Nàng cùng hắn ăn một bữa thật ngon rồi nàng một hai đòi đi dạo phố, kết quả hiện tại Sở Lan đang ôm cánh tay hắn kéo đi khắp nơi trong hoàng thành
Chốn hoàng thành này là nơi trung tâm của Minh Phượng Quốc, dưới mắt thiên tử ít nhiều cũng có người kiêng dè không dám làm bậy nên mọi người đều an tâm làm ăn, hoàng thành tập trung rất nhiều thương nhân giàu có từ bốn phương về buôn bán làm ăn, khung cảnh vô cùng nhộn nhịp, phải nói là hơn An Thành gấp nhiều lần luôn
– Tiểu Cẩn, đó là nơi nào vậy?
Nàng dừng lại trước một nơi trên có bảng đề ba chữ Ngọc Xuân Lâu, nơi này là nơi nào sao nàng lại không biết? Mà cũng đúng, mỗi lần nàng trốn nhà chưa được bao xa thì đã bị tóm về, làm sao đến được mấy nơi này
– Đó là Ngọc Xuân Lâu – Hắn nhìn lên bảng hiệu rồi trả lời nàng
– Ta biết chữ, cái ta hỏi trong đó bán cái gì á, đồ ăn có ngon không
– Ta cũng không biết đồ ăn có ngon không, ta nói thật, ta cũng chưa đến nơi này
Hắn cũng bó tay, lúc trước hắn sự vụ rất nhiều nên làm gì có thời gian dạo phố, mấy tên thuộc hạ theo sau hai người nhìn vương gia và vương phi của bọn họ trong lòng là đủ loại tư vị, đến cả nơi này mà bọn họ cũng không biết
– Vậy chúng ta vào trong đi, nơi này thật mới mẻ a
Nàng chạy về phía Ngọc Xuân Lâu, mấy nữ tử ở trước cửa Ngọc Xuân Lâu nhìn nàng với ánh mắt kì quái, nàng bị một vị ma ma trang điểm lòe loẹt ngăn cản lại
– Vị cô nương này, nơi chúng ta chỉ có nam nhân mới được đến, cô nương hay là đi chỗ khác để bọn ta còn làm ăn
– Nơi này chỉ có nam nhân mới được đến sao?
Sở Lan cũng không cứng đầu mà xông vào đó, nơi này là cái nơi nào mà chỉ có nam nhân mới được vào chứ, điều này làm nàng thật tò mò nha, nàng nhất định phải tìm cách vào trong xem thử mới được
– Sao vậy? Sao nàng quay trở ra rồi
– Ma ma đó không cho ta vào a
Nàng chỉ về phía vị ma ma trang điểm lòe loẹt kia, bộ mặt không cam tâm làm hắn phải thở dài, đành vậy, nếu nàng muốn vào thì hắn tìm cách cho nàng vào thôi
– Các ngươi có biết làm cách nào mới vào trong được không?
Tử Cẩn khoát tay ra hiệu cho mấy tên thuộc hạ, bọn họ hiểu ý tiến đến để hắn hỏi, đương nhiên nơi này vương phi không thể vào rồi, mà nếu để hai người họ vào trong đó không biết cái nơi này còn trụ được bao lâu a
– Dạ nơi này chỉ có nam nhân mới được vào trong ạ, vương gia người có chắc là muốn vào đó hay không
– Ngươi không thấy Lan nhi tò mò muốn vào trong hay sao, thôi được rồi, ngươi giúp ta mua một bộ y phục cho nam nhân đi
– Vâng
Hắn đưa nàng đi đến một tửu lâu gần đó, chẳng mấy chốc tên thuộc hạ đã mang y phục về, nàng cầm theo y phục vào một căn phòng rồi thay ra
– Tiểu Cẩn, ngươi xem có giống không, đẹp không?
Nàng chạy đến xoay một vòng trước mặt hắn, bộ y phục màu xanh lục rất vừa người
– Ừm, đẹp lắm
Nàng trong y phục nam nhân nghe hắn khen mà vênh mặt đắc ý a, mấy vị khách trong quán trọ đều đưa ánh mắt như nhìn quái vật sang nhìn hai người, một nam nhân lại đi khen nam nhân đẹp có phải là có vấn đề rồi hay không
– Đi thôi, ý, nhưng mà thân phận của ta là gì nhỉ ?
– Tùy nàng nghĩ, nàng thích làm gì thì làm đó đi
– Ừm! a ta biết rồi, ta sẽ là nghĩa đệ của ngươi đi, ta bây giờ là Lăng Dương Sở a
Nàng nghĩ ngợi một lúc, lấy tên này không được, lấy tên kia cũng không xong, mà cả hoàng thành này chắc cũng ít người biết đến tên nàng cho nên nàng chỉ bỏ đi chữ Lan trong tên mình là được rồi
– Nghĩa đệ à, chúng ta đi tham quan một vòng thôi
– Cẩn ca ca, đi thôi
Hai người nhìn nhau cười rồi đi khỏi tửu lâu , một nam tử vận hắc y, gương mặt tuấn mĩ nhưng lạnh lùng, theo sau là một vị công tử lục y, gương mặt tinh xảo như búp bê sứ, trên môi là nụ cười tinh nghịch, trên thân hai người tỏa ra một loại khí chất cao quý trời sinh khiến mọi người không ai bì kịp.
Các cô nương trong Ngọc Xuân Lâu nhìn thấy hai người đều nhịn không được mà hai má ửng hồng, hôm nay là ngày gì mà lại có hai nam nhân tuấn mĩ như vậy đến đây
– Hai vị công tử, mời vào trong – Vị ma ma tinh mắt, vừa nhìn là biết thân phận của lục y công tử nhưng bà lại càng biết bọn họ là người quyền quý, thôi vậy, miễn là nàng không phá hỏng Ngọc Xuân Lâu của bà là được
– Cẩn ca ca, trong này thật náo nhiệt a
– Đệ biết chỗ này là chỗ nào không?
Hắn rốt cục biết nơi này là nơi nào rồi, sao hắn lại chiều theo sự tò mò của nàng vậy chứ, khi không lại ngốc ngốc nghếch nghếch đi vào kĩ viện lớn nhất hoàng thành này làm gì chứ
– Đây là chỗ nào a?
– Kĩ viện đó!
– Ồ, mà kĩ viện bán cái gì a
– Có thể xem là bán nữ tử
– A, vậy chỗ này là buôn người sao?
Nàng ngốc nghếch hỏi hắn nhưng lại khiến các nữ tử ở đó nhìn nàng bằng ánh mắt hình trái tim, vị công tử này cũng thật đáng yêu
– Các vị công tử mời lên lầu a, ta sẽ cho người lên hầu hạ hai vị
– Cẩn ca ca, đi thôi – Nàng kéo tay hắn đi theo vị ma ma, mà không phải, nói chính xác là tú bà ở đây, lỡ vào rồi thôi thì chơi hết mình luôn
– Đệ nhanh chân lên một chút đi
– Huynh làm gì mà hấp ta hấp tấp như vậy hả, không phải là huynh đang gấp để các vị cô nương như hoa như ngọc ở đây hầu hạ đó chứ
Sở Lan híp mắt lườm hắn, hắn vội giải thích cho nàng hiểu
– Không phải, đệ không thấy đám nữ tử kia đang nhìn chúng ta như nhìn con mồi hay sao
– Huynh cứ nói y như bọn họ là yêu tinh ăn thịt người vậy
Nàng đưa ánh mắt liếc ngang liếc dọc, nhìn bọn họ không đến nỗi nào đâu
– Không sai, đệ phải cẩn thận không là bị bắt mất đấy
Hắn cười cười trêu chọc nàng, nàng đúng thật ngốc nghếch a, hắn thật thích nhìn gương mặt ngơ ngác không biết gì của nàng
– Phòng của hai vị, xin mời vào trong
– À, được
Nàng vẫn còn bộ mặt ngờ nghệch theo hắn vào trong, rốt cuộc cái nơi này là nơi quái quỷ nào vậy
– Chẳng phải nàng nói muốn nếm thử đồ ăn ở đây sao, mau lại đây ngồi xuống đi
– Ngồi thì ngồi
Nàng ngồi xuống cầm lấy miếng điểm tâm mới cắn một miếng thì bị giật mình vì động tĩnh bên ngoài.
Với sự tò mò, Sở Lan cầm theo miếng điểm tâm hé mở cửa ló đầu ra ngoài hóng chuyện
– Con hồ ly tinh này, dám dụ dỗ phu quân của ta, hôm nay ta sẽ quậy đến khi nào cái Ngọc Xuân Lâu này phải dẹp bỏ mới thôi
Một phụ nhân thân hình tròn vo đang túm tóc một tiểu cô nương, cô nương ấy vùng vẫy nhưng không thể thoát khỏi tay phụ nhân đó, nàng biết rồi, hóa ra đây là một cái động hồ ly a
– An phu nhân, có gì từ từ nói, buông Tiểu Lệ ra trước đi
Tú bà biết chuyện nên chạy đến khuyên ngăn phụ nhân trước mặt, ở đây bà còn phải làm ăn đó
– Ta không buông đó, tiện nhân này dám câu dẫn lão gia nhà ta, hôm nay ta nhất định không để yên đâu
– An phu nhân, không phải đâu, An lão gia đến đây còn bắt ép ta phải hầu hạ ông ấy, ta không hề câu dẫn người nào, xin phu nhân tha cho ta
Tiểu Lệ hai mắt đã rưng rưng đến sắp khóc, nàng ấy chỉ chừng mười sáu, mười bảy tuổi chân yếu tay mềm mà bị bà ta túm tóc như vậy nàng thật sự thấy không nỡ a
– Bà là An phu nhân gì đó đúng không?
Nàng lại không thể đứng nhìn mà đi xen vào chuyện của người khác, hắn trong phòng không khỏi lắc đầu, lòng thương người của nàng lại trỗi dậy nữa rồi
– Đúng vậy, nhóc con ngươi là ai mà đến tìm ta làm gì
Phụ nhân béo kia quay sang nhìn nàng, tuy đã có phu quân nhưng bà ta lại đứng nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt thật giống như muốn nuốt chửng nàng vào bụng luôn, bà ta mãi lo ngắm mĩ nam nên quên mất mình đang đi đánh ghen luôn, còn Tiểu Lê thì đang cố giãy giụa để thoát khỏi móng lợn của bà ta
– Ta muốn nàng ấy – Nàng chỉ chỉ vào Tiểu Lệ, bà ta nghe vậy thì ánh mắt nhìn Tiểu Lệ như tóe lửa.