Xin Lỗi Bởi Vì Em Chỉ Là 1 Con Ác Quỷ

Chương 43: Chương 43: Diễn Biến 2


Tại khu nhà hoang đường XX
Một cuộc chiến đang diễn ra. Không nhiều người náo nhiệt như mọi khi. Chỉ với hai người đang đấu với nhau. Một người mặc toàn đen, một người toàn đỏ. Nhưng cả hai đều bị che đi bởi chiếc mặt nạ khác màu kia.
Hai người hiện tại là đấu tay đôi với nhau. Hầu như đều ngang sức thì phải. Nhưng không chịu hòa, đối thủ của nó bật lên tường nhà ra sau, khiến nó không kịp quay lại rồi đâm vào lưng nó một con dao.
Nó lại nhếch môi cười. Đến mức này nó cũng không giữ lệ nữa. Giữ lấy hai cánh tay của đối thủ. Kích hoạt đôi dày, ngay lập tức nhưng viên kim cương sắc hiện ra quanh dày. Cứ thế nó dẵm lên đôi dày, đá vào bụng của đối thủ. Người kia ngã ra đống cát phía sau. Cô ta máu chảy không kém nó. Đối thủ chống tay xuống nền, sờ thấy cát, cổ ta cười đểu rồi vớ lấy đống cát hất thẳng vào mắt nó.
Nó loạng choạng, mắt nhắm mắt mở, phủi cát. Không để cơ hội vụt mất, ngay lập tức cô ta tiến tới đá vào ngang người nó rồi nhào tới đấm nó. Ngay lúc này nó liến rút từ eo ra cái vũ khí kia rồi ném mạnh xuống đất, ra sức lấy tay che mắt. LÀ thứ độc có thể gây mù mắt ấy. Một màu đen bao quanh đối thủ, cô ta cũng biết nó có độc, vội bịt mắt lại chạy nhưng không chạy được nữa. Một đôi tay túm lấy cô ta.
5 phút sau, cô ta mở mắt, mở thật to nhưng sung quanh vẫn một màu đên xì. Cô ta tự gỡ chiếc mặt nạ ra, ngồi bệt xuống nền, hai tay ôm lấy mặt. Lúc này nó ngồi xuống trước mặt cô ta. Cạm nhận thấy, cô ta lùi dần về phía sau, rồi với được gì đó…
– Cô là ai?_ Cô ta hỏi nó.
-…._ Nó không nói gì.
” Á…”
Một tiếng hét kêu lên. Không phải từ cô ta mà là nó. Nó bị cô ta đâm lén vào đùi, nó đã định tha cho cô ta nhưng đã thế này thì không có thay gì hết. Rút ra khẩu súng đen, khẩu súng này giảm âm.
” Phập…Phập…Phập”
Ba mũi tiêm gim thẳng vào ngực cô ta.

” Hự”
Cô ta ngã về phía sau. Lúc này nó bỏ cái mặt nạ ra. Tiến tới vuốt khuân mặt đnag dần nổi mẩn đỏ kia.
– Cô có biết tôi là ai chưa…- Nó nói rất nhẹ nhàng.
– Cô…cô là..ai?_ Người này vẫn chưa nhận ra giọng nói.
– Đây là cái kết khi cô dám tranh người yêu với tôi…
– …là…Lãnh Ngọc Hàn Tuyết…_ TANh ấp úng.
– Phải, Tôi chính là nữ hoàng của thế giớ đêm_ Nó nói rồi rút 1 khẩu súng khác rồi nhắm thẳng đầu TANh.

Nó tuy bị thương như thế nhưng vẫn cứ bước đi lên ô tô. Nó đi ô tô về căn cứ. Mọi người lo lăng kèm vui mừng cho cô. Họ băng bó cho cô rồi để cô nghỉ ngơi trong phòng. Giờ cô đang ở một cơn mê sâu. Đáng lí nặng như này thì phải vào viện nhưng nó thì chán ghét cái mùi bệnh viện rồi. Và hầu nhue lần nào vào viện nó cũng đều ở phòng số 130 hết. Số 13 thật đen đủi mà.
Trong cơ mê nó lại có những cơn mơ. Lạ thay nó chả có giấc mơ nào hạnh phúc. Không là mơ về Thiên thần và Thần chết thì cũng là mơ tới hắn rời bỏ nó. Hay gần như ông bà đuổi nó trở về nhà.
———————————————————————–
– Alo, Ken à?_ Andy gọi
– Thế nào rồi?_ Ken hỏi.
– Ở cánh đồng oải hương không có._ Andy đáp.
– Mau tới thử bờ hồ coi_ James nói với vào cho Andy.
Họ chia ra hai xa. James đi với Ken. Andy đi với Harry.
Cả hai cừng tới bờ hồ. Thế nhưng nơi đây lại một màu đen tối u ám. Họ nhìn nhau lắc đầu, dường như ai nấy đều đã thấm mệt.
– À…Tới nhà Hoang đường XX coi. Có một lần tớ thấy cô ấy đi rẽ vào khu đó đấy_ Ken lên tiếng.
– Nó vào khu nhà hoang làm gì? _Harry gạc nhiên.
– CỨ đi thừ xem. Dù 1 tia hy vọng đi nữa_ James lên tiếng.
– Đi mau_ Andy kéo mọi người về xe.

Trên đường họ phóng như bay tới đó vậy. Mới xuống xe mà mọi người đã thi nhau bịt mũi, bịt miệng.
– Cái mùi này thật kinh khủng_ Ken than.
– Tác dụng phụ của chất độc mù_ Harry nhanh trí nhớ ngay ra.
– Nó không còn độc nhưng mùi hôi_ Andy vừa soi đèn quanh vừa nói.
James thì đang cắm cúi tìm không nói gì. Họ vào trong nhà tìm trước. Một lượt không thấy gì cả, lại quay ra ngoài.
-Tao nghi chỉ có đánh nhau ở ngoài này thì mới có mùi nặng vậy. bên trong nhà có sao đâu_ Andy phán.
– Nhưng ai lại đánh nhau chứ?_ James thắc mắc một cách ngớ ngẩn mà chưa suy nghĩ.
– Các băng phái chứ sao._ Ken đập vào vai James.
– Này_ ĐỘt nhiên harry lên tiếng gọi_ Lại đây
Mọi người tiến lại bên cạnh nhà, mấy đống cát, đống gạch. Giữa chỗ đó là xác một cô gái, chết không nhắm mắt.
– Là Thùy Anh ư?_ James hỏi.
– Phải_ Harry đáp.
– Sao cô ta lại ăn mặc như vậy và chết như thế này?_ Tới lượt Ken hỏi.
– Nhìn xem_ Mặt nạ của bang Kittar nằm trong tay Andy.
– Cô ta là người trong thế giới đêm_ Harry kết luận.

– Còn cái này_ Ken lần mò quanh đó và nhặt được một chiếc mặt nạ đính vàng và kim cương với lông vũ.
– Cái này chỉ có thể là của một người. Nữ hoàng thế giới đêm_ Harry tiếp tục nói.
– Sao mày biết?_ James hỏi.
– Trên báo có đăng_ Harry nhìn hắn.
– Vậy cô ta đâu?_ James nhìn xung quanh nhưng không có thêm một cái xác nào, chỉ có vết máu.
Vết máu dẫn từ đó ra tới chỗ quang hơn. Có vết bánh xe, có lẽ là người đó đã lên xe.
– Liệu Lexy có liên quan gì tới chuyện này không?_ hắn nhìn quanh mà hỏi.
– Chỉ cần tìm được nó sẽ biết ngay thôi_ Harry đứng dậy.
– Mau rời khỏi đây trước khi radar bắt được tín hiệu gì từ cái chiến trường này_ Andy bịt mặt đi trước.
Cả đoạn đường về nhà, hắn cứ nghĩ mãi không thôi. Rốt cuộc em là ai? Em còn gì dấu anh? Em có phải là nữ hoàng không? XIn em hãy tha thứ cho anh nốt lần này thôi. Xin thề đấy. Là do anh không có tính nhẫn nại. Anh xin lỗi. Cầu mong em nới nào đó bình yên. Hãy quay về bên anh khi sớm mai anh thức dậy. Đừng giận anh, đừng hận anh. Nhưng cô ta, có phải là do em…giết…không. Có phải em đã thay đổi mất rồi. Đừng bỏ gương mặt thiên thần ấy đi nhé! Anh yêu em nhiều lắm, rất nhiều…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận