Ba năm là một khoảng thời gian dài để có thể lần lại dấu vết. Ibrahim ngờ rằng công ty tổ chức chuyến đi đến thời điểm này đã thay đổi nhân viên. Tuy nhiên, người đàn ông phụ trách các chuyến hành hương tới Mecca, Bengino Dimzon, vẫn nhớ Reyes. Việc một người phụ nữ biến mất khỏi chuyến đi của ông ta là một việc bất thường. Công ty đó, tên là Dar el Hijaz, đã rất cẩn thận để mắt đến những người phụ nữ độc thân: buổi đêm, các nhân viên đều đưa từng người trong số bọn họ đến tận phòng khách sạn và một bảo vệ gác bên ngoài lối vào khách sạn để đảm bảo không ai rời khỏi đó.
“Vậy làm thế nào mà cô ta trốn thoát được?” Ibrahim hỏi.
Bọn họ đang ngồi trong văn phòng của Dimzon, một căn phòng nhỏ, sáng sủa, có mùi như chất khử mùi trong ô-tô. Đó là sáng ngày thứ ba, ngay sau lễ cầu nguyện thứ hai trong ngày. Những tia nắng chói xiên qua rèm cửa hắt lên trên mặt Dimzon. “Tôi vẫn không chắc chuyện xảy ra thế nào.” Ông ta nói. “Có một điểm dừng trong chuyến đi mà chúng tôi cho phép những phụ nữ đó mua sắm những thứ cần thiết – tất nhiên là để phục vụ cho nhu cầu cá nhân. Chúng tôi tháp tùng họ vào trung tâm mua sắm và ở bên cạnh họ suốt thời gian đó. Chúng tôi chưa bao giờ để xảy ra vấn đề gì trong suốt bảy năm thực hiện chuyến đi này – ngoại trừ trường hợp của cô Reyes. Phần lớn những người phụ nữ tham gia chuyến đi đều không phải người nghèo. Họ không đến đây để tìm việc làm. Họ là những tín đồ Hồi giáo ngoan đạo và họ đến đây để hành hương tới thánh địa Mecca rồi trở về nhà. Chúng tôi tính phí rất cao và còn yêu cầu đặt cọc một khoản tiền lớn mà họ sẽ được trả lại khi trở về Philippines. Chính vì vậy mà ông thấy đấy, chúng tôi thường không gặp phải vấn đề gì.”
“Tôi chắc ông đã có danh tiếng rất tuyệt vời.” Ibrahim nói. “Tôi chỉ muốn biết chắc chuyện gì đã xảy ra khi cô Reyes biến mất thôi”
“À, thực ra.” Dimzon ngồi thẳng lên. Ông ta là một người có thân hình gọn gàng, nét mặt tươi vui và đôi mắt sáng lúc này đnag ánh lên vẻ ưu tư xa xăm. “Những người phụ nữ ở trung tâm mua sắm đều che khăn kín ngoại trừ khuôn mặt. Ông thấy đấy, chúng tôi muốn nhận diện họ ở nơi công cộng nên đề nghị họ để lộ khuôn mặt. Nếu bất cứ ai trong số họ có khó khăn gì với việc đó, chúng tôi đưa cho họ một dải băng nhỏ để gắn vào vai bên này.” Ông ta chỉ tay vào vai trái. “Nhờ đó chúng tôi nhận ra ai là người trong nhóm của mình và ai không. Maria cũng đeo một rải băng đó. Chính tôi là người để ý đến cô ấy, và hơn thế, cô ấy còn đứng rất gần tôi nữa. Tôi quay sang nói chuyện với một nhân viên thu ngân và khi quay lại, cô ấy đã biến mất.”
“Và ông đã ngay lập tức nhận ra điều đó?”
“Vâng. Tôi nghĩ là cô ấy lẫn vào đám phụ nữ đó. Tất cả đều đang xếp hàng chờ tính tiền. Nhưng khi tôi đi xuống cuối hàng thì không thấy cô ấy ở đó. Cô ấy chắc chắn đã tháo bỏ dải băng và lẻn đi mất. Hẳn là cô ấy đã dự tính trước việc này.”
Ibrahim có cảm giác người đàn ông này nói thật.
Dimzon tiếp tục. “Ngay lập tức tôi hỏi mọi người; chị có thấy Maria không? Không ai để ý đến việc cô ấy đi khỏi đó. Một người phụ nữ nói hình như bà ta đã thấy cô ấy đi xuống phía cuối hàng, nhưng có thể đó là một ai khác, vì Maria vẫn che mặt. Tuy nhiên bọn họ vẫn mải chuyện trò, ngắm nghía mọi thứ khi đứng xếp hàng chờ thanh toán. Liệu có nên mua cái này không? Trông cái kia có dễ thương không? Ông cũng biết chuyện thế nào rồi đấy. Chẳng ai thực sự để ý cả.”
“Không có ai khác quanh đó sao? Ý tôi là có những người lạ nào gần đó không? Có ai mà ông nhớ là không thuộc nhóm đó chẳng hạn?”
“Không có ai đặc biệt cả. Có rất nhiều người trong khu mua sắm đó. Rất đông.”
Chuyện đã xảy ra dễ dàng như vậy. Tất cả những gì cô ta phải làm là che mặt, che tay lại; chiếc áo choàng và khăn chùm đầu sẽ che kín những phần còn lại. Một phụ nữ trong chiếc áo trùm đen có thể biền mất như một cái bóng hòa vào bóng tối của ngõ hẻm. Cho dù Dimzon có phát hiện ra cô ta đi chăng nữa, thì vẫn rất khó đuổi theo. Ông ta rất dễ nhầm cô ta với ai đó, và nếu mọi người hiểu lầm ông ta quấy rối phụ nữ lạ mặt ở nơi công cộng thì sẽ có hỗn loạn.
Kể từ phút giây Maria Reyes rời khỏi khu mua sắm đó, cô ta đã trở nên ẩn danh và tự do. Phải chăng đó là một sự giải phóng? Liệu có phải cô ta đã khao khát giành lấy nó? Cô ta có thể trở thành bất cứ lao động ngoại quốc người Philippines nào, cho dù là lao động bất hợp pháp đi chăng nữa; những lao động ngoại quốc người Philippines rất được ưa chuộng. Hay sự trốn thoát bất ngờ đó chỉ đầy sợ hãi và tuyệt vọng? Theo thẩm tra y tế, Reyes đã chết gần sáu tháng sau khi mất tích. Có vẻ cô ta không bị bắt cóc vào chính cái ngày mất tích, nhưng cũng có khả năng như vậy lắm chứ. Tên sát nhân có thể bắt và giam giữ cô ta hàng tháng trời trước khi giết. Khu mua sắm đó không hề gần khu vực mà cô Cortez, nạn nhân đã được nhận diện khác, bị mất tích. Ibrahim hiểu hằng rất khó tìm ra mối liên hệ giữa hai trường hợp này. Điều duy nhất rõ ràng là họ cần nhiều thông tin hơn nữa.