Giám đốc Kim liên tục khom người xin lỗi.
Trên mặt không còn sót lại tia ngông cuồng nào, chỉ còn sợ hãi và sợ hãi.
Vị Diệp tiên sinh trước mắt này, vừa ra tay đã bỏ ra vài tỷ mua xuống 5% cổ phần của tập đoàn Võng Dật, bối cảnh cực kỳ kinh khủng, không phải loại ông chủ nhỏ có vài trăm triệu như mình có thể so sánh.
Mình và vị này không khác gì con kiến so với con voi cả.
Đám người sau lưng thấy một màn này thì đều sợ ngây người, kể cả người nhân viên phục vụ đứng bên cạnh cũng vậy.
Vừa rồi song phương còn đang giương cung bạt kiếm, đang chuẩn bị đánh nhau đến nơi rồi. Thế mà chỉ chớp mắt tình thế đã thay đổi, phe nhiều người lại chủ động đi xin lỗi đối phương, nhìn dáng vẻ này đúng là có vài phần sợ hãi.
Thật giống như người thanh niên đẹp trai trước mặt này có lai lịch rất lớn thì phải.
Diệp Mặc lạnh lùng liếc nhìn tên béo này một chút, cũng không thèm để ý mà nhìn về phía Cao Cường.
“Sao anh lại ở đây?”
“Tôi chuẩn bị đổi chỗ làm, theo mấy vị ông chủ này kiếm cơm.”
Cao Cường lúng túng nói.
Thật ra Cao Cường sợ vị này trở thù mình, cho nên mới muốn chuyển chỗ làm, không ngờ lại đụng phải vị này ở đây.
Diệp Mặc ồ một tiếng, cũng không hỏi nhiều.
“Vậy thì chuyện này đến đây thôi.”
Diệp Mặc thản nhiên nói một câu rồi quay người trở về phòng.
Cửa phòng đang hé ra một khe nhỏ, Dương Mạn Ny đang đứng ở phía sau cánh cửa nhòm ra ngoài.
Nàng thấy Diệp Mặc đi về thì vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ.
Tình huống vừa rồi nàng nhìn thấy rất rõ ràng, đúng là quá kỳ lạ.
Vì sao đám người kia lại khách khí với Diệp Mặc như thế nhỉ?
Không cần thiết như vậy mới đúng.
Dựa theo những gì Ngọc Tình nói thì gia cảnh của Diệp Mặc rất bình thường, chỉ là một nhân viên làm công bình thường, sao có thể khiến cho đám người đó khách khí như vậy, còn mở miệng gọi điện thoạis?
“Không sao rồi!”
Diệp Mặc đi vào phòng rồi đóng cửa lại, quay về phía Tô Ngọc Tình cười một cái.
“Vậy thì tốt rồi!”
Tô Ngọc Tình đang ôm bọn nhỏ gật đầu một cái.
“Diệp Mặc này! tôi vừa nhìn thấy, hình như bọn họ rất sợ anh thì phải, sao lại thế?”
Dương Mạn Ny ngồi xuống rồi hỏi.
“Không có gì! Bọn họ chỉ khiêm tốn mà thôi, hơn nữa trong số họ cũng có ngươi tôi quen.” Diệp Mặc cười nói.
Hắn cũng không thể nói là mình có vài tỷ cổ phần của Võng Dật, là một tỷ phú, như thế thì căn bản rất khó để giải thích rõ ràng.
Dương Mạn Ny ừ một tiếng, hơi bình thường trở lại.
Diệp Mặc trở lại chỗ ngồi, bắt đầu trêu đùa bọn nhỏ.
Một lát sau, đồ ăn được bê lên, bà người bắt đầu ăn.
Cốc cốc—–
Đột nhiên, có tiếng gõ cửa vang lên.
Mở cửa, chỉ thấy Cao Cường đang đứng bên ngoài cửa, trong tay còn cầm một bình rượu trắng và một cái ly.
“Tôi đến mời anh một lý.” Cao Cường hơi do dự một chút rồi nói.
Cao Cường cảm thấy không thể tiếp tục trốn tránh như vậy, không bằng nói rõ một chút, hóa giải ân oán, sau này mình cũng không phải lo lắng đề phòng.
“Lúc trước là sai lầm của tôi, đã đắc tội với anh nhiều, thực sự rất xin lỗi.”
Cao Cường nói xong thì rót đầy một ly rượu, ngửa cổ lên uống một hơi cạn sạch.
Hơi rượu bốc lên khiến cho Cao Cường hơi khó chịu.
“Một chén nữa!”
Cao Cường cắn răng, lại rót một ly nữa rồi há mồm trút xuống.
Cao Cường uống một hơi hết năm ly rượu.
“Được rồi!” Diệp Mặc hô lên.
Thật ra hắn và Cao Cường cũng không có ân oán gì quá lớn, nếu như đã nói xin lỗi vậy thì cũng cho qua thôi.
“Cảm ơn anh!” Cao Cường vui vẻ nói.
“Đây chắc là chị dâu nhỉ.”
Cao Cường nhìn thấy Tô Ngọc Tình và chiếc xe đẩy ở bên cạnh nàng.
Tuy rằng không thấy rõ mắt lắm, nhưng chỉ riêng khí chất và dáng vẻ này cũng đã quá đủ rồi.
Cũng chỉ có loại tỷ phú đại gia như Diệp Mặc với xứng với vị mỹ nữ như này thôi.
Cao Cường hơi hâm mộ một chút, sau đó cười lấy lòng một cái rồi quay người đi ra ngoài.
“Đấy là quản lý cũ của tôi ở Võng Dật, trước kia có chút mâu thuẫn.”
Diệp Mặc trở lại vị trí, sau đó giải thích một chút.
Cơm nước xong xuôi đã là hơn 12h.
“Chúng ta đi dạo phố đi.”
“Ừm! Rất lâu rồi em cũng chưa đi dạo phố.”
Dưới sự đề nghị của Dương Mạn Ny, hai nữ nhân vui vẻ đi về phía khu trung tâm mua sắm.
Diệp Mặc chỉ có thể đẩy xe đi theo phía sau hai nàng.
Chỉ chốc lát sau, hai nữ nhân đã mua một đống đồ vật.
“Diệp Mặc, qua đây!”
Khi đi ngang qua một cửa hàng quần áo nam thì Tô Ngọc Tình ngừng lại, vẫy vẫy tay gọi Diệp Mặc.
“Mua cho anh một bộ quần áo.”
Tô Ngọc Tình đánh giá Diệp Mặc một chút rồi cười nói.
Đúng thật là Diệp Mặc rất đẹp trai, nhưng ăn mặc thì hơi quê mùa một chút, nếu như mặc vào một bộ quần áo đẹp thì nhất định sẽ càng đẹp trai.
“Không cần đâu.”
Diệp Mặc hơi xấu hổ.
“Cần thiết, anh là cha bọn nhỏ, phải ăn mặc đẹp trai một chút.” Tô Ngọc Tình cười nói.
“Đúng thế, bộ quần áo này của anh quá quê mùa, tôi nhìn chán chả buồn nói luôn.” Dương Mạn Ny ở bên cạnh cũng nói.
Với nhan sắc nghịch thiên của Diệp Mặc mà mặc bộ quần áo quê mùa này, quả thật là phung phí của trời.
“Bộ này được không?”
“Bộ này cũng rất đẹp này.”
Hai nữ nhân bắt đầu đi vào chọn quần áo.
Diệp Mặc đành phải đi theo vào trong, đợi hai nàng chọn xong thì vào thay quần áo.