Edit: Ry
Khi tên của người đăng kí vang lên tương ứng với từng người, ngay cả nhóm người chơi cũng thoáng lộ vẻ kinh ngạc.
Bọn họ viết tên của mình với quan điểm rất đơn giản, chỉ là yêu cầu với bản thân mà thôi. Không ngờ những người khác cũng tự giác như vậy, thậm chí còn hơi — Quá tự giác.
Có người lặng lẽ liếc Nguyên Dục Tuyết.
Có người hơi nhíu mày, trong thoáng chốc lộ vẻ buồn phiền lo lắng.
Mặc dù trên bản chất, để đảm bảo tỉ lệ thắng cao nhất, nhanh chóng kết thúc cái phó bản chết chóc này, hẳn là mỗi người chơi nên tự giác tham dự. Mặc dù người trốn tránh sẽ không nhận trừng phạt, nhưng cũng sẽ bị đạo đức khiển trách. Tuy nhiên, trong này có duy nhất một ngoại lệ.
… Nguyên Dục Tuyết.
Tình huống của cậu khác với tất cả những người ngồi đây, từ cửa thứ nhất đã bị boss nhằm vào. Trong số người chơi, chỉ có mình cậu ấy liên tục vượt qua ba trò, thể lực và tinh thần đều tiêu hao nặng nề, nhưng lại vẫn tích cực đăng kí. Rất khó nói việc những người khác chủ động gánh trách nhiệm như vậy lại không có một phần lí do là muốn để cậu nghỉ ngơi một chút.
Dù sao thì Nguyên Dục Tuyết hẳn đã mệt lắm rồi. Cậu ngồi đó yên tĩnh vô cùng, không nói năng gì, hàng mi dày dài rũ xuống. Mặc dù cậu ngồi thẳng lưng trên ghế, dáng người đoan trang xinh đẹp vô cùng, nhưng vẫn tạo cho người ta cảm giác mệt nhọc lười biếng, như thể chỉ một giây sau cậu sẽ nhắm mắt chìm vào giấc ngủ, rất khó để lòng người không gợn sóng.
Trong những người ngồi đây, chỉ có Nguyên Dục Tuyết là được quyền lựa chọn nghỉ ngơi ở vòng này mà không bị bất cứ ai chỉ trích, vì xét ở góc độ nào thì cũng hợp tình hợp lý.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại không.
Khi tên cậu được quản gia đọc lên, có người không khống chế được mà gõ ngón tay lên mặt bàn.
Thỏ rất muốn hỏi quản gia một câu “ông đọc nhầm à”, nhưng cô quay sang lại thấy Nguyên Dục Tuyết vẫn điềm nhiên, không có ý kiến gì, hiển nhiên là cậu tự viết tên mình, thế là mím môi.
… Cũng ngoan quá rồi.
Lúc Thỏ đưa ra đề nghị tự nguyện báo danh, cô thật sự nghĩ rằng có lẽ sẽ giúp Nguyên Dục Tuyết nghỉ ngơi được thêm một chút. Ai ngờ Nguyên Dục Tuyết lại không hề loại bỏ bản thân ra khỏi phạm vi người chơi tham gia.
Cô khẽ thở dài.
Sắc mặt Tóc Quăn nặng nề, khó nói cảm xúc của gã lúc này có bao nhiêu nôn nóng, vừa sốt ruột vừa tức, trong lòng đã quýnh cả lên rồi. Gã vô thức muốn làm như những lần trước, thối mặt khiêu khích Nguyên Dục Tuyết để cậu đừng cái gì cũng sấn lên, mấy trò chơi kiểu này thiếu cậu cũng chẳng vấn đề gì. Kết quả tầm mắt vừa chạm tới khuôn mặt kia, gã đã đờ ra, rồi vừa cứng ngắc vừa mâu thuẫn nhìn đi chỗ khác, tai còn nóng lên nữa.
… Chết cười, căn bản là không mở nổi miệng.
Thậm chí Tóc Quăn còn bắt đầu xem xét lại thái độ trước đó của mình, tại sao lại có thể gay gắt được đến vậy.
