Mặc dù là trời đêm nhưng ánh sáng thần thánh từ những con bạch mã kéo kiệu thật thần tuấn.
Áp lực khủng khiếp trong nháy mắt đè nặng lên vai chúng người chơi. Những người tinh thần yếu kém đã không kiềm được quỳ xuống.
– Mạnh đến không thể xâm phạm!
Đây là ý nghĩ chung của quần hùng, chỉ riêng Bàng Thống là âm thầm cười lạnh.
Triệu hồi thần ma đã kích hoạt rồi, cho dù bây giờ hắn có chết thì nó vẫn sẽ hoạt động. Chỉ mong triệu hồi được thần ma mạnh mẽ, có thể một mẻ hốt gọn đám này.
Binh đoàn Norsengard đến trước chúng người chơi 50m thì dừng lại.
Vị tướng quân dẫn đầu với thanh trọng kiếm đen tuyền sau lưng mở miệng nói vang:
– Chúng ta là đại diện cho đế quốc Nosengard hùng mạnh, nay ngự giá đến đây để hoàn thành đại sự quan trọng. Trước mặt các ngươi chính là Giáo Hoàng Napoliver của bổn đế quốc, quyền cao chức trọng. Là một trong thập thánh của Hội Đồng Quang Minh Thập Thánh Giả tại Tân Thế Giới, mau mau quỳ xuống để có thể được tha mạng!
Một tràng mở lời hùng hồn, lời nói mang theo uy lực khiến chúng người chơi liên tục khuỵ chân quỳ xuống.
– Đậu xanh, đây còn là người sao? Áp lực thật kinh khủng!
– Đế quốc Norsengard là cái khỉ gì? Bố hận, đợi ta sau khi rời thôn, ta nhất định sẽ san bằng cái đế quốc này!
– Ây da lão huynh gáy thật to, cẩn thận người ta nghe được giết huynh trước đó nha
Rất nhiều lời cay nghiệt được phát ra từ quần hùng.
Tất cả đối với đế quốc Norsengard một lòng mang thù.
Phần Bàng Thống lúc này cũng không khá khẳm gì hơn, hắn cắn răng cố trụ vững, dù chật vật nhưng vẫn duy trì cười lạnh.
Còn 3 phút!
– Bọn ta cũng không muốn nhiều lời với đám hạ đẳng các ngươi. Ai nắm giữ hoặc biết vị trí của Phỉ Thuý Nippur thì ngoan ngoãn giao ra đây. Bằng không, đế quốc Norsengard sẽ giam cầm các ngươi tại cái thôn này trăm năm, xuất hiện liền giết!
Tên tướng quân vừa lạnh lùng dứt lời, lập tức dẫn đến thanh âm hoảng sợ của chúng người chơi. Bị giam cầm trăm năm ở tân thủ thôn? Hơn nữa vừa xuất hiện liền giết, trăm năm ngồi dưới địa ngục hiu quạnh. Phần tra tấn tinh thần đó ai nghe cũng phải hoảng.
– Chúng ta không biết viên phỉ thuý gì đó! Chúng ta không có lấy của các người!
– Huhu tha cho ta đi, tới mới cực khổ thăng lên cấp 2 a
– Xong xong xong thật rồi, lần này không đơn thuần bị giáng cấp nữa, thế giới này thật đáng sợ!
– Các ngươi ép người quá đáng!
Nghe chúng người chơi hoảng loạn hô hào một hồi, tên tướng quân đó bỗng nhiên hỏi:
– Cách đây vài ngày, binh đoàn kỵ sĩ hoàng gia của đế quốc Norsengard đã mang theo thiện ý mà đến, không ngờ giữa đường bị một chi thế lực tên Bàng Thương Các của các ngươi ra tay chặn giết. Bàng Thương Các có tất cả những ai, bước ra đây nhận tội chết, nếu ngoan cố chống cự, lúc đó đừng hỏi vì sao cung hình tra tấn của đế quốc Norsengard tàn độc! À, còn có con điếm Celina gián điệp, tất cả giao ra đây!
Lời này nói ra khiến quần hùng một trận hoảng hốt. Họ nghe không hiểu gián điệp Celina là gì nhưng Bàng Thương Các thì như sấm bên tai.
Bàng Thương Các từng chặn giết đám người khủng bố này?
Nhất thời tất cả ánh mắt đồng loạt đổ dồn về Bàng Thống, kẻ duy nhất còn trụ vững trước khi thế của tên tướng quân.
Có người căm thù, có người chán ghét, có ánh mắt sùng bái, hâm mộ, tất cả 52 sắc thái đều có đủ.
Tất cả chúng người chơi đều cho rằng có kết quả tồi tệ ngày hôm nay đều là do Bàng Thương Các mang lại, hận ý chiếm nhiều hơn sùng bái.
Bàng Thống chắc lưỡi, hắn âm thầm bội phục tên tướng quân đó. Còn cái gì mang thiện ý mà đến, nếu không có Bàng Thống ra tay trước, chỉ sợ Lạc Gia thôn lúc này vẫn còn chìm trong chiến loạn và đàn áp của chúng.
Nói đến lý lẽ đều về mình. Ừmm, lưỡi rất dẻo, khẳng định vét máng kỹ năng đã thượng thừa.
– Ngươi là người của Bàng Thương Các?
Nương theo ánh mắt của chúng người chơi, tên tướng quân nhíu mày nhìn về Bàng Thống.
– Không sai, tại hạ đi không có tên, về không có họ, ngươi có thể gọi ta là thương gia, ta là một trong ba đường chủ của Bàng Thương Các!
Bàng Thống cười tà trả lời. Thua trận không thua thế, đây tiêu chí của Trương Đại Bàng.
– Chết!
Tên tướng quân không có nhiều lời, vừa thấy Bàng Thống gật đầu thừa nhận, trọng kiếm đen tuyền phía sau liền tại chỗ chém ra.
Trước ánh mắt kinh hãi của người chơi. Một đạo kiếm mang đỏ rực có hình bán nguyệt bỗng xé gió bay về phía Bàng Thống!
Kỹ năng cao cấp!
Chúng người chơi kinh hô, đây là lần đầu tiên họ chứng kiến kỹ năng cao cấp, trước giờ chỉ toàn đánh chai, không ngờ kỹ năng cao cấp khác biệt như vậy, thật hoa lệ.
Chỉ thấy gió mạnh rít gào, cản trên thế công lôi đình của kiếm mang nọ, tất cả người chơi đều tuyệt mạng bỏ mình.
– 42.201
– 41.065
…
– Trời ạ, thật mạnh!
– Sát thương quá khủng a!
Những con số sát thương khủng khiếp bất khả tư nghị nhảy lên, mang theo tiếng hoảng sợ xung quanh.
Trong khoảnh khắc đó, Bàng Thống nhíu mày, hắn điều động heo mọi đô con ở trước mình đón đỡ. Căn bản né tránh không kịp, tầm tấn công của kiếm mang nọ càng ngày càng lớn, tốc độ lại rất nhanh.
Chỉ chớp mắt sau đó, kiếm mang chém tới trước mặt Bàng Thống, áo choàng kịch liệt tung bay.
– Thật nghĩ Lạc Gia thôn không có ai bảo kê? Muốn làm gì thì làm sao!
Đúng lúc đó, giọng nói rền vang của lão thôn trưởng bỗng cất lên.
Tiếp đến một thanh khiến khí xanh rờn từ đằng xa đằng không phi tới, đối chiến với kiếm mang.
Beng!
Nghe như thuỷ tinh vỡ vụn, nhắc lên gió tạc một hồi, sau đó cả hai thanh kiếm khí cùng kiếm mang đồng loạt triệt tiêu.
Lão thôn trưởng chân đạp phi kiếm rơi đến trước mặt Bàng Thống. Một thân áo tơi thường ngà nay lộ ra cao nhân mạc trắc.
Tuy lão thôn trưởng không phát ra khí thế gì nhưng khi xuất hiện đã khiến áp lực từ tên tướng quân kia tiêu tán. Chúng người chơi mới có thể thoải mái đứng lên, trong lòng nhắc lên sóng to gió lớn.
– Thôn trưởng là cao nhân a!
– Thật khí phách, có thể đạp kiếm phi hành nữa!
– Không thể tin được đây là ông lão hiền lành đó ư?
– Thôn trương uy vũ, chém chết bọn chúng đi
Thanh âm kinh hô từ chúng người chơi phát ra liên tục, đối với thôn trưởng đổi mới cách nhìn 360 độ.
Lão thôn trưởng thật ngưu bức!
– Có thích không? Sau này rời thôn, các ngươi hãy lựa chọn lục địa Đông Phương Huyền Huyễn, ở đó có môn phái tên Thục Sơn, gia nhập nó và các ngươi sẽ có bản lĩnh như ta!
Lão thôn trưởng mỉm cười giới thiệu môn phái của mình.
– Hừ, có thể tiếp được một kiếm ta, lão già ngươi cũng không yếu!
Tên tướng quân nhướng mày hừ lạnh, hoàn toàn không ngờ NPC ở thôn tân thủ mạnh mẽ như vậy. Đoạn hắn gầm lên:
– Thế xem ngươi có đỡ được Điệp Lãng Bách Kiếm của ta hay không!
Dứt lời, gã tướng quân huy động trọng kiếm từ xa lao tới, hắc kiếm trên tay phát ra quang mang cam sắc rực rỡ. Khí thế từng bước tăng cao.
Lão thôn trưởng cũng không phải quả xương mềm, lão không nhanh không chậm vẽ tay một vòng, ngay sau đó, sau lưng lão xuất hiện một vòng tròn hoa văn bắt mắt.
Vòng tròn hoa văn vừa hiện, từ bên trong không ngừng bay ra ba thanh kiếm khí, sau đó lão thôn trưởng chân đạp phi kiếm lao vào. Ở sau để lại một câu:
– Các ngươi tự thân chạy trốn khỏi thôn, đám người này ta không phải đối thủ, chỉ có thể cầm cho các ngươi chút thời gian!
Lời này nói ra làm tắt hẳn không khí cuồng nhiệt của chúng người chơi, cả đám hoảng sợ. Thôn trưởng nói như vậy, chẳng lẽ ông ta không kéo được bao lâu, bọn họ lại rơi vào tay đám kỵ sĩ này?
– Chạy nhanh, chỗ bãi quái Trâu Nước có cái đầm nước rất lớn, mau đến đó núp!
– Thằng ngu! Mày la lên như vậy còn núp hay không núp?
– Xong rồi, chuyến này bỏ xứ đi luôn, ta quyết tâm không về cái thôn xui xẻo này nữa
Chúng người nhất thời vỡ tổ, ném ánh mắt cảm kích cho thôn trưởng lần cuối rồi cắm đầu chạy đi.
– Thương gia, chúng ta làm sao đây?
Chu Nhược Y bất ngờ không đi, nàng ôm chặt tay Bàng Thống, ép cho hai khoả tuyết phong biến dạng. Thời điểm này nàng đã vô cùng sợ hãi, chỉ biết dựa giẫm vào thân hình sừng sững của Bàng Thống.
Bàng Thống không nhịn được đưa tay bóp quả mông căng tròn của nàng, trấn an:
– Yên tâm đi, có ta ở đây!
Chỉ còn hơn một phút!
Chu Nhược Y cắn môi, nàng đồng ý tin tưởng Bàng Thống, cơ thể nàng ép càng sát vào cơ thể hắn. Xúc cảm mềm mại cùng hương thơm say đắm để cho hắn một trận mê say.
Rất nhanh, đại chiến giữa lão thôn trưởng và tên tướng quân nổ ra, thanh thế hạo đại, kiếm khí cùng kiếm mang ngút trời.
– Chạy cũng vô ích
Đúng lúc đó, ở giữa kiệu, thanh âm trầm ổn của Giáo Hoàng Napoliver truyền ra. Ông ta nói không phải thôn trưởng mà là chúng người chơi!
Chỉ thấy ở giữa trời đêm xuất hiện một khoả cầu sáng, uynh một tiếng, khoả cầu lấy tốc độ ánh sáng phóng đại.
Các lộ người chơi đang chạy thục mang ở nơi rừng xa bị ánh sáng quét qua sau đó, tất cả bỗng xuất hiện tại giữa thôn, cơ thể vẫn còn duy trì tư thế chạy mà ngã xuống.
– Kỹ năng hệ không gian!
Lão thôn trưởng mặt già thất kinh, vì một phút lơ là đó mà bị tên tướng quân kia trảm cho một kiếm lên thân, máu phún trời cao.
– Ngươi quá yếu!
Tên tướng quân một cước mạnh mẽ đá bồi, đùng một tiếng liền đem thân già của lão thôn trưởng đá văng ra xa, rơi xuống chỗ đám người chơi, miệng không ngừng phun máu.
– Lão thôn trưởng!
Chúng người chơi kinh hô đem lão đỡ dậy. Không khí tuyệt vọng lúc này bao trùm. Lão thôn trưởng là cứu tinh duy nhất, lúc này ngã ngựa, kết quả chỉ sợ vạn kiếp bất phục.
