của ông, đã vậy còn kéo cả bà theo cùng.
Khương Lệ không dám để cô nói tiếp, đen mặt mở cửa bước vào. Bà nhìn qua Liễu Mộc Mộc, không chút khách sáo nói với cô: “Con nghĩ cũng xa quá nhỉ? Mới ngày đầu dọn vào mà đã nghĩ tới chuyện phân chia tài sản.”
Nói rồi bà cố gắng chuyển hướng câu chuyện hết sang cho Đổng Chính Hào: “Lão Đổng, đứa con gái anh tìm về tốt thật.”
Nhưng phải để Khương Lệ thất vọng rồi, Đổng Chính Hào không những không tức giận mà còn quát tháo con trai mình: “Được rồi, còn chưa vào đã nghe mấy đứa cãi nhau ầm ĩ. Đổng Kỳ, Mộc Mộc và Tiểu Duyệt đều là chị của con. Sau này nói chuyện thì phải chú ý chút, đừng có mà hỗn láo.”
“Bố, rõ ràng là bọn nó…” Đổng Kỳ tức đến điên người. Từ nhỏ đến lớn cậu chưa từng bị mắng như vậy bao giờ.
“Tiểu Kỳ còn là trẻ con, có biết gì đâu.” Khương Lệ khuyên một câu.
“Đúng thế, mới chỉ là đứa bé mười sáu tuổi chưa biết gì thôi mà.” Liễu Mộc Mộc thản nhiên đón nhận ánh mắt như muốn giết người của Khương Lệ, “Biết sau này gia sản sẽ thuộc về mình, còn biết sau này phải đuổi chị ruột ra khỏi nhà. Nhưng dù gì cũng còn nhỏ, đâu phải lỗi em ấy đâu ạ. Bố à, bố đừng để tâm mấy lời em ấy nói. Sau này em ấy có đuổi luôn bố ra đường hay không thì cũng là chuyện mãi sau này, không cần lo lắng đâu ạ.”
Liễu Mộc Mộc phát huy uy lực tuyệt đối của chiêu nói mỉa. Khương Lệ nghiến răng oán hận, tiếc là có Đổng Chính Hào ở đây nên chẳng dám làm gì.
Lúc đầu Đổng Chính Hào cũng chẳng để ý lắm, bởi con trai mà, cáu gắt chút xíu là chuyện thường. Nhưng sau khi Liễu Mộc Mộc nói vậy thì chợt thấy khó chịu, nghĩ kỹ lại thì đúng là hành động của con trai mình quá đáng thật.
Ông quát mắng con trai mình: “Đổng Kỳ, còn không mau xin lỗi chị con đi.”
Đổng Kỳ há miệng muốn phát tiết, nhưng ánh mắt hung ác của mẹ làm cậu chùn bước. Cậu khó khăn thốt ra ba chữ: “Tao sai rồi.”
Liễu Mộc Mộc bĩu môi không đáp lại.
Khương Lệ thấy thế thì độc ác đập lưng Đổng Duyệt: “Em con xin lỗi kìa, bị câm à?”
Liễu Mộc Mộc nghe Khương Lệ chỉ gà mắng chó, nhìn sang: “Người xưa thường nói người mẹ mà mồm miệng lanh lợi thì con gái sẽ vụng về trong khoản giao tiếp lắm. Chậc chậc, ai mà làm con gái dì Khương thì tội thật.”
Có lẽ là lần đầu thấy đàn bà cãi nhau như vậy nên Đổng Chính Hào xem kịch rất vui vẻ, quên luôn mình phải bênh vợ mình.
Lúc Khương Lệ tức giận muốn lộ mặt thật thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa. Bà lườm Liễu Mộc Mộc, sau đó đi ra mở cửa phòng bệnh.
Cửa vừa mở ra, khuôn mặt âm trầm của Khương Lệ cứ như học được thuật biến hóa, cười tươi như hoa nói với người ngoài cửa: “Tiểu Giai hả? Không phải gần đây em đang đi du lịch nước ngoài à? Sao lại tới đây rồi?”
“Chẳng là em nghe bảo Tiểu Kỳ nhập viện. Thân là dì út, kiểu gì em cũng phải tự đến thăm mới phải phép chứ ạ. Anh thấy đúng không, anh rể?”
Chủ nhân của giọng nói đó vừa đáp vừa bước vào.
Đó là một người phụ nữ xinh đẹp với mái tóc xoăn gợn sóng. Bà ta mặc váy dài màu đen, đeo một bộ trang sức hồng ngọc rực rỡ, cực kỳ bắt mắt.
Khuôn mặt bà ta có phần giống Khương Lệ nhưng lại trẻ hơn, đương nhiên cũng xinh đẹp hơn. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành.
Khương Giai bước vào, lúc nhìn thấy Liễu Mộc Mộc thì nhướn đầu lông mày tinh tế lên: “Em vừa về nước thì nghe nói anh rể tìm thấy cô con gái bị lạc. Chắc là cô bé này nhỉ? Gương mặt, ngoại hình đều rất xinh, chỉ là trông chẳng giống anh rể gì cả.”
Bình thường quan hệ giữa Khương Lệ và em gái chẳng tốt đẹp gì. Nhưng rõ ràng là lần này Khương Giai muốn ra mặt giúp bà, thế nên bà vui vẻ đứng bên cạnh xem kịch.
Đổng Chính Hào vẫn luôn khách sáo với cô em vợ này. Nghe bà ta nói thì chỉ đáp qua loa một câu: “Con bé giống mẹ nó.”
“Vậy à.” Khương Giai quan sát Liễu Mộc Mộc một lúc lâu. Ánh mắt lúc đầu còn nhẹ nhàng, càng về sau lại càng thêm chút khinh thường mà chỉ người trong cuộc mới thấy được.
“Mới tìm được người về thì Tiểu Kỳ bỗng té gãy chân. Anh rể à, anh nên tìm thầy về xem giúp có phải có tương khắc gì không ấy. Chứ có người trời sinh số mệnh đã suy vong, dễ liên lụy cả nhà lắm cơ.” Khương Giai thu tầm mắt lại, thờ ơ nói.
Bà ta nói với Đổng Chính Hào nhưng cứ liếc nhìn Liễu Mộc Mộc mãi.
Cô có số mệnh suy vong hay không thì ông không biết, nhưng ông cảm thấy đúng là đứa con gái này có hơi quỷ dị.
Nếu chuyện con trai ông té gãy chân phải nhập viện chỉ là ngoài ý muốn thôi, vậy còn chuyện lão Tần chết thì sao cô biết được? Thật sự chỉ là thuận miệng nói thôi à?
Trong giới bọn họ, có rất nhiều người kết bạn cùng các thầy bói cao tay. Nhưng ông không tin, cảm thấy mấy thứ tào lao đó toàn là lừa đảo. Tuy nhiên từ khi tìm thấy con gái, thế giới ông cứ như có thêm một ngã rẽ nhỏ.
“Cũng có phải em không biết đâu, anh rể em không tin mấy thứ đó.” Khương Lệ thấy Khương Giai làm hơi quá thì vội xen vào, sợ Đổng Chính Hào sẽ tức giận.
“Thà tin là có còn hơn không chị ạ. Để hôm nào em bảo lão Chiêm nhà em giới thiệu một thầy cao tay cho anh rể nhé, bói chuẩn dữ lắm.”
“Để tính sau đi.” Đổng Chính Hào đáp qua loa.
Khương Giai Khương không ở lại lâu. Bà ta lì xì một bao lì xì thật dày cho Đổng Kỳ còn đang nằm trên giường khiến cậu cười nhe răng, híp mắt. Sau đó bà ta lại nhét một tấm thiệp mời cho Khương Lệ.
“Vài hôm nữa là thọ bốn mươi lăm tuổi của lão Chiêm nhà em. Chị với anh rể nhớ ghé nha, dẫn bọn nhỏ theo nữa.” Nói rồi bà ta lại liếc nhìn Liễu Mộc Mộc, “Cả cô bé này nữa, để cô bé mở rộng tầm mắt.”
Từ đầu đến cuối, bà ta chẳng thèm nhìn thẳng Liễu Mộc Mộc lấy một cái.
Khương Giai đi rồi, Đổng Chính Hào và Khương Lệ ra tiễn. Đổng Duyệt lại gần Liễu Mộc Mộc, khẽ nói: “Dì út là vậy á, chị đừng có giận dì ấy.”
Ít ra thì Liễu Mộc Mộc còn “được” liếc, Đổng Duyệt thì chẳng được bà ta nhìn cái nào. Bản chuyển ngữ được thực hiện bởi Rong Biển.luvevaland và được đăng duy nhất tại trang luvevaland.co, nếu bạn có đọc ở trang reup xong cũng nhớ qua trang chủ đọc để ủng hộ editor nhé. Mọi thắc mắc xin nhắn qua page LuvEva land hoặc Sắc – Cấm Thành.
Liễu Mộc Mộc xoa xoa cái cằm dạo này mịn màng hơn của mình: “Chị đâu có giận.”
Đối với những người mây đen dày đặc quanh đỉnh đầu, xui xẻo đeo bám như vậy thì cô thường dễ tha thứ hơn nhiều. Với trình độ xem tướng của cô, có thể thấy tướng mạo như bà ta rất hiếm, cần phải trân trọng, nhìn nhiều hơn chút mới được.