Thales chưa bao giờ nhìn thấy Jala phẫn nộ, điên cuồng như thế.
Cậu mơ hồ có thể cảm nhận được sức mạnh nghẹt thở ẩn chứa trong hai thanh dao quắm Kukri.
Ralf tập trung toàn bộ sức lực và dùng hai thanh kiếm ẩn che ở trước ngực để lùi về phía sau.
Thế công của nữ bartender ngày càng dữ dội hơn, hai con dao liên tục được bổ ra với tốc độ sét đánh.
Thân hình hai người di chuyển như một cặp đôi đang khiêu vũ vậy.
Thanh kiếm ẩn được giấu ở cổ tay áo Ralf bỗng thoáng hiện ra, chặn lại hai con dao đang chém xuống.
‘Leng keng! Leng keng!’
Những âm thanh của cuộc chiến vẫn vang lên không ngừng.
Thanh kiếm ẩn đã chặn lại song dao bổ về phía Ralf vô số lần.
Và cũng không ít lần con dao quắm Kukri đẩy lệch hướng thanh kiếm chém về phía Jala.
Hai người đều di chuyển với một tốc độ cực kỳ nhanh chóng.
Từ nóc nhà cho đến đường phố, tất cả đều là chiến trường của họ.
Trong quá trình chiến đấu, cả hai đều cố gắng tập trung phân tích đối thủ của mình.
Thales chăm chú theo dõi cuộc chiến đến mức quên cả hô hấp.
Thế trận công thủ được biểu hiện ra hết sức rõ ràng.
Phần lớn thời gian đều là song dao của Jala tìm cách tấn công những điểm yếu hại của đối thủ và hai thanh kiếm ẩn giấu trong cổ tay áo được Ralf được dùng để chặn lại những đòn tấn công từ Jala.
Một công, một thủ.
Cuộc chiến giữa tốc độ và sự linh hoạt.
Nhưng trong lần tấn công tiếp theo, sau khi hai thanh vũ khí va vào nhau, bỗng có một tiếng nổ vang như sấm phát ra từ con dao quắm trên tay trái Jala.
Nó tạo ra một vòng gợn sóng năng lượng và đánh bay thanh kiếm của Ralf.
Át chủ bài của Jala khiến cho Ralf không kịp trở tay.
Sai lầm này đã khiến hắn phải trả giá.
Sự việc xảy ra nhanh đến nỗi Ralf còn chưa kịp dùng thanh kiếm ở tay khác để phòng thủ.
Và điều đó đã khiến hắn để lộ vị trí yếu hại là ngực và bụng ở ngay trước con dao trái của Jala.
‘Xoẹt!’
Âm thanh dao quắm Kukri cắt đứt vải vóc và da thịt vang lên.
Vào thời khắc sinh tử, Ralf quyết đoán sử dụng toàn lực dị năng của mình.
‘Con Quỷ Trong Gió’ không phải là một cái danh hão.
Sau khi Ralf mấp máy môi thì hình xăm trên mặt hắn bỗng sáng lên.
Và rồi giữa hai người bất chợt xuất hiện một cơn cuồng phong.
Nó đẩy cả hắn và Jala về hai hướng khác nhau.
Ralf đạp nhẹ một bước, mượn sức gió bay lên không trung, chỉ để lại một vài giọt máu trên mặt đất.
Mà nữ bartender thì buộc phải dừng lại tại chỗ.
Cô rút hai tay về, điều chỉnh tư thế để thích nghi với cơn cuồng phong vừa rồi.
Thế công liên miên bất tận cũng bởi vậy mà ngừng lại.
Từ xa, Thales không cảm nhận được độ mạnh của cơn gió nhưng cậu cũng hình dung ra được điều gì vừa xảy ra: dưới tác động của sức gió, Ralf bay lùi về phía sau trong khi Jala thì bị ngăn lại.
Cơn gió không những không có dấu hiệu nào là sẽ ngừng lại mà còn ngày càng mạnh lên.
Ralf trôi lơ lửng ở giữa không trung như một cánh diều.
Hình xăm trên mặt hắn phát ra ánh sáng chói loà.
Nữ bartender không còn cách nào khác đành khuỵu đầu gối xuống để chống lại sức gió ngày càng mạnh.
Đồng thời, cô cũng mượn khoảng thời gian này để hồi phục thể lực.
Ralf không còn cợt nhả như trước nữa.
Vết thương trước ngực khiến hắn hoảng sợ: ‘Sức mạnh của cô gái nhỏ này, có lẽ không thua kém gì mười ba đại tướng của Hội Huynh Đệ.’
Nhớ lại thế công hiểm ác của hai con dao khi nãy, ‘Con Quỷ Trong Gió’ quyết định không thể để cho nàng có cơ hội cận chiến bằng song dao thêm một lần nào nữa.
Cũng may mắn cho hắn là, Jala đã tiêu tốn khá nhiều sức lực cho đợt tấn công vừa rồi.
Sắc mặt của ‘Con Quỷ Trong Gió’ bỗng trở nên lạnh lùng.
Hắn khẽ lật tay, để lộ ra hai thanh kiếm ẩn.
Gió nổi lên.
Mượn sức gió, Ralf lướt đi như một bóng ma.
Ngay sau đó, hắn xuất hiện ở trên đỉnh đầu Jala.
Jala nghiến răng, vung dao lên đón đỡ.
‘Keng!’
Thế nhưng, Ralf đã ngay lập tức lùi lại sau một đòn tấn công duy nhất.
Bóng hình hắn biến mất vào trong cơn gió và xuất hiện ở khoảng cách rất xa, không cho Jala có cơ hội phản công.
‘Keng!’
Hai thanh kiếm ẩn ở cổ tay áo Ralf lại xuất hiện một lần nữa.
Lần này hắn tấn công về phía bên trái Jala.
Sau khi lưỡi kiếm bị cô chặn lại, Ralf lại tiếp tục lùi về phía sau, không tham tấn công.
“Chừng nào thế công bất ngờ, liên miên bất tận của nàng bị gián đoạn, thì chừng đó kỹ năng ám sát nổi tiếng của gia tộc Charleton sẽ không có tác dụng.”
Giọng nói của Ralf truyền đến cùng với những làn gió.
Jala khổ sở chống đỡ chọi lại chiến thuật du kích của đối thủ.
Cô vừa phải trụ vững trước cơn cuồng phong, vừa phải phán đoán phương hướng tấn công của Ralf để đón đỡ.
Thales ngày càng lo lắng khi theo dõi trận chiến ở phía xa.
‘Phải làm sao bây giờ?’
Giọng nói the thé của Ralf lại vang lên từ mọi hướng.
“Nói cho ta.
Vì sao gia tộc Charleton của nàng lại ẩn nấp ở Hội Huynh Đệ? Sau đó, có lẽ chúng ta có thể ngồi xuống và cùng bàn về vấn đề đó.”
Jala nhắm hai mắt lại.
Vẻ mặt cô trở nên nghiêm nghị.
Dường như cô vừa đưa ra một quyết định nào đó.
Jala đảo ngược tay cầm song dao.
Rồi cô cắm mạnh chúng vào nền gạch dưới chân.
Hai lưỡi kiếm ẩn của Ralf lại một lần nữa xuất hiện trên đầu cô.
Thế nhưng lần này, Jala cúi người và xoay tròn một vòng.
Hai con dao đang cắm chặt vào đất cũng xoay tròn theo cô.
‘Ầm!’
Một tiếng nổ vang như sấm rền.
Gạch đá trên mặt đất bị Jala đánh văng lên trời, che khuất tầm mắt của Ralf.
Ánh dao thoáng ẩn hiện giữa làn bụi mù.
Ralf rít lên một tiếng và lùi về phía sau.
Lại một lần nữa, hình xăm trên mặt hắn phát ra ánh sáng chói loà.
Sức gió của cơn cuồng phong đột ngột tăng mạnh.
Nó cuốn phăng đi đống gạch đá đang bay về phía Ralf.
Cùng lúc đó, Thales đang nấp sau một tảng đá và nghển cổ lên để quan sát trận chiến.
Bỗng, có một giọng nói khàn khàn vang lên bên tai cậu:
“Cúi đầu xuống.”
Theo bản năng, Thales lập tức cúi đầu xuống khi mà còn chưa kịp định hình được điều gì vừa xảy ra.
‘Vút!’
Một tảng đá bị gió lốc thổi bay lướt qua đầu cậu.
Một số khác thì đập mạnh vào cánh cửa hông của một tiệm tạp hoá sau lưng Thales và khiến nó vỡ tan tành.
Thales nhìn về phía sau, toát mồ hôi hột.
Cậu vỗ vỗ ngực để lấy lại sự bình tĩnh.
‘May mà lúc nãy kịp cúi đầu, nếu không thì …’
“Rời khỏi đây, nhanh.”
Thales há hốc mồm khi nhìn thấy hình tượng Jala lúc này.
Nữ bartender lạnh lùng, mạnh mẽ giờ đây đang thở dốc, lộ vẻ mệt mỏi.
Cánh tay trái của cô thi thoảng run lên vì đau đớn.
“Hắn ta tìm được nhược điểm của chị rồi.
Chị không có cách nào đánh bại hắn khi không hình thành được thế công liên miên bất tận.”
Nữ bartender đặt một cánh tay lên bả vai Thales, rồi nở một nụ cười gượng.
“Nếu cứ tiếp tục như vậy thì kiểu gì em cũng sẽ bị phát hiện.
Chị sẽ dụ hắn đi.
Sau đó em phải tự mình chạy trốn.”
“Cúi thấp người, đi dọc theo con hẻm bên trái.
Nhớ dùng miếng vải đen để giấu đi tiếng hít thở.
Nếu nghe thấy âm thanh khác thường thì xoay người, đổi sang con đường khác.”
“Hội Huynh Đệ chưa tấn công được sâu vào bên trong.
Chỉ cần em vượt qua được trung tâm Phố Chợ Đỏ thì sẽ ít bị bắt gặp hơn.”
“Nhóc con, dù chỉ có một mình, em cũng phải sống sót!”
Thales ngơ ngác nhìn nữ bartender đột ngột nói lời từ biệt.
Tận cho đến khi hình bóng của nàng khuất đi trong cơn cuồng phong.
Thales vô thức đưa tay ra để kéo cô ấy lại.
‘Jala.’
Người Xuyên Việt lại nghe thấy tiếng đánh nhau vang lên một lần nữa ở phía xa.
Ký ức lại chợt ùa về trong đầu cậu.
Đó là một buổi tối, trong căn bếp phía sau quán bar Hoàng Hôn.
“Ăn từ từ thôi! Nhóc con, dù gì thì con chó này cũng do chị mày làm thịt!”
“Bartender thì làm sao! Chị mày là Jala, một bartender có tố chất hết sức chuyên nghiệp!”
“Hừ, cái chân chó này là của chị! Á á, em không được cắn!”
Hẹn gặp lại.
Chị Jala.
Gặp lại.
“JC”.
Thales xoay người một cách dứt khoát, tiến về phía sâu hơn Phố Chợ Đỏ.
‘Phải sống sót.
Mình còn nợ ân tình chị Jala cơ mà.’
Âm thanh của trận chiến phía sau lưng cậu ngày càng nhỏ dần.
………
Trên một chiến trường đổ nát.
Kohen một tay chống thanh kiếm xuống mặt đất, một tay dựa vào bức tường bên trái.
Anh ho khan không ngừng.
Ngực viên cảnh sát rớm máu.
Sườn trái Kohen bị đâm thủng, phổi bị tổn thương.
Miệng vết thương nằm ngay cạnh trái tim.
Không những thế, Lực Lượng Chung Kết cuồng bạo của kẻ địch vẫn còn đang chạy loạn lên ở miệng vết thương.
Cho dù là sức mạnh mà Kohen tự hào nhất, Lực Lượng Chung Kết “Vinh Quang Của Những Vì Sao” (Glory of Stars), cũng không thể chống lại được.
Mà kẻ địch của Kohen thì … Anh ngẩng đầu lên, nhìn về phía vị kiếm sĩ khoác trên mình bộ giáp đỏ đen kia.
Vẻ mặt hắn vẫn luôn lạnh lùng.
Bộ giáp trên vai trái của hắn bị kiếm của Kohen xuyên thủng.
Máu chảy ra không ngừng từ đó.
Cằm, cổ trái của hắn cũng có một miệng vết thương.
Tuy nhiên, trạng thái của kiếm sĩ đỏ đen này còn tốt hơn Kohen rất nhiều.
Trong khoảnh khắc mà hai thanh kiếm sắp xuyên thủng đối phương, hai người đã thể hiện ra những phong cách chiến đấu khác biệt nhau hoàn toàn.
Kohen dùng một phần Lực Lượng Chung Kết “Vinh Quang Của Những Vì Sao” ngưng tụ thành một tấm “Lá Chắn Sao” (Star Shield).
Chiếc khiên làm chệch đi hướng tấn công của thanh kiếm, khiến nó chỉ sượt qua trái tim.
Đồng thời, anh dùng toàn bộ lực lượng còn sót lại để đâm ra nhát kiếm kia.
Về phần kiếm sĩ đỏ đen, hắn phớt lờ đi mũi kiếm nhắm vào cổ họng mình.
Tận cho đến khi nó gần chạm vào da thịt, hắn mới gia tăng tốc độ và ấn mũi kiếm vào ngực của Kohen trước.
Sau đó, hắn tận dụng thời điểm Kohen bị đâm trúng ngực khiến mũi kiếm của anh hơi rung lên để cúi đầu, tránh đòn tấn công vào cổ họng.
Thanh kiếm của Kohen sượt qua và chỉ để lại một miệng vết thương nhỏ ở cằm và cổ họng vị kiếm sĩ đỏ đen này.
Và rồi, hắn ta tiếp tục chịu đựng mũi kiếm đi xuyên qua bả vai mình để ấn thanh kiếm vào ngực Kohen sâu hơn.
Sự chênh lệch về trình độ đã được thể hiện rõ ràng.
“Anh là một vị kiếm sĩ giỏi.” Kiếm sĩ đỏ đen đột ngột mở miệng nói chuyện.
“Hầu hết mọi người sẽ lựa chọn né tránh khi phải đối mặt với chiêu kiếm như vậy.
Sau đó mới phản kích lại.”
“Mà anh lại quyết đoán đâm ra nhát kiếm kia.”
“Chắc hẳn quân đội là người đã dạy anh cách tạo ra chiếc khiên phòng hộ kia đúng không?”
Kohen khạc ra một cục máu rồi cười lớn: “Một người lính già đã nói với tôi rằng: trên chiến trường, luôn phải giữ một phần sức lực cho việc bảo vệ mạng sống.
Như thế thì mới sống lâu hơn kẻ địch.
Người còn sống mới là người chiến thắng.”
Kiếm sĩ đỏ đen im lặng một lúc, rồi cười khểnh: “Ông ấy chắc chưa bao giờ tham gia vào đội cảm tử.”
Kohen thở hổn hển, cau mày: “Chiến trường phía Tây, biệt đội cảm tử trong cuộc chiến với lũ Người Thú (Orc) và Người Xương Cằn Cỗi (Barren Bone)?”
Kiếm sĩ đỏ đen gật đầu:
“Ba lần.”
“Đội nào?”
“Vệ Binh Đầu Lâu.
Đội cảm tử số mười bảy.”
“Đội cảm tử của Fakenhaz? Ba lần? Có vẻ như anh đã đắc tội với một vị quan lớn.”
“Còn anh, quan cảnh sát?”
“Vệ Binh Quạ Đen.
Đột đội kích số hai.”
“Quạ Đen Sét Đánh? (Thuderbolt Crow) Đội đột kích số hai? Hừm, bảo sao “Karabeyan” lại nghe quen tai như vậy.
Hoá ra là dòng dõi quý tộc.”
Kohen cười khổ:
“Thực ra tôi vẫn có một điều muốn hỏi từ nãy đến giờ.
Đó là rượu Chaca được tặng trước khi xung phong uống có ngon không … Cha tôi không cho phép tôi thử nó bao giờ.”
“Khó uống chết đi được.
Thằng quan hậu cần chết tiệt ấy! Rượu cho người chết mà cũng dám tham nhũng được.”
“Thế hả?”
“Ừ.”
Cuộc đối thoại giữa hai người đột nhiên dừng lại.
Kiếm sĩ đỏ đen không còn tỏ vẻ điên cuồng và tàn nhẫn như trước nữa.
Kohen cũng ngừng thở dốc và dáng vẻ bất đắc dĩ của mình.
“Groudon Raymer, Đội cảm tử số mười bảy, Vệ Binh Đầu Lâu, lính cầm khiên.” Hắn nói.
“Đó là tên của tôi, thật vinh dự khi được chiến đấu với ngài, quan cảnh sát.”
“Kohen Karabeyan, Đội đột kích số hai, Vệ Binh Quạ Đen, đội trưởng đội tác chiến.” Đội trưởng cảnh sát nở một nụ cười buồn.
“Đây cũng là vinh hạnh của tôi, thưa ngài … côn đồ?”
Cả hai đều nhìn nhau với ánh mắt nghiêm túc.
Trên thân kiếm của Kohen, sức mạnh Vinh Quang Của Những Vì Sao toả ra ánh sáng nhấp nháy liên tục.
Năng lượng cuồng bạo màu đỏ chạy dọc theo cánh tay phải của Groudon và truyền vào thanh kiếm hắn đang cầm.
Đây là thời khắc quyết định sự sống và cái chết – thời khắc của riêng những vị Kiếm Sĩ Chung Kết.
Thần thánh – quang vinh – không thể khinh nhờn.
Nhưng ngay sau đó, biểu cảm của hai người lập tức thay đổi.
Họ đột nhiên nghe thấy một tiếng gió rít mạnh từ xa truyền đến.
Một thân hình mảnh khảnh cầm theo hai con dao nhảy từ trên không trung và đáp xuống đường phố.
‘Dụ hắn đi xa như vậy chắc là đủ rồi.’
Nữ bartender thở hổn hển, nhìn về phía hai người.
Một quỳ, một đứng.
‘Hy vọng thằng nhóc kia có thể … – Ơ! Cảnh sát? Tại sao hắn lại ở chỗ này? Đây là trận chiến giữa hai bang phái xã hội đen cơ mà nhỉ?’
Kohen và Groudon cũng tỏ vẻ ngạc nhiên trước sự xuất hiện của Jala.
‘Một thành viên khác của bang phái xã hội đen sao?’ Kohen nghĩ thầm.
‘Hy vọng không phải là của Bang Bình Máu.’
‘Cô gái này.
Không thấy ngài ấy nói gì về cô ta.’ Groudon tự hỏi.
‘Là quân cờ tiến vào từ bên ngoài?’
“Nàng trốn không thoát được đâu.
Em gái bartender bé bỏng ạ.”
Bỗng có một giọng nói ngả ngớn vang lên trong cơn cuồng phong.
Ralf xuất hiện ở góc đường.
Hắn cũng đã nhìn thấy hai vị kiếm sĩ.
“Groudon? Đáng nhẽ ra giờ này chú mày phải đang bảo vệ ngài ấy chứ?”
Ralf cau mày.
“Sao lại ở chỗ này … cùng với một tên cảnh sát?”
‘May mắn.’ Kohen nghĩ thầm.
Sau đó anh quay ra nhìn nữ bartender.
‘Nếu cô gái này là đối thủ của kẻ địch mình, vậy thì cô ấy không thể là người của Bang Bình Máu được.’
“Tập trung vào việc của ngươi đi.” Kiếm sĩ đỏ đen Groudon lạnh lùng nói.
Dường như hắn ta không thích nói chuyện với Ralf.
“Ta sẽ làm tốt nhiệm vụ của mình.”
Groudon nói xong, giơ thanh kiếm lên chỉ vào mặt Kohen.
Kohen cũng từ từ đứng lên, nghiến răng, đưa thanh kiếm bạc lên ngang ngực.
Ralf bĩu môi.
Một cơn gió mạnh nổi lên ngay cạnh hắn.
Jala hít một hơi sâu, quỳ một gối, điều chỉnh tư thế.
Bốn người họ đều nắm rõ tình hình ở đây.
Hai người Bang Bình Máu, một người Hội Huynh Đệ, một tên vô lại … nhầm … một tay cảnh sát.
Ngay sau đó, cả bốn cùng di chuyển.
Thanh kiếm Groudon toả ra ánh sáng đỏ rực, lao thẳng về phía trái tim Kohen.
Sắc mặt Kohen trắng nhợt.
Anh dùng kiếm bày ra tư thế phòng thủ chuyên dụng.
Thân hình Ralf lại biến mất một lần nữa.
Nhưng cơn gió cạnh hắn thì gào rít lao về phía Jala.
Jala đột ngột tăng tốc.
Cô vung song dao của mình lên, nhắm về hướng mà không ai ngờ nhất, đó là hướng của …
Kohen.
………
Thales cẩn thận dùng tấm vải đen che đi hơi thở của mình khi cậu đi vòng qua chiến trường của hai nhóm côn đồ đang chém giết lẫn nhau.
Giữa đám đông có một thân hình cao hai mét nổi bật hơn tất cả.
Nắm đấm của hắn đi đến nơi nào là nơi đấy có người trùm khăn đỏ của Bang Bình Máu bị đánh văng ra.
‘Khả năng đây là cao thủ của Hội Huynh Đệ.
Không biết là một trong mười ba đại tướng hay là sáu vị thủ lĩnh.’
‘Dù gì thì hắn ta cũng không thể là một trong ba sát thủ truyền kì được.’
Nhưng Thales cũng chỉ lặng lẽ vòng qua bọn họ.
Đây không phải là cuộc chiến của cậu.
Cậu muốn chạy trốn.
Không chỉ vì bản thân, mà còn vì Jala, vì những người bạn ăn mày phòng số sáu.
Thales đi tới đầu một con phố nhưng lại đụng ngay phải một bức tường chắn vô hình.
Trước đây cậu còn chưa biết tên của nó là ‘Tường Không Khí’.
Một tác phẩm nổi tiếng của một vị Ma Năng Sư.
Với một tâm trạng tồi tệ, cậu sút một phát vào bức tường đó.
‘Cái tên Ma Năng Sư chết tiệt này.’
‘Lại phải đi đường vòng.’
‘Hy vọng sẽ không gặp phải người.’
Nói mới nhớ.
Thales chợt nghĩ đến người đã hô “Cúi đầu!” khi nãy.
Lúc đó, cậu tưởng rằng Jala là người đã nhắc nhở mình, bởi vì cô xuất hiện ngay sau đó.
Nhưng sau khi hồi tưởng lại, cậu mới nhận ra rằng giọng nói đó tuyệt đối không phải là của Jala.
Đó là một giọng nói khàn khàn, rất khó nghe.
‘Vì thế, khi đó ở chiến trường, ngoài mình, Jala và Ralf ra.’
‘Còn một người thứ tư nữa.’
Thales trở nên căng thẳng vì cậu chợt nghĩ đến một việc.
‘Nếu như giọng nói đó thực sự là của người thứ tư, vậy thì vì sao Jala và Ralf không một ai phát hiện ra hắn?’
Rõ ràng sau khi tảng đá bay qua đầu Thales, Jala là người đầu tiên xuất hiện trước mặt cậu.
Thales kết luận một cách chắc chắn rằng: ‘Sức mạnh của người này còn đáng sợ hơn cả Jala và Ralf.’
‘Nhưng mà, nếu hắn không phải là kẻ địch của mình, thì tại sao hắn lại không ra tay giúp đỡ nhỉ?’
‘Bịch!’ Thales lại đụng vào một tường chắn vô hình.
Cậu bực bội vỗ đầu.
‘Sao tự dưng cái thứ này mọc ra nhiều thế nhỉ.
Sản xuất nó không mất tiền hay sao à?’
Thales vội vàng đổi sang hướng khác.
‘Bịch!’
Lại là một bức tường chắn nữa.
Lần này, Thales không kịp dừng lại và ngã văng ra.
Trán cậu va nhẹ vào tường của một ngôi nhà.
Thales nhăn mặt, xoa xoa đầu.
Cậu ngẩng mặt lên nhìn xung quanh.
‘Có gì đó không đúng.’
Đây là một ngã tư.
Tuy rằng trời còn khá tối, nhưng dựa theo trí nhớ của cậu thì nơi này khá gần với trung tâm của Phố Chợ Đỏ rồi.
Ngay cả những âm thanh chém giết cũng nhỏ dần đi.
Thales di chuyển về ba hướng còn lại và đưa tay ra sờ thử.
Sau đó, ở hai hướng ngay gần, cậu sờ phải hai bức ‘Tường Không Khí’.
Thales giật mình.
‘Sao mà giống ám chỉ trong phim kinh dị quá đi.’
Người Xuyên Việt im lặng trong giây lát.
Rồi cậu quyết đoán tiến về hướng duy nhất không bị chắn.
Vừa đi cậu vừa đưa tay ra phía trước.
Quả nhiên, cậu đi hơn mười mét nhưng không hề đụng phải thứ gì.
Tâm trạng Thales ngày càng đi xuống.
‘Thật không ngờ, cuối cùng lại phải đi đến nơi này.’
‘Haizz.’
‘Vận mệnh, vận mệnh a.
Mày đúng là một thứ khốn nạn.’
Cậu đột nhiên bỏ tay phải đang che ở trên trán xuống khiến máu ở đó nhỏ giọt xuống đất.
Người Xuyên Việt bước đi thêm vài chục bước trên con phố vắng tanh.
Tận cho đến khi cậu đứng trước một toà nhà.
Ngay giữa toà nhà, một cánh cửa bằng gỗ đang khép hờ.
Thales ngẩng đầu.
Phía trên cánh cửa có một biển hiệu rất lớn.
Do không biết nhiều chữ nên cậu chỉ có thể nhận ra một từ.
Từ đó là cậu học được khi đi ăn xin ở sòng bạc Vàng Đen.
‘Cờ Vua.’
Thales quay đầu lại, nhìn về ba hướng khác.
Cái trán vẫn còn đổ máu như nhắc nhở cậu rằng: ‘Chẳng còn đường nào để mà đi nữa rồi.’
“Cái cách người này phát tấm thiệp mời thực sự quá là thô bạo.” Thales lẩm bẩm.
Tuy nhiên, sau khi thở dài một hơi thì cậu không còn do dự nữa.
Thales quyết đoán đẩy tấm cửa đang khép hờ ra, bước vào phòng đánh cờ nằm ở trung tâm Phố Chợ Đỏ.
Trong căn phòng tối om, chỉ có một tia sáng lé loi phát ra từ một ngọn nến kiểu cũ.
‘Họ thực sự biết cách tạo bầu không khí a.’
“Chào mừng đến với công viên giải trí của tôi, người bạn nhỏ.”
Sau khi đi ngang qua rất nhiều bàn cờ (và đụng vào không ít), bỗng có một giọng nói nhẹ nhàng, vui vẻ vang lên bên tai Thales.
“Tên của tôi là Asda Sakern.
Tôi thường được mọi người biết đến với cái tên: Ma Năng Sư Khí.”
Một lúc lâu sau.
Thales dùng toàn bộ sức lực của hai đời để bình tĩnh lại.
Trước mắt cậu, trong bóng đêm đên, nơi mà ánh nến đang lập loè, có một lối vào căn hầm đánh cờ.
Thales hít một hơi thật sâu để lấy lại bình tĩnh.
Sau đó cậu chậm rãi bước xuống hầm.
Trước mắt cậu hiện ra một người đàn ông đẹp trai với mái tóc màu nâu và bộ quần áo màu lam.
Hắn đang ngồi trước một cái bàn dài và mỉm cười, gật đầu, nhìn về phía Thales.
“Vấn đề thiệp mời.
Lần sau tôi sẽ để ý hơn.”
………
Bên trong tế đàn của Thần Điện Hoàng Hôn.
Vị quý tộc trung niên với mái tóc xám trắng khó mà nén nổi sự kích động trong lòng.
Trước mắt ông ta, ngọn lửa từ ngọn đèn chứa đựng tương lai của vương quốc ngày càng lớn.
Màu sắc của nó ngày càng đỏ.
Ông ta nhấc cây đèn lên và sải bước ra khỏi tế đàn của Thần Điện.
Ngay phía sau, vị tế tự lớn tuổi giật mình, định duỗi tay ngăn lại.
Nhưng bà chợt nghĩ tới điều gì nên đã dừng cánh tay lại giữa không trung.
Vị tế tự thở dài một hơi, rồi từ từ ngồi xuống.
Bà nhìn về hướng mà vị quý tộc kia rời đi một lúc lâu, rồi gọi thực tập sinh Niah dậy, người đang lờ đờ vì buồn ngủ.
“Niah.
Đi chuẩn bị đi.
Từ ngày mai, chúng ta sẽ mở tế đàn.”