WTER-TSFO: (Kì I) - Sao Tản Mờ Giữ Lấy Hư Vô, Người Trở Lại Cùng Giấc Mộng

Chương 9: Đệ Nhất Tử Thần - Dạo Bước Nhân Gian.


Eternius là tên thật của hắn. Một gã Reaper lang thang trên khắp bề mặt lục địa kể từ khi nó vừa được hình thành. Hắn chỉ có một nhiệm vụ nho nhỏ: đi dạo và đưa những linh hồn lạc lối về với cõi âm. Hắn chưa bao giờ thật sự giao tiếp với bất cứ ai, mà chỉ phớt ngang, đôi khi nhìn vào mắt họ. Hắn là một đứa con của nữ thần sáng thế Tiamat.

Đôi mắt của Reaper có một điểm đặc biệt, là có thể nhìn thấy linh hồn vạn vật. Khi đã đến lúc, các Reaper tới cạnh những linh hồn đã sẵn sàng cho lễ rửa tội, và đưa họ đến một cái hồ ở vùng không gian tiếp xúc giữa dương thế và cõi âm. Sau lễ rửa tội, các linh hồn được chuyển giao cho Eresh, công nương của âm giới và được đưa tới nơi an nghỉ cuối cùng.

Eternius bắt đầu hành trình của mình trước cả lúc những vị thần hạ cánh xuống Winklang và ban cho nhân loại khả năng tự vệ từ phước lành của họ. Hắn đã đi đây đi đó, thậm chí tham gia vào các đoàn quân của nhân loại, chinh chiến trên các chiến trường nhỏ lẻ.

Cuối cùng, hắn đã gặp được em. Người đã thay đổi cuộc đời hắn, thay đổi cách nhìn và cảm nhận của hắn với mọi thứ xung quanh, và lần đầu tiên đối với một kẻ thuộc giống loài Reaper, hắn có cảm xúc.

Đó là một ngày đầu đông, cơn giá buốt thấm đậm sâu xuống cả phía dưới lòng đất, nơi hắn và đoàn quân viễn chinh đang đối mặt với mối họa kinh hoàng nhất mà hắn từng gặp phải – một con Wyvern. Lúc này các thánh đoàn của những vị thần vẫn chưa lớn mạnh, và có thể nói là rất yếu. Đứng trước Wyvern, một con rồng cao hơn tám thước, được trang bị vũ khí nguyên sinh đến tận răng và có kích thước kinh hoàng, bọn hắn gần như vô vọng.

Từng người lần lượt ngã xuống, từ Felina, Elf, cho tới cả Prum. Cuối cùng, chỉ còn lại toán người chuyên đứng tiền tuyến vẫn chưa bị đồ sát, trong đó có cả hắn. Ngọn lửa ma pháp thổi tới, nướng cháy gã đồng đội có gia phả khá đặc biệt bên cạnh hắn thành tro, và cái đuôi đầy gai nhọn kia, cho hắn một cú chí tử vào bụng.

Hắn gượng dậy, hộc ra một ngụm máu nhỏ. Hắn quờ quạng nhặt lại cây lưỡi hái đã sứt mẻ, tay còn lại bưng vết thương sâu hoắm trên bụng, ngăn không cho nội tạng tràn ra ngoài. Không có cả khoảng trống để hồi phục.

Như lần vùng vẫy cuối cùng trong tuyệt vọng, hắn vùng lên, lao thẳng về phía con Wyvern đang ngoác cái miệng đỏ máu về phía một nạn nhân xấu số khác.

Hắn băng qua hàng loạt xác chết, cái thì cháy đen tới không nhận ra mặt người, cái thì nát bét. Hắn vượt qua xác người đồng đội vừa bị chết thiêu, nhắm thẳng vào vòm họng con quái vật.

Đó là lúc em xuất hiện. Lạnh lẽo và bất ngờ, em đang đứng trên đống tro tàn từng là gã đồng đội chết tiệt của hắn, cơ thể lấm lem những vết bụi đen tuyền và toát ra một khí chất khác thường.

Hắn nhìn vào mắt em, một đôi mắt có màu của bầu trời đêm đầy sao. Hắn nhìn thấu linh hồn đó bằng con mắt của loài Reaper.