– Huhu chẳng lẽ chúng ta thật sự bị giam cầm dưới địa ngục 100 năm sao?
– Ta không muốn! Chúng ta thật không biết viên đá gì đó của các người!
Quần hùng tuyệt vọng hô hào, thời điểm này không ai còn ý định chạy thoát.
Có chạy cũng bị thứ vừa rồi nắm lại.
Xọc xọc xọc!
Đoàn kỵ sỹ đều bước từ sau kiệu tiến lên, một nhóm đem chúng người chơi bao vây, có cả Bàng Thống bên trong, một nhóm đứng thành hai hàng thẳng lối chỗ kiệu trắng.
Lúc này cửa kiệu mở ra, một lão già với mái đầu hoa tiêu, tay cầm pháp trượng thuỷ tinh từ bên trong bước ra.
– Bái kiến Giáo Hoàng!
Những tên kỵ sĩ đồng loạt hô vang, gã tướng quân nọ trở về phía sau Giáo Hoàng Napoliver.
Giáo Hoàng sau khi xuất hiên liền chậm rãi đi đến chỗ chúng người chơi. Ông ta mặc hai lớp áo trắng đen hút mắt, trên đầu đội một cái bô, hoặc là một cái mũ hình vuông giống cái bô. Trong mắt Bàng Thống là như vậy.
– Ta không muốn phải xuất hiện thảm kịch như tướng quân Castro vừa nói, nhưng nếu các ngươi – những kẻ thấp kém ngoan cố không tuân theo, ta cũng chỉ đành tiếc nuối mà nhìn các ngươi bị tra tấn dưới địa ngục.
Giáo Hoàng Napolive nói xong liền đau buồn lắc đầu, nói tiếp:
– Thấy cảnh như vậy, lòng ta cũng đau như cắt, cho nên mong các ngươi hiểu và giao Phỉ Thuý Nippur ra đây, chúng ta cũng vì muốn tốt cho ngươi, các ngươi yếu ớt giữ thánh vật đó trong người, tất cả nhận lại đều là tai họa!
Tai họa là bọn mày đó!
Chúng người chơi trong lòng khinh bỉ muôn phần. Bàng Thống càng là vỗ tay mạnh. Nếu tên tướng quân Castro là diễn viên hạng A thì lão già Giáo Hoàng này phải là trình Holywood!
Bất quá muốn trang bức thần thái, Bàng Thống ta vô địch thủ!
Thời cơ đã điểm!
– Nói nhiều như vậy, các ngươi là muốn gây chiến với Bàng Thương Các ta? Tuy Bàng Thương Các ta chỉ là những thương nhân, làm việc vì tiền, chỉ cần ra đủ liền thành giao, không phân chính tà, quang minh hay hắc ám. Nhưng phàm là có ý khiêu chiến, thì đừng trách chúng ta tiễn các ngươi đi xuống địa ngục một đoạn!
Bàng Thống cao giọng phá vỡ thế im lặng của chúng người chơi. Tất cả đều rung động đổi dồn ánh mắt về phía hắn, bao gồm lão thôn trưởng.
– Thương gia thật có đảm lược! Bàng Thương Các thật ngông!
– Khí phách a!
– Thương gia uy vũ! Bàng Thương Các uy vũ!
Biết trước sau cũng chết, chúng người chơi đồng loạt hô hào thật lớn, cổ vũ cho Bàng Thống, cũng không còn kiêng nể gì.
Giáo Hoàng holywood mặt mỉm cười nhìn Bàng Thống, nói:
– Cậu bé, ngươi nghĩ mình rất mạnh? Ngoan ngoãn ngồi xuống để tránh bọn kỵ sĩ ghét mắt mà tra tấn, ta thấy sẽ rất đau lòng.
– Còn đau lòng cái củ cu! Nhớ cho kỹ lão già, sau này gặp người của Bàng Thương Các ta đừng có dạy dột trêu vào như hôm nay, nếu không, Norsengard cũng không cần tồn tại!
1s cuối cùng!
Bàng Thống phá lệ cười gằn, đã đến lúc tàn sát!
Giáo Hoàng Napoliver nhíu mày âm trầm, lời Bàng Thống nói quả thật khó nghe, bất quá chưa kịp mở lời, chỉ thấy sau lưng Bàng Thống xuất hiện một vòng tròn huyết sắc đường kính chừng 1m. Huyết sắc rực rỡ hơn hết thảy.
Đồng tử Giáo Hoàng trong nháy mắt co rút.