– Thiên! Chàng muốn gì ta tặng?
Lãnh Thiên cúi xuống, gặm gặm môi cô:
– Ta muốn nàng!
Sau đó chàng lật người đè lên cô, trên giường một màn xuân sắc.
– —————
– Au!- Lộ Lộ kêu lên, rồi đau lòng nhìn bàn tay chi chít vết kim đâm của mình.
Tiểu Lệ ngán ngẩm:
– Vương phi! Đến cái túi thơm người cũng không làm được sao? Trước đây người còn làm được cả một bộ y phục mà!
– Ta…!- Cô cắn cắn môi, bắt cô giải thích như thế nào đây? Nói mình từ hiện đại mấy nghìn năm sau xuyên về đây sao?
Tiểu Lệ chán nản xòe tay ra:
– Thôi Vương phi, người đưa đây nô tỳ làm cho. Nếu không đến sang năm cũng không làm xong.
– Không được!- Lộ Lộ phản đối ngay lập tức. Cái túi này phải đích thân cô làm. Chỉ còn năm ngày nữa, kiểu gì cô cũng sẽ làm xong.
– —————
– Vương phi! Người lại bị bỏng rồi. Đưa tay đây nô tỳ bôi thuốc!
– Vương phi! Người lại cắt vào tay sao? Haizz! Đưa tay đây nô tỳ băng lại cho.
– Oái! Vương phi! Rau đã rửa đâu sao người đã cho vào nồi rồi?
– Vương phi ơi, cá còn chưa làm mà người thả cả vào chảo dầu thế à?
– Vương phi, nước đã sôi đâu sao người đã thả rau vào?
– Người cho cả hũ muối vào canh à Vương phi? Mặn quá!
– Trời ơi! Cháy hết thịt rồi Vương phi ơi!
– Sao bánh hoa mai lại mặn vậy Vương phi?
– Chắc ta cho nhầm đường thành muối vào đó, hì hì!
– —————-
Sau ba canh giờ đánh vật trong bếp với thịt cá, rau củ, và nhờ sự hướng dẫn của Tiểu Lệ, cuối cùng cô cũng làm xong bữa tối. Hít sâu một hơi, quay lại nhìn căn bếp. Hô hô! May quá! Nó chưa có cháy hay sập gì cả. Cô chỉ lo cô không may đốt mất nhà bếp trong Vương phủ thôi.
Nhìn lại mình lấm lem nhem nhuốc, vội vàng về Lộ Uyển viện tắm rửa rồi đợi Lãnh Thiên đến. Hôm nay là sinh nhật chàng nên cô đích thân xuống bếp. Do tình hình nạn bệnh vẫn chưa có tiến triển nên chàng không tổ chức sinh thần.
Tắm rửa trang điểm xong xuôi, nhìn mâm cơm do đích tay mình làm mà cảm thấy thật sung sướng. Hai mấy năm cô sống, đây là bữa cơm đầu tiên cô nấu đó a!
Tiểu Lệ nhìn bàn thức ăn, lo lắng hỏi:
– Vương phi! Những món này liệu ăn được không đó?
Mặc dù Vương phi nấu những món này theo công thức của nàng, nhưng… căn bản là không cho nàng động tay vào, để một mình người làm. Nàng chỉ sợ… Vương gia ăn vào… có mệnh hệ gì… Thôi, tí cứ bảo Hắc Long đi mời hẳn ngự y trong cung đến đây luôn, phòng ngừa bất chắc.
Nàng lại thắc mắc dò xét Vương phi. Vương phi tại sao túi thơm không biết thêu, nấu ăn cũng không biết? Chẳng phải trước đây người rất giỏi những thứ đó sao?
– —————-
Lộ Lộ nhìn đồng hồ nước, đã giờ Tuất 1 khắc rồi, cả Vương phủ đã thắp đèn mà Lãnh Thiên còn chưa tới. Tiểu Lệ vội an ủi:
– Vương phi, người cố đợi một lúc nữa nha! Chắc Vương gia cũng sắp đến rồi! Vừa nãy người của thư phòng đến thông báo, Hoàng thượng đột nhiên bị bệnh, giao hết tấu chương cho Vương gia, cần ngài ấy xử lý gấp.
Lộ Lộ đứng lên, chỉnh trang y phục:
– Ta đến thư phòng gọi chàng ấy đến, dù gì thì cũng phải ăn một chút. Em mang đồ ăn đi hâm nóng lần nữa hộ ta.
Nhận lấy áo choàng từ tay Tiểu Lệ, cô bước ra ngoài. Mặc dù trời đã tháng 2 vào xuân, nhưng buổi tối hẵng còn lạnh, phải cẩn thận.
– —————
Thư phòng
– Bẩm Vương gia! Lưu Trắc phi cầu kiến!
Lãnh Thiên lúc này mới rời mắt khỏi đống tấu chương, lấy tay xoa xoa huyệt thái dương. Lưu Trắc phi? À… là Lưu Vân. Chàng suýt thì quên trong Vương phủ còn một Trắc phi và năm cơ thiếp. Mấy tháng nay chỉ toàn ở Lộ Uyển viện với Lộ Lộ, cũng không có để ý. Đợi vài ngày nữa bệnh dịch bớt đi, rồi chàng hưu hết bọn họ. Chỉ cần một mình Lộ Lộ là được rồi.
Lạnh lùng nói với người vừa bẩm báo:
– Cho vào!
Lưu Vân y phục hồng đào dịu dàng bước vào, phía sau là Tố Hà cầm theo hộp đựng thức ăn:
– Thiếp tham kiến Vương gia! Vương gia cát tường!
Chàng vẫn không thèm ngước mắt lên, nhàn nhạt hỏi:
– Đến có chuyện gì?
Lưu Vân có chút không quen với thái độ này của Lãnh Thiên, cắn môi nhận lấy hộp thức ăn từ tay Tố Hà, cho nàng ta ra ngoài còn mình thì thướt tha bước đến chỗ Lãnh Thiên:
– Thiếp nghe hạ nhân nói Vương gia vẫn ở thư phòng, lại chưa có ăn gì. Nên thiếp đã đích thân xuống bếp làm chút điểm tâm cho ngài. Tiện thể cũng đưa lễ vật mừng sinh thần luôn.
Nàng muốn Vương gia nhớ lại chút tình cảm cũ với mình. Còn nếu Vương gia vẫn muốn vô tình, nàng sẽ thực hiện kế hoạch vậy.
Lãnh Thiên ngẩng đầu nhìn ra ngoài:
– Ồ! Đã muộn vậy rồi sao? Bổn vương có hẹn với Lộ Lộ nên đi trước. Cảm ơn ý tốt của Trắc phi, cứ để quà ở chỗ bàn con cạnh giá sách đấy. Còn điểm tâm thì đem về đi, bổn vương không cần.
Lưu Vân nhìn theo hướng tay trái chỉ của Vương gia thì thấy trên bàn con đó đã có rất nhiều túi thêu, áo choàng, tranh vẽ,… vất lăn lóc. Chắc là quà của đám cơ thiếp. Nàng ta tay nắm chặt, mặc cho móng tay đâm vào da thịt. Nàng mà phải xếp chung với đám Ngọc Vũ sao?
Lại nhìn đến ngón tay áp út bàn tay trái của Vương gia đeo một chiếc nhẫn bạc, bên trên gắn minh châu. Chợt nhớ tới mấy ngày trước, Lộ Lộ đến Vân Uyển viện cầm theo miếng ngọc hình em bé cũng đeo chiếc nhẫn tương tự như vậy. Nàng ta biết một điều, nàng ta hết hi vọng Vương gia sẽ yêu thương nàng. Giờ nàng đành bắt ép Vương gia vậy.
Vương gia! Thiếp xin lỗi! Đây là ngài ép thiếp.
Lãnh Thiên còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, giọng nói đắc ý của Lưu Vân đã vang lên sau lưng:
– Vương gia! Lâu ngày chúng ta không gặp, sao không hàn huyên một chút? Thiếp có một tin rất hay muốn báo cho Vương gia đó… ngài muốn nghe không?
– Bổn vương không có hứng thú!- Lãnh Thiên lạnh nhạt đáp.
Lưu Vân cười lớn, còn đâu vẻ dịu dàng yếu đuối khi vừa bước vào thư phòng. Dù gì Vương gia cũng biết bộ mặt thật của nàng rồi, nàng không cần diễn nữa.
Nàng ta bước đến, vuốt ve tấm lưng rắn chắc của Vương gia:
– Ồ! Ngài không muốn biết thật sao? Ngài chắc chứ? Vậy nếu thiếp gợi ý cho ngài… chuyện này liên quan đến sự sống chết của Trương Lộ Lộ thì sao? À không! Liên quan cả đến sự sống của toàn bộ phủ Thừa tướng mới đúng.
Rồi nàng ta cười nham hiểm.
*còn tiếp*