Con ngươi hắn chợt xao động. Tay em đang cầm lấy ngọn giáo nằm lăn lóc cạnh đôi chân trần. Mái tóc bạc óng ánh của em bung xõa. Bất giác hắn nhận ra, hắn sẽ được cứu rỗi.

Ánh sáng chói lòa lóe lên, và tiếng gầm của con Wyvern vang lên đau đớn. Ngày hôm đó, đánh dấu một bước ngoặc lớn của thành phố Winklang. Một mạo hiểm giả nhận được sự công nhận của thần linh chỉ trong vòng một ngày.

Sự kiện trên gây ra một làn sóng dư luận giữa các vị thần. Thánh đoàn gặp nạn hôm đó, được chủ thần đứng ra chịu trách nhiệm. Nhưng việc sở hữu được một thành viên như vậy không kéo dài bao lâu. Các chư thần không thể kìm giữ được em. Vì em không theo bất kì quy tắc nào, không tuân theo mệnh lệnh của vị thần nào, em đã tự mình tách ra khỏi thánh đoàn của Artemis.

“Ngươi là ai?”

Em nhìn hắn, đầy tò mò. Hắn đã lẽo đẽo đi theo em kể từ khi em vừa xuất hiện, từ trong hầm ngục về tới tận thư phòng của nữ thần Artemis, và tới cả buổi họp mặt của các chư thần.

“Eterni-“

“Enny?”

Lần đầu có người không hứng thú nghe hết tên của hắn trong vòng một trăm năm trở lại đây. Em cắt ngang lời nói của hắn, đặt cho hắn một cái biệt danh lạ lẫm. Chưa ai trò chuyện với hắn mà không tỏ ra e dè hoặc tò mò cả, trừ em.

“Được, Enny. Thế còn ngươi?”

Hắn chấp nhận cái tên trong tích tắc, nhanh đến mức hắn còn chưa kịp nhận ra.

“Cho ta đi.”

“Sao?”

“Cho ta một cái tên đi, Enny.”

Đôi mắt mang màu của bầu trời đêm của em hướng xuống khu chợ náo nhiệt bên dưới vách tường, hai chân em khẽ đung đưa trong không khí, mái tóc bạc xao động theo gió.

Cảm giác như em đến từ hư vô, rõ ràng là thế. Hoặc chỉ hắn cảm thấy vậy. Eternius tự nhủ, đôi mắt đỏ không có đồng tử của hắn phóng tầm nhìn ra xa, nơi những ngọn núi trùng điệp.

Nếu em đã là nơi bắt đầu của mọi thứ, thì em sẽ là –

“Zero.”

Em đã mỉm cười.

Cả em và hắn đã tách ra khỏi thánh đoàn, và bắt đầu cuộc hành trình của riêng mình. Cùng nhau băng qua bao cánh rừng, cùng nhau đi hàng ngàn con đường, hắn đã nhận ra một điều. Em phát triển quá nhanh. Thậm chí bây giờ em đã vượt lên cao hơn hắn.

Những lần quay lại Winklang, em đều từ chối mọi lời mời tham gia thánh đoàn của các vị thần, vì lí do đơn giản: em tự do. Không gì có thể bó buộc được em.

Lí do em sinh ra, cho tới giờ vẫn là một câu hỏi. Dòng tộc của em quá ít khi xuất hiện, nên thông tin có rất ít, nhưng ít nhất thì hắn biết, khoảnh khắc mà hắn đang chuẩn bị trở thành một cái xác lạnh lẽo, thì em đã tới và kéo hắn ra khỏi cái địa ngục đó. Mãi cho tới khi chiến tranh xảy ra, Eternius mới biết thêm một điều nữa: em bị ràng buộc với những mảnh đất mà em đặt chân tới. Em đặt trách nhiệm bảo vệ chúng lên vai mình, và điên cuồng lao vào vòng chiến mà không nghĩ tới hậu quả.

Không biết đã bao nhiêu năm trôi qua, nhưng em đã từ một nhà du hành vô danh như hắn trở thành một thống lĩnh của binh đoàn càn quét thiện chiến nhất. Hắn không còn nhìn thấy nụ cười của em nữa. Hắn chỉ nhìn thấy những vết thương hằn trên da thịt, những vệt máu kéo dài nơi khóe miệng, và những lần em nghiến răng đau đớn trong trại tiếp tế.