Ván đã đóng thuyền, lúc này muốn để Nguyên Dục Tuyết rời khỏi cũng vô ích. Lạc quan hơn chút thì chỉ cần bọn họ vượt qua được phó bản thì sẽ không còn trò chơi tiếp theo nữa. Tóc Quăn hơi miết đầu ngón tay, gã nghĩ có nhiều người như vậy, chắc cũng không đến nỗi làm một tân binh phải mệt nhọc.
Trên thực tế, Andrew chứng minh hắn làm được.
Tầm mắt u ám tuần tra người chơi, rất khó nói liệu hắn có đang ngầm ghim từng người không. Cho đến khi Andrew thu hồi ánh mắt, che giấu xong chút ác ý đó, hắn mới lại ngạo mạn kiềm chế nói ra: “Lần này, chúng ta sẽ chơi trò hỏi đáp sự thật.”
Chúng người chơi có hơi bất ngờ.
Chỉ có “sự thật”, không có “mạo hiểm”, lại còn là trò chơi hỏi đáp. Nghe vào thật sự hết sức an toàn, là kiểu phúc lợi không nguy hiểm cho người chơi mới, khiến bọn họ không khỏi hoài nghi — Andrew lại tốt bụng như vậy?
Đừng nói là trò chơi mượn danh nghĩa hỏi đáp nhưng thực tế nội dung là giết người nhé.
Andrew đâu quan tâm chất vấn trong ánh mắt của người chơi, hắn hơi hất cằm, quản gia lập tức bưng tới một bộ bài poker. Bộ bài này được làm từ mithril*, một mặt còn được viền vàng mỏng, hoa văn vô cùng tinh xảo, từng lá cầm lên đều rất nặng, có giá trị không hề nhỏ. Andrew lấy ra tám lá từ át bích đến tám bích, xếp ngay trước mặt họ, lại rút thêm một quân quỷ bài bỏ vào trong xấp.
*Mithril là một kim loại hư cấu xuất hiện trong tiểu thuyết Chúa Tể Những Chiếc Nhẫn của nhà văn J.R.R. Tolkien. Nó được miêu tả giống bạc nhưng cứng cáp hơn và nhẹ hơn thép
“Quy tắc trò chơi rất đơn giản.” Andrew xòe các lá bài ra, ngón tay đan vào nhau đặt dưới hàm, vẻ mặt thơ ngây như cậu thiếu gia nhỏ vô tư đang thật sự chuẩn bị chơi một trò thật vui với những người bạn của mình: “Người rút được quỷ bài có thể gọi ngẫu nhiên ba lá bài khác, người cầm lá bài được gọi phải viết ra giấy đáp án cho câu hỏi của người cầm quỷ bài.”
“Thời gian là 100 giây, người không đưa được ra câu trả lời chính xác sẽ bị loại, cũng phải tiếp nhận một trừng phạt nhỏ.”
Thỏ nhanh chóng đưa ra vấn đề nghe trí mạng nhất cũng là mấu chốt nhất của quy tắc trò chơi lần này.
“Vậy chúng tôi làm thế nào để biết đáp án đưa ra là đúng hay sai đây?” Thỏ nói: “Để người rút quỷ bài làm giám khảo sao?”
“Đúng vậy.” Andrew nói: “Người rút được quỷ bài chính là giám khảo.”
Vẻ mặt Thỏ tràn đầy hoài nghi, gần như khẳng định Andrew muốn gian lận, vì nếu để hắn hỏi thì chẳng phải sẽ có thể loại ba người chơi một lượt sao.
Chẳng qua nếu đổi thành cô, cô cũng sẽ làm như vậy.
Dù cô có hỏi một câu vô cùng khách quan như “1+1 bằng mấy”, Andrew nói với cô bằng “2”, cô cũng có thể dùng năm phút cắn chết đưa ra chứng cứ thuyết phục rằng 1+1=3.
Hiển nhiên Andrew cũng khám phá ra được suy nghĩ của cô, hắn thoải mái nhún vai, cười như không cười nói: “Đương nhiên là giám khảo cũng sẽ bị quy tắc hạn chế. Nếu như hỏi một câu mà bản thân không rõ đáp án, hoặc là gian lận phán đáp án của người trả lời là sai… Người đó sẽ phải chịu trừng phạt nghiêm khắc nhất của quy tắc.”
Câu cuối cùng, Andrew kéo dài âm điệu, lời nói ra lại hết sức nhẹ nhàng, như thể đang thủ thỉ với tình nhân, khiến người nghe nảy sinh dự cảm nguy hiểm không rét mà run.
– — Bọn họ sẽ không muốn biết hình phạt đó là gì.
Tất cả người chơi đồng lòng nảy sinh suy nghĩ đó.
Tóm lại ý tưởng đưa ra vài vấn đề hóc búa thế giới chưa có câu trả lời bị loại trừ, ý tưởng gian lận để loại trừ đối tượng được chỉ định nào đó cũng phá sản.
Andrew lười biếng nói: “Khi loại đến người cuối cùng thì trò chơi cũng kết thúc.”
Đương nhiên, nếu người đó là Andrew, tất cả người chơi sẽ phải nhận trừng phạt.
Còn nếu là người chơi thì họ sẽ chiến thắng, thuận lợi thông qua phó bản.
Chẳng trách lại nói chỉ cần có một người thắng là tất cả sẽ thắng.
Bàn dài mọi người đang ngồi đây không phù hợp với trò rút bài như thế. Để tránh NPC như quản gia hoặc người hầu có thể tạo thành yếu tố không công bằng, tất cả ăn ý đổi thành một cái bàn tròn nhỏ, mỗi người chỉ cách nhau một khoảng ngắn, bộ bài được đặt ở giữa, ai cũng có thể vươn tay rút được.
Một lần nữa đổi vị trí, Tóc Quăn nhìn ghế bên cạnh Nguyên Dục Tuyết, một trái một phải là Váy và A Vàng, sắc mặt hơi sầm sì, hằm hè ngồi xuống chỗ trống cạnh Andrew.
Andrew có vẻ khá vui, còn nở nụ cười với gã.
Tóc Quăn: “…” Xúi quẩy.
Chín lá bài được bày ra giữa trung tâm, Andrew là người rút trước, tiến hành theo chiều kim đồng hồ. Lát nữa chơi xong lượt đầu tiên, Tóc Quăn ngồi bên phải Andrew sẽ là người bốc bài trước, rồi quyền rút trước cứ thế theo thứ tự đi xuống, trình tự nhìn cực kì công bằng, không hề có bất cứ kẽ hở nào.
Trò chơi lần này chỉ nhìn quy tắc thì có vẻ là tám người chơi đấu với Andrew. Nhưng thật ra suy xét kĩ thì người chơi cũng không chiếm được nhiều lợi thế, số lượng lại trở thành hạn chế ở một mức độ nào đó.
Lá bài được chọn chỉ định cũng mang tính ngẫu nhiên, thế nên dù là người rút được quỷ bài cũng không thể chính xác gọi tên Andrew, chỉ có thể đánh cược 3/8 xác suất đó.
Đồng thời, việc này cũng đặt thêm áp lực với người đặt câu hỏi:
Không thể không khó, vì không khó sẽ không loại được Andrew.
Không thể quá khó, vì khó quá sẽ có thể ngộ thương hai đồng đội khác.
Lỡ mà không loại được Andrew mà chuyển sang loại hai người thuộc phe mình… Vậy thì đúng là xứng với cái tên sát thủ đồng đội.
Mà cái này còn không giống trò chơi bình thường. Trong trò chơi bình thường, “bán đồng đội” để thắng là chuyện thường thấy, chỉ cần cam đoan cuối cùng sẽ chiến thắng là được, thậm chí đồng đội cũng sẽ không có ý kiến gì. Nhưng với quy tắc hiện giờ, đồng đội bị loại sẽ phải đối mặt với trừng phạt chân chính, có thể dẫn đến cái chết, khiến họ không thể đơn giản coi đồng đội như công cụ để chiến thắng.
So ra thì Andrew nhẹ nhàng hơn nhiều, nếu hắn rút được quỷ bài, vậy gọi đại ba người cũng đều thuộc bên địch.
Đơn giản là chỉ cần chưa bị loại thì cứ hỏi đến khi nào chết thì thôi. Việc đào thải người chơi sẽ không quá dễ dàng — Quy tắc sẽ không cho phép tình huống cực kì bất công như vậy tồn tại, thế nên chắc chắn Andrew cũng phải nhận một loại hạn chế nào đó. Nhưng hắn sẽ không chủ động tiết lộ cho người chơi, các người chơi chỉ có thể tự phát hiện.
