Đứng trước chiếc gương soi, Ái Kỳ ngắm nhìn cái thai đang phát triển trong bụng.
Thai cũng đã nhô lên rất nhiều điều đó chứng tỏ em bé rất khỏe mạnh.
Vừa nhìn bụng mình Ái Kỳ vừa nở nụ cười hạnh phúc.
Vừa hay lúc ấy, cánh cửa phòng không đóng, Kim Lệ ở bên ngoài đã chứng kiến tất cả.
Bà vô cùng kinh ngạc.
Thảo nào dạo gần đây đứa con gái yêu quý của bà mỗi khi ăn đều tỏ vẻ khó chịu rồi lại buồn nôn, ăn thì cũng không được nhiều lại còn thèm ăn xoài, ăn cóc.
Kim Lệ đã nghi nghi rồi chỉ là không chắc chắn vậy mà những điều bà lo sợ nay lại thành sự thật.
Bây giờ Ái Kỳ có thai không những làm mất mặt Ái gia, mất mặt bà mà còn làm cho địa vị trong phủ của Ái Kỳ bị hạ thấp đi nhiều.
Người đời xỉa xói, chê bai.
Cứ như vậy thì quả thật là không ổn rồi.
Kim Lệ vội bước vào trong phòng, đóng chặt cánh cửa lại.
Bà ta tức giận quát mắng đứa con gái này.
-Kỳ Kỳ, hành động này của con là sao vậy hả? Con đang giấu ta chuyện gì mau nói đi.
Ái Kỳ hoảng loạn vô cùng, nàng ta tỏ ra tránh né những câu hỏi của Kim Lệ.
-Mẫu thân, con đâu…đâu có giấu người chuyện gì đâu.
Người phải tin con chứ?
Kim Lệ tức giận, đến đứa con gái mà bà ta yêu thương còn đang nói dối bà.
Cố gắng che giấu sự thật khiến bà không thể tin được.
Kim Lệ dùng tay đánh lên vai của Ái Kỳ.
Vừa đánh bà vừa trách móc:
-Kỳ Kỳ ơi là Kỳ Kỳ.
Sao con lại giấu ta? Con nghĩ ta ngu ngốc đến nỗi không biết chuyện gì đang xảy ra sao? Nói đi bao lâu rồi?
Biết bản thân không thể giấu diếm được nữa, Ái Kỳ đành phải khai thật:
-Con đi khám đại phu, người ta bảo cũng phải được gần bốn tháng rồi.
-Bỏ đứa bé đi.
Câu nói của Kim Lệ khiến cho hai mắt Ái Kỳ trợn tròn.
Nàng ta không thể tin mẫu thân mình có thể nói ra được câu đó.
Không đợi Ái Kỳ lên tiếng, Kim Lệ đã nói tiếp:
-Ta có quen một đại phu.
Bà ta rất nổi tiếng trong việc phá thai, dù cho cái thai đó đang ở trong giai đoạn nào chỉ cần gặp bà ta là xong.
Con theo ta, ngày mai đến đó.
Coi như những chuyện này chưa từng xảy ra.
Ta và Ái gia không thể để con làm hại được.
Ái Kỳ nắm chặt lấy váy mình, nàng ta kiên quyết đáp:
-Con không muốn bỏ đứa bé.
Con sẽ cùng Vương Bá sinh đứa bé này ra rồi sống một cuộc sống bình dị với nhau.
Kim Lệ như nổi khùng.
Bà ta không ngờ rằng đứa con gái của mình lại ngu ngốc đến vậy.
Rốt cuộc cái tên Vương Bá đó đã cho con bà ăn bùa mê gì mà giờ Ái Kỳ dám chống đối lại lời của bà ta chứ.
-Con bị điên thật rồi.
Con nghĩ Vương Bá hắn ta sẽ vì con mà từ bỏ tất cả mọi thứ hắn ta dày công sắp xếp và chuẩn bị sao? Đến Ái Nhược Lam, nó cùng với Vương Bá đã ở bên nhau ngần ấy năm mà hắn ta còn bỏ thì huống chi là con.
Con mau mau tỉnh lại cho ta.
Ái Kỳ nhất quyết không chịu nghe lời khuyên của Kim Lệ.
Nàng ta vẫn một mực cho rằng Vương Bá bỏ rơi Ái Ngược lam vì nàng không xinh đẹp cũng không làm hài lòng được Vương Bá.
Tất cả đều là do Ái Nhược Lam tự làm tự chịu.
Còn Ái Kỳ nàng ta thì khác.
Nàng ta xinh đẹp hơn, có nhiều kĩ năng hơn.
Vương Bá chắc chắn sẽ không bỏ rơi hai mẹ con nàng.
-Mẫu thân, người không phải khuyên nhủ con đâu.
Con tin chàng ấy.
Ngay bây giờ con sẽ đi tìm chàng ấy nói chuyện.
Nói rồi, Ái Kỳ quay lưng bỏ đi.
Kim Lệ chỉ biết nhìn theo bóng lưng nàng ta rồi bất lực thở dài.
Bây giờ phải làm sao Ái Kỳ mới nghe lời bà đây.
Vừa đi đường Ái Kỳ vừa nghĩ đến viễn cảnh hạnh phúc sau khi nàng ta và Vương Bá thành thân.
Họ sẽ sống trong một biệt phủ rộng lớn, được ăn những đồ ăn ngon, mặc những bộ y phục tuyệt đẹp và cùng nhau chứng kiến con của họ trưởng thành.
Nàng ta không cần gì nhiều chỉ cần có thể sống những ngày tháng êm đẹp bên cạnh Vương Bá và con của mình mà thôi.
Đến ngôi nhà của Vương Bá, Ái Kỳ bước vào trong.
Giọng nói ngọt ngào vang lên:
-Bá, thiếp có chuyện quan trọng muốn nói với chàng.
Vương Bá dường như không quan tâm đ ến những chuyện này lắm.
Chàng ta vẫn chăm chú xem sách, miệng hờ hững đáp lại:
-Có chuyện gì?
-Mẫu thân thiếp đã biết chuyện rồi.
Thiếp nghĩ đã đến lúc chúng ta cần cho nhau một danh phận rõ ràng.
Chàng thấy vậy có được không?
Lúc này Vương Bá mới dừng lại động tác.
Đặt quyển sách xuống bàn, khuôn mặt không chút cảm xúc, lạnh lùng trả lời:
-Ta không thể để đứa bé đó chào đời được và đang trong giai đoạn địa vị của nàng ở Ái gia vẫn chưa có, chúng ta không thể thành thân.
Nếu không sẽ ảnh hưởng đến kế hoạch của ta.
Nàng cố đợi một thời gian nữa, ta nhất định sẽ cho nàng danh phận rõ ràng.
Giờ nàng chỉ cần tin tưởng và chờ đợi ta mà thôi.