Nàng nhíu mày nhìn xung quanh. Có rất nhiều cây cổ thụ. Giải pháp tốt nhất để thoát thân bây giờ là lên cây. Nghĩ là làm, nàng dậm chân lấy đà định bật lên một cành cây gần đó. Nhưng có một tiếng cạch rất nhỏ vang lên. Vạn vật trước mắt Hàn Tuyết đảo lộn. Thân thể nàng bị nhấc bổng lên. Nàng rất muốn đâm đầu xuống đất mà chết cho rồi. Đường đường là đệ nhất sát thủ mà lại rơi vào một cái bẫy đơn giản như vậy.
Ở bên dưới lũ sói vẫn đỏ mắt nhìn con mồi mất bao công săn đuổi cuối cùng lại không xơi được. Tiếng hằm hè tức giận phát ra từ cổ họng chúng.
Hàn Tuyết dở khóc dở cười. Chẳng biết bị treo lủng lẳng thế này là phúc hay hoạ nữa?
Đột nhiên, có một tiếng sáo thanh thoát vang lên. Âm thanh nhẹ nhàng trầm bổng tựa cơn gió xuân khiến người ta ngây ngẩn. Nhưng âm thanh ấy bỗng trở nên sắc nhọn như muốn cứa vào tim người nghe. Đầu Hàn Tuyết đau như búa bổ. Nàng nhăn mày chịu đựng. Mồ hôi túa ra từ hai thái dương.
“Chủ nhân, mau bịt tai lại. Đó là công tâm khúc(khúc nhạc phá tim) của lão quái vật” Dạ Nhất khẩn trương nói. Nó cũng đang đau đớn không kém. Nó vốn miễn dịch với thứ âm thanh ấy nhưng vì tâm linh tương thông nên nàng đau thì nó cũng đau.
Hàn Tuyết mím môi và bịt tai lại. Đàn sói ở phía dưới cũng lần lượt ngã xuống. Lão quái vật này rốt cục là loại người gì? Hắn còn biết sử dụng âm thanh để giết người. Thật nguy hiểm.
Âm thanh đột nhiên tăng lên. Thứ âm thanh cao tần ấy làm đầu nàng ong lên rồi bất tỉnh. Cùng lúc, tiếng sáo cũng im bặt.
***
Hàn Tuyết nhíu mày. Cả người đau nhức và khó chịu như bị treo ngược trên cành cây.
Nàng từ từ mở mắt ra. Đồng tử co lại do chói mắt. Đợi đến khi đã thích ứng với ánh sáng mặt trời nàng mới nhìn rõ. Mọi thứ xung quanh đều đảo lộn.
Hàn Tuyết thử cựa người và đau lòng nhận ra rằng nàng đang bị treo ngược trên cành cây. Vì bị dựng ngược nên cả người nàng như muốn nổ tung vì tụ máu.
“Dạ Nhất, ngươi đâu rồi?”
Đáp lại nàng là giọng nói uể oải của Dạ Nhất.
“Chủ nhân, ta ở trên này”
Hàn Tuyết ngước lên thì thấy Dạ Nhất cũng đang bị treo ngược giống nàng. Nàng thắc mắc tại sao lão ta lại không giết chủ tớ các nàng? Chẳng lẽ đột nhiên mở lòng từ bi. Hàn Tuyết lắc đầu xua đi cái ý nghĩ hoang đường đó. Làm gì có ai cứu người rồi lại treo ngược người ta lên thế này?
Dạ Nhất nghe thấy những thắc mắc trong đầu nàng liền giải đáp.
“Chẳng có gì lạ cả! Sở dĩ hắn cứu chúng ta là bởi chúng ta có giá trị đối với hắn thôi?”
“Giá trị lợi dụng?”
“Đúng thế! Nghe đồn lão ta rất am hiểu dùng độc lại cực kì háo sắc. Thế nên chúng ta chính xác là đích ngắm của lão”
Vừa nói đến Tào Tháo thì Tào Tháo liền xuất hiện. Đó là một ông lão ăn mặc rách rưới tóc tai bù xù. Đúng chuẩn của một trưởng lão Cái Bang. Bộ râu cùng mái tóc che gần hết khuôn mặt lão chỉ để lộ ra cặp mắt sáng quắc ánh lên tia đê tiện.
Lão xoa xoa bàn tay thô ráp và nói bằng chất giọng đểu giả.
“Cô nương à, ngươi thật xinh xắn. Có muốn làm đệ tử của ta không?”
***TA LÀ CÀN KHÔN DU THẦN CỬU CỬU TUA TUA TUA TUA…***
5 năm sau.
Lạc thành. Đêm giao thừa. Hồng Xuân các. Không khí xuân lan tràn trong từng hơi thở. Và đặc biệt tưng bừng đó là cuộc thi chọn đệ nhất tài nữ.
Dòng người nườm nượp đổ về đây để tận mắt chứng kiến sắc đẹp và tài năng của các khuê nữ.
Trong một gian phòng chờ, thiếu nữ xinh đẹp đang vẽ lại lông mày cùng dặm son môi. Lập tức hiện ra một vẻ đẹp yếu ớt, mị hoặc khiến người khác thương tiếc. Thế nhưng đôi mắt nàng lại ánh lên tia ác độc.
Nàng lấy trong tay áo ra một gói nhỏ cùng một túi bạc rồi đưa cho nha hoàn đang cúi đầu bên cạnh. Giọng nót thanh sắc vang lên.
“Tiểu Tầm, ngươi đưa những thứ này cho tiểu nhị đưa cơm. Hắn sẽ biết phải làm gì”
Nha hoàn tên Tiểu Tầm cúi đầu rồi lui ra. Thiếu nữ cười độc ác.
“Lạc Thiển Hoa, tỷ sẽ rất thích món quà này của muội”
Tại một góc kín nào đó có một người đang cười lạnh.