Bài poker lạnh buốt nằng nặng đã được phát tới tay mỗi người theo thứ tự, lượt đầu tiên của trò chơi hỏi đáp bắt đầu.
Nguyên Dục Tuyết nhìn xuống, ánh mắt rơi trên lá bài.
Lá bài này hơi dày, phần cạnh rất sắc, có thể dùng như một lưỡi dao. Hình vẽ trên bài cực kì tinh xảo, còn hơi gồ lên, nó vẽ một con quái vật hết sức xinh đẹp.
Nguyên Dục Tuyết đã từng thấy nó.
Chính là con quái vật có tứ chi của con người, tay chân khẳng khiu, và một cái đầu chó.
“Chó” của Andrew.
Nhưng Nguyên Dục Tuyết lại không hề để ý tới lá bài poker có hình vẽ chân thực tới mức quỷ dị này, ánh mắt cậu tập trung về con số và biểu tượng trên góc trái.
Nó như thể vẫn còn sống, nhe răng trợn mắt hung ác mở miệng ra với Nguyên Dục Tuyết, như thể một giây sau sẽ chui ra khỏi lá bài, cắn nát ngón tay cậu.
“3 bích”.
Cùng lúc đó, Andrew mỉm cười, lật lá bài trước mặt mình lên —
Rất là tự luyến, trên lá bài vẽ hắn mặc lễ phục màu đen, ngồi cạnh một tấm gương và một bức tranh. Mặt Andrew trên này hơi trắng, trang nhã lại kín đáo, đúng khí chất của một cậu ấm nhà giàu, xung quanh hắn còn có một nhóm người vây quanh săn sóc.
Tóc Quăn khinh thường cười nhạo thành tiếng.
Có điều đó không phải là mấu chốt, mấu chốt là góc trên bên trái của lá bài có biểu tượng Joker, tức quỷ bài.
Lượt hỏi đáp đầu tiên, Andrew là người bắt đầu.
Các người chơi nghiêm mặt, chuẩn bị đối phó với màn gây khó dễ của Andrew.
Andrew cười nói: “Át bích, 6 bích và 3 bích… Hãy trả lời câu hỏi của tôi.”
“Tôi thích màu gì?”
“…”
Ba người được gọi tên im lặng giơ lá bài trên tay.
Theo thứ tự là đội trưởng Hành, Váy và Nguyên Dục Tuyết.
Lông mày Tóc Quăn gần như cuộn thành một cục, nếu bình tĩnh xem xét thì câu hỏi này không tính là phức tạp hay làm khó, nhưng nó thật sự rất kì dị… Ai mà biết mi thích màu gì chứ.
Quản gia phát giấy bút tới tay ba người chơi.
Andrew thích màu gì, phải nhìn từ đâu đây?
Là chủ nhân của biệt thự, có thể thấy được một vài sở thích của hắn từ cách hắn trang hoàng cho nó. Màu sắc được sử dụng trong phòng tiếp khách cũng không phức tạp, đèn treo màu vàng ấm, lò sưởi âm tường màu xanh, thảm màu đỏ, tượng vôi trắng, hầu hết những món đồ có thể tích lớn, bên trong đều có màu xám nhạt, bên ngoài cũng vậy.
Là một NPC nguy hiểm, còn nhiều khả năng là boss quỷ quái đã chết từ lâu, thích mấy màu tối tối nghe rất hợp lý.
Thời gian trả lời là 100 giây, khi những người khác còn đang đắn đo suy nghĩ, đội trưởng Hành vừa cầm tờ giấy đã không chút do dự viết đáp án xuống.
Tác giả có lời muốn nói:
Bình luận được nhắc tới nhiều nhất của chương trước lại là: Andrew bị mù hả, A Tuyết đẹp như thế mà không thấy? Mau quỳ xuống!
Làm tôi cười chết luôn há há há, boss đúng là chả có oai gì hết.
Hết chương 24.
– ——————–
Chuyển sang đăng nửa đêm coi có tăng được bầu không khí không =))))))))) truyện nhẹ nhàng quá thì mình làm nó nặng thêm thôi chứ có gì đâu =)))))))))