“Này Enny, khi chiến tranh kết thúc, ngươi sẽ làm gì?”

“Không biết nữa.”

Hắn chợt giật mình nhìn vào đôi mắt đã có những quầng thâm của em. Hắn biết. Em đã quá mệt mỏi với những trận chiến. Em sợ chiến trường. Em đã run rẩy khi cầm lên tay những món vũ khí sứt mẻ. Những giọt nước mắt đã xuất hiện trên gương mặt em một cách mơ hồ khi em tiễn đưa những đồng đội. Em sợ phải chiến đấu.

Nhưng, em bị đã nguyền. Hắn và người đồng đội đã từng làm việc ở thư viện lớn nhất đã tìm hiểu, đã biết được lí do em sinh ra. Em là vũ khí của mảnh đất này. Em sinh ra, là để chiến đấu. Em sinh ra, là để chết trên chiến trường.

“Dừng lại đi, Zero. Quá đủ rồi.”

Hắn tuyệt vọng nắm lấy tay em, vì hắn sợ có thể sẽ mất em bất cứ lúc nào. Nhưng em là một kẻ liều lĩnh, em đã từng đi đến nơi tận cùng của địa ngục, tại sao em phải dừng lại chỉ vì lời nói của một kẻ như hắn? Giờ em không còn nghĩ đến bản thân khi chứng kiến những sinh mạng vô tội đang đau khổ đến chết đi sống lại vì chiến tranh, và em có trách nhiệm phải đặt dấu chấm hết cho cuộc chiến. Và vì Mẹ đã đặt trách nhiệm đó lên những người như em.

Và em không còn nắm lấy bàn tay hắn nữa. Em đã chọn mảnh đất này thay vì hắn, hắn không thể làm gì được. Trong phút bồng bột, hắn và em đã cãi vã, và mọi chuyện có lẽ sẽ không thể tồi tệ hơn. Em mang cái tâm trạng rối loạn đó vào trận chiến cuối cùng, nhưng hắn đã không tham chiến.

Eternius quyết định rời đi, hắn không thể được ngăn em, cũng không thể ngăn bản thân đau khổ nếu mất em. Hắn đã có quá nhiều cảm xúc, thứ mà một Reaper không nên có.

Và rồi, chiến tranh kết thúc. Hắn từng thử dò tìm tung tích về em, nhưng dường em như đã tan biến vào hư không. Hắn không thể không nghĩ rằng em đã chết. Hắn mang nỗi đau đớn trong tâm trí, quay lại cuộc sống cô độc của một thần chết.

Nhưng giờ, sau hơn một trăm năm thì hắn đã biết em còn sống nhờ vào nguồn tin từ con trai của Chronos, một người bạn cũng như một kho thông tin quan trọng mà chỉ hắn mới biết được. Và em đang làm việc cho Felden, đất nước đã hứng trọn cơn bạo phát của Bellephorne vào ngày cuối cùng của cuộc chiến. Em có tự do không? Hắn tự hỏi. Em có hạnh phúc không? Hắn dằn vặt. Liệu em còn nhớ hắn không?

Trong hơi gió mang thoang thoảng của hoa oải hương. Loài hoa em yêu thích và căm ghét. Hắn đã tách biệt với thế giới quá lâu. Hắn cần nơi để trở về. Gã đồng đội của hắn có mở một quán xá nhỏ từ lúc chiến tranh, tự hỏi rằng em có quay về đó không? Nếu có, liệu em có nhớ tới việc mình vẫn còn một người đồng đội khác nữa không? Hay em đã quên hắn rồi?

Hắn muốn tìm lại em, một lần nữa nắm lấy tay em, và sẽ không bao giờ buông ra nữa. Hắn muốn ôm lấy em, và muốn nói cho em biết…

Biết gì nhỉ? Hắn chạm tay vào ngực mình. Con tim đang đập liên hồi đẩy dòng máu nóng chảy rộn khắp cơ thể. Suy cho cùng, hắn vẫn là một Reaper, vẫn mang trong người dòng máu đầy giả dối mà địa ngục đã ban tặng.

“Ta xin lỗi, vì lúc đó đã không giữ lấy em.”

Vì em, là người quan trọng nhất, là báu vật duy nhất mà ta tìm được trong hành trình của mình.



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận