Xí Đồ Tiện Nhân

Chương 16: Dược thơm


Đã nhiều ngày Kinh Thành xảy ra một vài chuyện khá thú vị. Có giúp đỡ này, việc làm ăn của quán trà quán rượu cực kỳ tốt, mấy ông chủ kiếm được vài bạc đếm tới tay bị chuột rút, bọn tiểu nhị sai vặt cũng càng vui vẻ hơn. Nhưng mà có một nơi lại như đi vào biên giới băng lạnh, người lạnh run rẩy, lại sốt ruột đến cháy sạch da thịt.

Nơi đó là quán rượu Dương Liễu.

Nguyên nhân chính phải bắt đầu nói từ chuyện chấn động Kinh Thành.

Chuyện kể cô nương VạnTuệ Như theo mẫu thân đi đến chùa đại lý tự Thiếu Khanh ở phía tay dâng hương, đi đến như nửa đường, Vạn tiểu thư nhớ lại có vật để quên trong chùa, cho nên chia tay mẫu thân đi vòng trở về chùa. Không nghĩ đến ở trên đường gặp được Tần đại công tử ở phủ tướng quân, hai người không biết có thiên lôi động đất như thế nào, mà nhìn hợp ý. Đại công tử này lại không chống đỡ được sắc đẹp, cuối cùng trong lúc động tình lại động tay động chân với Vạn tiểu thư. . . . . .

Vốn là hai người hành động bí mật, thế nhưng lại gặp được học trì của thư viện Thang Sơn đi chơi ở phía tây, vừa đúng lúc phát hiện đôi nam nữ này. Không lâu sau học trò kia truyền miệng chuyện tình ướt át khắp tất cả các nơi ở Kinh Thành .

Đương nhiên cũng truyền tới tai Liễu Phiêu Phiêu ở quán rượu Dương Liễu, nàng ta tức giận dậm chân. Ai mà không biết nàng ta và Tần đại công tử có quan hệ với nhau? Một khi nữ nhân lật đổ bình dấm chua, thì nhất định sẽ ồn ào đến tối tăm trời đất.

Hai cô nương yêu một nam nhân nên xích mích thù hận càng ngày càng nghiêm trọng, nhưng thật ra rất nhiều người sảng khoái vụng trộm kêu gọi xem kịch!

Lục Yêu tức giận nói cho Mạnh Chu biết, đồng thời còn bổ sung một câu: “May mà tiểu thư không cần gả cho hắn, nếu không thì bây giờ thế nào cũng phải sẽ tức chết.”

Mạnh Chu đang xem “36 Kế”, vừa đúng lúc lật đến kế thứ ba—— mượn dao giết người, không thể không nở nụ cười trong lòng: Con dao Liễu Phiêu Phiêu này thật sự là tuyệt vời.

Bị nàng quấy rối như vậy, chuyện của Vạn Tuệ Như và Tần Giác sẽ ầm ĩ đến mức không thể cứu vãn, đến lúc đó Tần Phủ không thể không nhúng tay.Vạn Tuệ Như với Liễu Phiêu Phiêu , người trước nhất định có khả năng trở thành nàng dâu lớn hơn, còn Liễu Phiêu Phiêu nhiều nhất chỉ có thể làm thiếp.

Trong lúc suy nghĩ, Mạnh Chu nghe thấy giọng nói Lục Yêu có chút lo lắng: “Nhưng mà, nếu tiểu thư muốn gả cho nhị công tử, sẽ không tránh thoát được đại công tử, cũng không biết cuối cùng đại công tử sẽ lấy người nào làm vợ, nếu gặp phải một người có lòng dạ độc ác. . . . . .”

Nghe nàng càng nói càng kích động, Mạnh Chu đành phải lên tiếng nhẹ trách mắng: “Có thời gian nói huyên thuyên, không bằng giúp ta đi tìm một con chim uyên ương đi.”

Lục Yêu đỏ mặt, sửng sốt một hồi lâu mới hỏi: “Tiểu thư muốn thêu gối uyên ương cho mình sao?”

Cho mình? Mạnh Chu cười: “Không, làm quà tặng.” Tuy Lục Yêu nghi ngờ, nhưng vẫn nghe lời đi ra cửa.

Mạnh Chu nhìn bóng dáng của nàng ta, trong đầu trăm ngàn suy nghĩ: ngày ấy đại hoàng tử phi đã tới, nói việc cưới xin của mình cùng Tần Kha, thế nhưng Tần Kha xếp hạng hai, phía trên hắn còn có một đại ca. Đại ca chưa cưới làm sao đệ đệ có thể giành trước?

Cho nên lúc đầu Mạnh Chu làm mấy chuyện kia, cũng không hoàn toàn là vì làm cho Vạn Như Tuê ăn vụng, còn có một ý khác đó là thật lòng tác thành cho Tần đại công tử cùng Vạn Tuệ Như. Chỉ khi Tần Giác ổn định trước, việc cưới xin của Tần Kha mới có thể lấy ra bàn bạc.

Sau khi gả cho Tần Kha, lại phải gọi Tần Giác một tiếng đại ca, Mạnh Chu chắc chắn sẽ “hiếu kính” với hắn thật tốt bằng việc liên quan đến thê thiếp của hắn. Như vậy mới không phụ lòng bọn họ đã hết lòng dạy dỗ trước kia!

. . . . . .

Tần Phủ vì chuyện tình ầm ĩ của Tần đại công tử mà bận túi bụi.

Đại phu nhân tức giận đến mức gặp người liền trách mắng một trận, khiến cho mọi người cảm thấy bất an.

Tần lão gia ở trên triều cũng mất hết thể diện, đại thần hai bên đều nghe thấy chuyện tình của nghiệt tử, nhiều người bám chặt việc này làm cho ông khó xử trên triều, thật sự là làm cho Tần lão gia tức chết!

Tần Giác đương nhiên sẽ bị gọi đến giáo huấn một trận. Thế nhưng giả dối cãi bướng, lại nói Vạn tiểu thư chủ động cám dỗ.

Tần lão gia làm sao chịu tin, liền muốn động tay vào gia pháp, thế nhưng đại phu nhân tin, bà lập tức ngăn cản lão gia, một câu “Nếu muốn đánh con của ta, thì bước qua xác của ta trước” Vị tướng quân này chấn động nên cứ thế không ra tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn bà đưa con trai về phòng.

Mà lúc này Tần Kha lại muốn đi ra ngoài. Gã sai vặt Phương Chính bên cạnh hắn lo sợ hắn sẽ gặp đám người đại phu nhân, nếu xui xẻo thì rất có thể sẽ chạm mặt. Bởi vậy hắn ta lên tiếng ngăn cản: “Nhị công tử, hôm nay đừng nên ra ngoài, miệng vết thương người vừa mới kết vảy, nên nghĩ ngơi nhiều mới đúng.”

Khóe miệng Tần Kha khẽ nhếch: “Thời tiết hôm nay tốt, ta đi dạo gần đây, ngươi ở lại trong phòng đi, nếu là có người hỏi ta đi đâu, ngươi chỉ cần nói không biết, không cần quá nhiều lời.”

Phương Chính, lúc đầu tên là Cẩu Tử, chính là hạ nhân khuyên can đại công tử nhưng ngược lại bị quở trách đánh đập, hắn cảm kích nhị công tử không ghét bỏ thu nhận mình, bởi vậy rất tận tâm đối với chuyện của nhị công tử. Hiện giờ nhị công tử cố ý dặn dò, hắn đương nhiên sẽ nghe theo. Nhưng mà hắn vẫn không an tâm lắm, xoay người đi trong phòng, cầm một thanh dao găm nhét vào trong lòng nhị công tử, vẻ mặt khẩn trương: “Nhị công tử, vì để đề phòng, nên mang theo cái này.”

Tần Kha không khỏi nở nụ cười: “Ngươi cho rằng thiếu gia ta là Võ Tòng muốn lên núi đánh hổ sao? Hay là thiếu nữ tuổi xuân, sẽ gặp phải kẻ cướp cướp tiền lại cướp luôn sắc? Hay là. . . . . .”

Tay Phương Chính run lên, loảng xoảng một tiếng dao găm trong tay rơi xuống mặt đất, hắn luống cuống nhặt đồ vật lên, vừa ra sức lắc đầu la hét: “Không không không, nô tài không phải ý này. . . . . . Nô tài muốn nói. . . . . .”

Tần Kha giúp hắn nhặt dao găm lên, nhét vào trong tay hắn, cười nói: “Loại đồ vật này không nên tùy tiện lấy ra, làm cho người khác sợ sẽ không tốt.”

Bị ngắt lời như vậy, Phương Chính đã quên mình muốn nói gì, chỉ có thể thật thà gật đầu, về phòng, xếp gọn dao găm ổn thỏa. Lúc trở ra, đã không nhìn thấy dấu vết của thiếu gia. Đúng lúc này hắn mới nhớ tới mình muốn nói cái gì, liền vỗ đùi, thầm hận: vậy phải làm sao bây giờ, thiếu gia quên hóa trang rồi!

Có lần Phương Chính phát hiện thiếu gia dùng loại bột trắng bôi lên trên mặt, nhất thời không nhịn được hỏi ra miệng, thế mới biết hiểu thì ra thiếu gia có sở thích hóa trang. Thiếu gia nói đây là bí mật, cho nên Phương Chính ngậm chặt miệng không dám nói với người ngoài một chữ. Chỉ là thoáng có chút cảm khái: Sao thiếu gia có thể yêu thích đồ vật của nữ nhân chứ?

Nói về Tần Kha thì dưới sự giúp đỡ của Lương thúc, lén lút ra ngoài từ cửa sau. Hôm nay hắn ra ngoài cũng không phải đi giải sầu, mà là có chuyện quan trọng cần phải đi tìm Sơn Dương đạo nhân một chuyến, đương nhiên còn có thể làm một chuyện chính đáng là đến nhìn nương tử tương lại một chút.

Tính toán, ta cùng với nàng cũng đã hơn mười ngày không gặp rồi. Tần Kha đã thấy nhớ.

. . . . . .

Lục Yêu đi thật lâu mới trở về, lúc trở về còn đưa theo một người —— Bích Đào. Cô nương Bích Đào da dẻ trắng hồn, quần áo gọn gàng sạch sẽ, bên hông buộc một cái túi hương, ngửi được tươi mát lịch sự tao nhã.

Chỉ là Mạnh Chu ngầm nhíu mày, thầm nghĩ: Bích Đào là nha hoàn bên cạnh Tương Quân, sao lại đến chỗ ta?

Lục Yêu cười nói: “Tiểu thư, đúng lúc, Bích Đào lại vẽ tranh uyên ương, em liền tự ý mời nàng tới đây.”

Sau khi Mạnh Chu hỏi, biết được hôm nay Bích Đào nghỉ ngơi, bởi vì Lục Yêu hỏi chuyện thêu hoa mới tới đây. Cũng không có cảm thấy có chỗ nào không ổn, bởi vậy Mạnh Chu cũng không để ý, lấy một tờ giấy cho Bích Đào, để cho nàng ta vẽ, mà bản thân lại tựa vào bên cạnh giường tiếp tục đọc sách.

Đúng lúc ánh sáng mặt trời xuyên thấu qua màn trúc chiếu vào, vừa lúc chiếu vào trên người Mạnh Chu, phơi nắng đến nàng lười biếng buồn ngủ. Nàng không chịu nổi mệt mỏi, để cho Lục Yêu cởi hài giúp, dự định nằm trên giường một lúc. Mà Lục Yêu vẫn tiếp tục mài mực giúp Bích Đào.

Bích Đào nhìn Lục Yêu, vẻ mặt cười nói: “Bữa trưa vừa qua không lâu, sao đại tiểu thư đã ngủ rồi?”

Chắc là thời gian đứng quá dài, Lục Yêu duỗi thắt lưng, nói: “Thời tiết hôm nay quá tốt, làm người ta mệt chỉ muốn ngủ.” Nói xong nàng ngáp một cái.

Bích Đào đặt tay phía dưới mũi, hé miệng nở nụ cười: “Ta sẽ vẽ rất nhanh, ngươi đi ngồi ghế dựa một chút đi, đừng ở chỗ này quấy rầy ta.”

Thúc giục vài cái, Lục Yêu thật sự không chịu nổi, đi tới vài bước tới ghế tựa đối diện bàn ngồi xuống, nhìn phương pháp vẽ uyên ương thành thạo của Bích Đào, uyên ương này ở trong nước vui chơi, nô đùa. . . . . .

Chỉ chốc lát sau, truyền đến tiếng hít thở đều đều của Lục Yêu, nha đầu kia tựa vào trên ghế liền ngủ thiếp đi!

Bích Đào thấy thế buông bút lông ra, đánh bạo lên tiếng kêu: “Lục Yêu, ta vẽ xong rồi, ngươi mau tỉnh lại.” Kêu vài tiếng vẫn không tỉnh, khóe miệng Bích Đào câu lên, kinh thường nhìn nàng một cái, ở trong lòng khẽ mắng: Kẻ ngu xuẩn!

Nàng ta nhẹ nhàng bước lại sát giường, xác nhận đại tiểu thư cũng chìm vào giấc ngủ, lúc này mới lấy ra một bình sứ màu trắng từ trong lồng ngực, bắt đầu run rẩy mở nắp bình ra, sau đó mở miệng đại tiểu thư ra rót thuốc vào.

Chờ đợi làm xong những thứ này, nàng ta thu dọn xong những đồ vật, vội vàng trở về báo cáo với chủ.

Sau khi Tần Kha đi gặp Sơn Dương đạo nhân xong, đi trên con đường nhỏ, trực tiếp đến gian phòng của Mạnh Chu. Không thể tưởng được đã thấy một tỳ nữ có dáng vẻ vội vàng rời đi.

Ở bên ngoài gọi vài tiếng nhưng không ai trả lời, Tần kha thầm cảm thấy không ổn, bởi vậy cũng bất chấp cái gì khác, vén màn đi vào cửa, đã thấy Lục Yêu nằm ở ghế tựa say sưa đi vào giấc ngủ, kêu như thế nào cũng không tỉnh. Mà Mạnh Chu lại nằm ở trên giường, khác thường là, trên trán nàng ứa ra mồ hôi, thân thể không an phận mà bắt đầu chuyển động, chỉ chốc lát sau trong miệng lại phát ra một âm thanh.

Tần Kha thở sâu một hơi, chỉ cảm thấy mùi hương đặc biệt trong phòng này, rất khác thường. Vẻ mặt hắn liền thay đổi, hắn mơ hồ nhớ rõ có một loại mùi hương có thể làm người khácngủ mê không tỉnh, chẳng lẽ. . . . . .

Đang suy nghĩ, âm thanh lăn lộn trên giường lại càng lúc càng lớn, chỉ thấy Mạnh Chu ở trên giường lăn qua lộn lại, nàng lấy tay lôi kéo quần áo, trong miệng phát ra anh âm thanh anh anh, mơ hồ không rõ: “Nóng quá, nóng quá. . . . . .”

Tần Kha đưa tay sờ lên trên trán nàng, phát hiện trên người nàng quả thật là rất nóng, vừa nhìn gần sát như vậy, lại nhìn đến vẻ mặt đỏ hồng càng khác thường của nàng vào lúc này. Hắn xoay người muốn giúp cô rót một chen nước, đáng tiếc còn chưa đi khỏi một bước, tay đã bị nắm chặt.

Bàn tay Mạnh Chu nóng bỏng giống như bị thiêu đốt, nàng dùng sức kéo Tần Kha tới bên người. Hai mắt sương mù nhìn hắn một cái, lộ ra nụ cười quyến rũ, sau đó cánh tay nhanh nhẹn ôm lấy thân thể của hắn, đưa hắn tới vùng ngực của mình ——

Tần Kha không có đề phòng, bị nàng kéo đến trên giường, còn chưa phản ứng kịp, Mạnh Chu đã xoay người, ngồi xuống trước người hắn, hai tay giống như rắn dạo chơi trên người hắn.

Môi son khẽ mở, phát ra tiếng ngâm rên rĩ mê hoặc lòng người. Mà nàng nhanh chóng cởi bỏ áo khoác ngăn cản trên người Tần Kha, chỉ chốc lát sau bộ ngực lộ ở trong không khí, nét vẽ sống động của hai con thỏ trắng trên cái yếm.

Nhìn thấy cảnh xuân tốt như vậy, dù là Tần Kha có định lực kiên cường, trên người lúc này cũng nổi lên một ngọn lửa không tên, thẳng theo hướng vị trí long căn. Mà trong lúc nguy hiểm, Mạnh Chu ngồi ở trước người hắn, mông đẹp vừa vặn áp sát long căn của hắn!

Mông đẹp di chuyển, long căn của Tần Kha giống như bị lửa thiêu đốt, làm cho hắn không cách nào chống cự nổi cơ thể nóng bỏng, mị hoặc, thơm mềm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận