Vương Hậu 14 Tuổi

Chương 10: Hết thảy từ đầu 10


Lập tức, lời cũng không nói roi trong tay trực tiếp hóa thành Thiên Đạo ảnh, ở trước mặt Hồng hộ vệ nháy mắt dệt ra một đạo thiên la địa võng.

“Hừ, kỹ xảo nho nhỏ cũng dám lấy ra diễn trước mặt bổn tọa… A…” Hồng hộ vệ thấy Mặc Thiên Thần đang ở trước mặt nàng dùng roi dệt một mạng lưới, không khỏi cười lạnh một tiếng vũ khí ra khỏi vỏ, hoa chiêu như vậy ở trước mặt nàng vô dụng, nhiên không chờ nàng hướng Mặc Thiên Thần tấn công tới, dưới chân mạnh mẽ nhoáng một cái, ý nghĩ nháy mắt mơ hồ, Hồng hộ vệ nhất thời thầm kêu không tốt, a một tiếng kêu lên.

Một tiếng mới kêu lên, người toàn bộ ngã xuống, miệng sùi bọt mép.

Mặc Thiên Thần nhìn Hồng hộ vệ trên mặt đất run run, roi trong tay vung lên không trung, lạnh lùng nói: “Lấy hạ phạm thượng? Đừng quên, đây là Đệ Cửu Phong, ta mới là chủ nhân nơi này.”

Đệ Cửu Phong, dù là Nhân Hoàng đến cũng phải nể mặt ba phần, bất quá là nhất giới hộ vệ cũng dám ở Đệ Cửu Phong kêu gào, thù mới hận cũ, độc chết ngươi còn nhẹ.

“Là Thiên Thần sư muội đi? Hôm nay Thiên Hạo đến lỗ mãng, xin Thiên Thần sư muội bỏ qua, niệm tình chúng ta cùng là đệ tử cửu phong, bỏ qua chuyện này.” Mặc lời Thiên Thần vừa ngừng, bạch y nam nhân duy nhất còn đứng mở miệng.

Người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.

Nhưng thấy Huyền Thiên Hạo một thân bạch y, phong hoa tuấn tú, quý khí bức người, dung mạo tuyệt mỹ thế gian khó tìm thứ hai, hơi thở một thân nho nhã ôn hòa, vừa nhìn có thể khiến người ta cam tâm quỳ gối dưới bạch y, không có hai lòng.

Mặc Thiên Thần từ từ ngẩng đầu nhìn trên vẻ mặt nghiêm trang của Huyền Thiên Hạo mang theo áy náy, mi kia, mắt kia, hơi thở kia, thân hình kia, không chỗ nào không phải là người lúc trước nàng yêu đến mức tận cùng.

Từ nhất kiến chung tình, tái kiến ái mộ, tam kiến liền một đời một kiếp đi theo.

Lúc trước cho rằng  tình duyên trời định, hiện tại xem ra quả thực chính là mắt bị mù chó má.

Nhìn người trước mắt này vạn phần quen thuộc, trong lòng vẫn nhoi nhói đau, nhưng rốt cuộc đã chết qua một lần, tư vị tê tâm liệt phế cùng hận đã chuyển hóa thành tư vị chua xót khó dùng lời diễn tả, tất cả tư vị tụ lại trong tim.

Huyền Thiên Hạo nhìn Mặc Thiên Thần vừa tới đã hạ thủ hai cận vệ, lúc này đang lạnh lạnh nhìn hắn, trong mắt thần sắc phức tạp khó hiểu, trong lòng kinh ngạc tuổi còn nhỏ độc thuật đã kinh người như thế, hơn nữa một chút tình cảm cũng không lưu người kế thừa Đệ Cửu Phong thật lợi hại.

Nhất thời lại nói lần nữa: “Sư huynh hôm nay nóng vội tự tiện xông vào, Thiên Thần sư muội xin chớ trách.”

Nho nhã lễ độ, ôn nhu khiêm tốn.

Mặc Thiên Thần nhìn trong mắt, trong lòng không khỏi một cỗ ác khí xông lên ót, vốn là lòng dạ rắn rết lại còn giả trang quân tử khiêm tốn, nhất thời phẩn nộ từ trong lòng dâng lên. Trong tay độc tiên hướng Huyền Thiên Hạo chém tới.

“Ai là sư muội ngươi, ta thật trèo cao không nổi.” Độc tiên vù vù mà lên, chiêu chiêu không rời nơi yếu hại của Huyền Thiên Hạo.

Nàng biết Huyền Thiên Hạo lúc này mới mười tám tuổi còn chưa hại qua nàng, thậm chí không có tính kế với nàng, vẫn là thật vô tội. Nhưng hiểu thì hiểu, vô tội mặc vô tội, nàng Mặc Thiên Thần trong lòng tức giận, muốn đánh liền đánh, thế nào.

“Này uy, Thiên Thần sư muội muội hãy nghe ta nói…” Huyền Thiên Hạo không nghĩ tới sư muội Đệ Cửu Phong chưa từng gặp mặt, vừa lên đến một chút mặt mũi cũng không cho hắn, huy roi liền đánh, không khỏi kinh ngạc vội vàng né tránh, nhìn hai hộ vệ bản lãnh còn lớn hơn hắn đều bị hạ độc, sư muội này hắn cũng không dám coi thường.

“Vù vù…” Đáp lại hắn là tiếng độc tiên của Mặc Thiên Thần gào thét.

“Sư muội…”

“Vèo.” Một roi đi qua hung hăng quất vào đùi Huyền Thiên Hạo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận