Khế ước thể xác là sự liên kết thể xác giữa người và vật. Con người có thể cưỡng chế khế ước bằng cách ấn tay vào trán thú và đọc lời thề. Tuy nhiên việc này rất khó để thực hiện bởi những loài thú có thực lực đều rất tự tôn. Chúng không cam chịu khuất phục loài người. Chỉ cón cách là đánh thú bị thương rồi cưỡng chế khế ước. Vì vậy loại khế ước này không hề bền chặt. Sau một khoảng thời gian, chúng sẽ tự huỷ bỏ khế ước và cắn lại chủ cũ. Bởi thế những người có được sủng vật phải rất thận trọng, tốt nhất là nên cảm hoá chúng để chúng trung thành với mình. Người khế ước sủng vật có thực lực cao sẽ dễ dàng khống chế và thuần phục chúng hơn.
Loại thứ hai là khế ước linh hồn. Nó kết nối một sợi dây giữa tiềm thức của con người và động vật. Con người có thể biết động vật đang nghĩ gì và ngược lại. Đặc biệt hơn, chủ tớ còn có thể giao tiếp trong tiềm thức. Loại khế ước này cần sự đồng ý của cả hai bên. Vì vậy mà số người có khế ước linh hồn với sủng vật rất hiếm. Đối với những người luyện nội công, việc khế ước linh hồn rất có lợi bởi sủng vật càng mạnh sẽ kéo theo công lực sẽ tăng lên. Đồng thời sinh mạng hai chủ tớ gắn liền với nhau. Nếu một trong hai bỏ mạng thì người còn lại cũng sống không nổi. Bởi vậy, họ phải nỗ lực bảo vệ tính mạng cho nhau.
Hàn Tuyết vừa vuốt ve chùm lông trên đầu xà vương vừa nhẹ nhàng hỏi:
“Rắn nhỏ, mi muốn theo ta sao?”
Nó hơi gục gặc cái đầu tỏ vẻ đồng ý. Hàn Tuyết rất vừa lòng. Hiện tại thực lực của nàng còn non yếu, giờ lại có một cái thứ kịch độc đi theo bảo vệ. Thật quá hời.
Nàng đặt xà vương lên lòng bàn tay rồi nhìn thẳng vào mắt nó.
“Xà vương, ngươi có bằng lòng nhận ta là chủ, tâm linh tương thông, trung thành bên ta suốt đời không?”
Viên ruby trên trán nó sáng lên lấp lánh. Một luồng ánh sáng màu đỏ bắn từ trán xà vương rồi xuyên thấu vào trán Hàn Tuyết. Một vết bớt đỏ hình giọt nước sáng lên trên trán nàng. Sau đó thì biến mất. Hàn Tuyết nghe thấy có tiếng trẻ con vang lên trong đầu.
“Chủ nhân à, người tên gì thế?”
Hàn Tuyết đáp.
“Dạ Hàn Tuyết, còn ngươi?”
Xà vương hơi xịu xuống, buồn rầu nói.
“Ta không biết! Bách xà gọi ta vương”
Hàn Tuyết vui vẻ vuốt ve cái đầu nhỏ của nó.
“Vậy từ nay gọi ngươi là Dạ Nhất đi!”
Xà vương uốn éo mình rắn reo lên.
“Dạ Nhất, nghe thật oai phong! Ta có tên rồi”
Hàn Tuyết phì cười trước hành động trẻ con của nó. Đợi cho nó ổn định lại, nàng mới hỏi:
“Dạ Nhất, ngươi có biết đường ra khỏi vực này không?”
Dạ Nhất trầm tư một lát rồi đáp:
“Có một lối thông ra một cánh rừng nhưng…”
Hàn Tuyết sốt ruột.
“Nhưng sao?”
“Nhưng lối đó có một lão quái vật. Hình như hắn ở đó đã 50 năm rồi. Võ công của ông ta hết sức kỳ quái nhưng cũng rất uy lực. Nghe nói khi xưa ông ta chính là cường giả đứng đầu đại lục nhưng vì tẩu hoả nhập ma khi luyện công nên mới trở nên điên điên khùng khùng. Có nhiều kẻ không sợ chết dám bước vào khu rừng cấm địa của ông ta. Ngay lập tức thi cốt vô tồn. Trong số đó còn có một người là trưởng lão của bang phái nào đó đứng đầu giang hồ. Trong khu rừng đó đầy rẫy những cơ quan bí mật có thể đoạt mạng người ngay lập tức. Vì vậy đi qua đó là việc bất khả thi”
Bất khả thi cũng phải thử. So với việc leo lên vách đá dựng đứng cao vạn trượng thì băng qua cánh rừng ấy đơn giản hơn nhiều. Hàn Tuyết kiên định đáp:
“Chúng ta sẽ đi”
***
Rừng rậm âm u. Mây mù cùng chướng khí che kín lối đi. Lớp lá khô ẩm ướt không bao giờ thấy được ánh mặt trời. Những thân cây cổ thụ cao chọc trời giống như đang âm trầm đứng ngắm vạn vật xoay vần.
Cánh rừng lặng im đến nỗi tiếng bước chân đạp lên lá khô cũng trở nên gai góc xuyên thủng vào tai người. Hàn Tuyết dùng dao găm rẽ những bụi cây đầy gai nhọn để lấy lối đi.
Giọng nói của Dạ Nhất lại văng vẳng bên tai.
“Chủ nhân, cứ đi về hướng bắc sẽ thấy được bìa rừng”
Một người, một rắn cứ băng qua các bụi cây một cách dễ dàng. Không hề gặp một con thú, cơ quan bí mật hay lão quái vật kia. Một sự yên tĩnh lạ thường.
Đi đến một bụi cây gai lớn, đột nhiên Hàn Tuyết dừng lại. Thanh dao găm từ từ thu về. Trước mắt nàng là một sợi dây mảnh như tơ nhện đang ngáng lối đi. Nếu nàng đoán không nhầm thì ở đây có bẫy.