“Ngươi ở đất Sở Ấp này lâu hơn ta, hiểu rõ tình hình nơi đây hơn. Ta hy vọng ngươi lập tức triệu tập lý chính, phương chính, bảo họ mỗi người chọn ra khoảng năm sáu mươi hảo hán ngay thẳng và đáng tin cậy, sáng sớm mai đến huyện nha báo danh chờ lệnh của ta. Nhớ kỹ, nhất định phải là những người ngay thẳng và có thể dùng được!”
Khuất Nguyên Đình nhấn mạnh lại một lần nữa.
Lý chủ bộ trong lòng suy nghĩ: Lại có chuyện lớn gì đây!
Hắn lập tức đáp: “Huyện lệnh đại nhân yên tâm, ta nhất định làm tốt.”
Nói rồi, hắn quay người đi ngay. Chưa kịp ra tới cửa thì đã thấy Tưởng huyện thừa bước vào. Ánh mắt Tưởng huyện thừa như vô tình mà hữu ý lướt qua Từ Linh Phủ và Khuất Nguyên Đình: “Chủ bộ muốn ra ngoài sao?”
“Phải.”
Lý chủ bộ chỉ cúi mình thi lễ sơ sài, sau đó sải bước rời đi. Tưởng huyện thừa nhìn theo bóng lưng hắn, dường như đang cân nhắc điều gì.
“Tưởng huyện thừa,” Khuất Nguyên Đình trầm giọng cắt ngang suy nghĩ của y.
Tưởng huyện thừa tiến đến gần Khuất Nguyên Đình: “Huyện lệnh đại nhân, hôm nay trên phố đã có gạo lương ổn định cung ứng, giá cả một đấu là khoảng một ngàn văn.”
Khuất Nguyên Đình nhíu mày: “Tưởng huyện thừa quả nhiên tài giỏi, chỉ qua một đêm đã khiến các thương lái nghĩ cách giải quyết vấn đề.”
Biết rõ Khuất Nguyên Đình đang mỉa mai mình, nhưng Tưởng huyện thừa vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh như thường.
“Hạ quan cũng không ngờ đám thương lái này lại gian xảo đến thế. Rõ ràng có hàng trong tay, vậy mà vẫn tích trữ để đầu cơ. Xem ra bình thường ta đối nhân xử thế vẫn còn quá mềm mỏng.”
Linh Phủ nghe vậy không khỏi bĩu môi: Ngươi mà mềm mỏng thì e là huyện Sở Ấp này chẳng còn người nào dám làm ác!
Khuất Nguyên Đình liếc nhìn y: “Ngươi tới tìm ta có chuyện gì?”
Tưởng huyện thừa đáp: “Nghe nói huyện lệnh đại nhân đã bảo Phí hiệu úy dẫn người kiểm kê danh sách hộ tịch?”
“Phải, ngươi đến đúng lúc.” Khuất Nguyên Đình nói, “Tưởng huyện thừa từ lâu đã thay mặt lo liệu mọi việc trong huyện nha, từ binh pháp, sĩ công đến hộ tịch, kho lẫm. Có thể nói ngươi là người thông thạo nhất sáu phòng sự vụ. Ta mới nhậm chức, cần gấp tư liệu để nắm rõ tình hình trong huyện. Mong Tưởng huyện thừa dẫn người nhanh chóng trình lên danh sách các phòng để ta sớm vào việc.”
“Huyện lệnh đại nhân vừa đến hai ngày đã chăm chỉ như vậy, thật khiến ta hổ thẹn.” Tưởng huyện thừa nói, giọng điệu không khỏi mang ý giễu cợt, “Đáng lẽ ‘tam tiếp’ phải được chuẩn bị chu đáo, nhưng thuộc hạ vẫn chưa sắp xếp ổn thỏa, chi bằng để ta bù đắp bằng cách tổ chức nghi lễ.”
Y nói chậm rãi: “Theo lệ cũ, ngày thứ hai sau khi huyện lệnh nhậm chức phải tổ chức lễ tế Thành Hoàng. Nhưng vì nơi đây bị quân phản loạn quấy phá nhiều năm, nhiều việc đã lụi bại. Theo ta thấy, ngày mai lại là ngày rằm, là ngày tốt, chi bằng mời huyện lệnh đại nhân chủ trì lễ tế, cũng để dân chúng toàn huyện chiêm ngưỡng uy nghi của quan trên.”
“Đa tạ Tưởng huyện thừa lo nghĩ.” Khuất Nguyên Đình khẽ nâng giọng, “Theo ta thấy, việc cấp bách nhất hiện nay vẫn là lương thực cho dân chúng. Chuyện lễ tế có thể tạm hoãn.”
Hắn nhìn Tưởng huyện thừa một cách hờ hững: “Nếu Tưởng huyện thừa đã có lòng, chi bằng mau chóng nộp lên danh sách các phòng. Đó mới là sự ủng hộ lớn nhất dành cho ta.”
“Vậy thì theo ý huyện lệnh đại nhân.”
Tưởng huyện thừa va phải một cú đòn mềm mà không hề tỏ ra giận. Y lấy từ trong n.g.ự.c ra một tấm thiếp đỏ chói có in chữ mạ vàng: “Huyện lệnh đại nhân mới đến, dù thế nào cũng phải có tiệc tẩy trần. Đây là thiếp mời của các thân sĩ lớn trong huyện, mong huyện lệnh đại nhân buổi tối nhất định nể mặt tham dự.”
Cuối cùng, y ghé sát lại, nói đầy hàm ý: “Đại quản gia của thứ sử châu ta, Tào Phụng Lâm, cũng sẽ tham dự.”
Nói đến đây, ánh mắt Tưởng huyện thừa cố ý liếc sang Từ Linh Phủ.
Linh Phủ cảm thấy ánh mắt ấy giống như một đống sâu lông ghê tởm đang bò về phía mình.
Cố tình nhắc đến Tào Phụng Lâm trước mặt nàng… Tưởng huyện thừa đã biết chuyện bẩn thỉu của Từ Bách Hưng rồi sao?
Khuất Nguyên Đình cầm tấm thiếp mạ vàng, mở ra xem, liền thấy hai chữ lớn “Phan gia”.
Hắn cười nhạt, khép thiếp lại: “Nghe nói Phan gia là gia tộc giàu có nhất huyện này. Nếu đã vậy, ta đành không thể từ chối.”
Sau khi Tưởng huyện thừa rời đi, trong sảnh chỉ còn lại Từ Linh Phủ và Khuất Nguyên Đình.
Từ Linh Phủ khẽ nói: “Huyện lệnh đại nhân thật sự muốn đi sao?”
Khuất Nguyên Đình đưa tấm thiệp mời đến trước mặt nàng:
“Phan gia đứng ra tổ chức, ta nhất định phải đến gặp mặt. Hơn nữa, bọn họ còn mời cả Đại quản gia của phủ thứ sử, Tào Phụng Lâm. Đây rõ ràng là muốn ta dù thế nào cũng phải nể mặt.”
Từ Linh Phủ dừng lại một chút, rồi nói:
“Huyện lệnh đại nhân, vị Tào Phụng Lâm kia chính là người mà hôm trước Từ đại bá từng muốn ép ta gả cho.”
Nếu không thật sự cần thiết, nàng quyết không muốn gọi kẻ khốn nạn đó là đại bá.
Khuất Nguyên Đình lập tức xoay người, ánh mắt nhìn thẳng vào Linh Phủ. Linh Phủ cũng không né tránh, đối diện ánh mắt của hắn.
“Lại là hắn sao?”
Linh Phủ khẽ gật đầu:
“Lúc nãy, ta để ý thấy khi Từ đại bá và Tưởng huyện thừa bước vào, ánh mắt bọn họ dừng lại trên người ta rất lâu. Ta nghĩ có lẽ Từ đại bá đã nói gì đó với họ. Ta lo rằng họ sẽ vì thế mà làm khó ngài.”
Khuất Nguyên Đình dịu dàng nhìn nàng, nhẹ giọng nói:
“Ta biết rồi, không cần nói thêm nữa.”
Một cô nương phải đối diện với một nam nhân không thân quen, đem những tính toán về cả đời mình bị người khác sắp đặt kể rõ ra từng chi tiết, lại còn phải giữ được lý trí và sự điềm tĩnh, điều này quả thật quá tàn nhẫn.
Tựa như một con trai bị ép phải hé mở lớp vỏ cứng cáp của mình, để lộ vết thương bên trong, chỉ để nhắc nhở người kia: Hãy cẩn thận.
Linh Phủ cúi mắt:
“Linh Phủ chỉ là thảo dân, nếu vì ta mà ngài gặp rắc rối, ta thật lòng xin lỗi.”
Khuất Nguyên Đình bỗng dưng cảm thấy trái tim mình nhói lên.
Hắn vẫn luôn thấy nàng như đang kìm nén chính mình. Phía trước là hiểm nguy, sau lưng không ai nương tựa, vậy mà nàng vẫn không muốn trở thành gánh nặng cho người khác, cẩn trọng duy trì sự tự trọng và độc lập, nghĩ rằng như vậy sẽ không ai nhận ra sự yếu đuối và cô đơn của mình.
Nàng chỉ vừa hơn mười lắm tuổi, nếu đổi lại là những thiếu nữ khác, gặp phải cảnh ngộ này chắc chắn sẽ hoang mang rối trí, chỉ biết trốn sau lưng kẻ có thể bảo vệ mình, khóc lóc không ngừng, không dám nhìn mặt người đời.
Còn nàng thì vẫn đứng đó, đối diện với tất cả. Dù nàng hiểu rằng việc dựa vào hắn là điều tất yếu, nhưng nàng vẫn cố gắng trở thành một trợ thủ hữu ích, sẵn lòng dùng giá trị của mình để giúp đỡ hắn.
Khuất Nguyên Đình không muốn nàng trước mặt hắn cũng phải cẩn trọng dè dặt đến mức đó.
“Linh Phủ, ngươi đã cứu mạng ta, giữa chúng ta chính là tình giao hảo sống chết.” Hắn nói như đùa, nhưng ánh mắt lại đầy nghiêm túc.
“Vì thế, giữa chúng ta không cần phải nói đến phiền phức hay xin lỗi. Nếu ngươi là nam nhi, có lẽ chúng ta đã sớm kết làm huynh đệ. Dù ngươi là nữ nhi, cũng không cần câu nệ làm gì.”
Linh Phủ lặng lẽ nhìn Khuất Nguyên Đình, sau đó cúi đầu suy nghĩ một lát. Khi ngẩng đầu lên, ánh mắt nàng thêm phần kiên định:
“Nếu huyện lệnh đại nhân đã nói vậy, Linh Phủ cũng có lời muốn thưa cùng ngài.”
“Xin cứ nói.” Ánh mắt ôn hòa của hắn như mang theo sự khích lệ.
“Hôm trước đại nhân đã đồng ý để ta theo bên cạnh ngài. Một là để trả ơn cứu mạng, hai là để bảo vệ Linh Phủ khỏi tai họa. Nhưng thực ra, ngài chưa bao giờ xem ta như một người hầu tùy tùng thật sự.”
“Linh Phủ hiểu mình là nữ nhi, đại nhân cũng có những e ngại, với lại ngài còn chưa thực sự biết rõ tính cách hay năng lực của ta. Ban đầu, ta cũng mang lòng quan sát ngài.”
“Nhưng sau mấy ngày qua, Linh Phủ đã thấy được ngài tận tâm vì bách tính thế nào, trong lòng thật sự khâm phục. Linh Phủ mong muốn trở thành một người hữu ích bên cạnh ngài.”
“Nhờ huyện lệnh đại nhân cất nhắc, lần này Linh Phủ xin cả gan không câu nệ nữa, xin ngài hãy nghiêm túc cân nhắc việc giữ Linh Phủ bên cạnh để làm việc.”
Trong đại đường, không gian bỗng lặng đi.
Linh Phủ giữ hơi thở nhẹ nhàng, chăm chú nhìn dáng hình cao quý của Khuất Nguyên Đình. Những lời thổ lộ này là điều nàng đã suy nghĩ kỹ càng suốt đêm qua.
Thế gian này đầy rẫy hỗn loạn và tàn khốc. Nàng nhất định phải tìm được một điểm tựa để giúp mình đối mặt với thế giới điên đảo này, tránh khỏi việc bị nhấn chìm bởi những cơn sóng dữ.