Nhưng Tuyết Tình cho là vậy là chuyện của cô ấy. Nguyên Anh lại cảm thấy tâm hồn thật mệt, não thật muốn làm việc đến hỏng. Không ngừng suy nghĩ, không ngừng quan sát, lí giải đưa ra câu trả lời hoàn hảo nhất, lại phải phối hợp cơ mặt, diễn xuất thật tự nhiên.
Hôm nay cũng vậy, Nguyên Anh lại làm cơm hộp cho Tuyết Tình ăn. Tuyết Tình nhìn tay Nguyên Anh hoàn hảo vô khuyết gật gật đầu tỏ vẻ hài lòng:
– Thật tốt, xem ra tay nghề cậu lại cao lên rồi, không bị thương nữa. Nếu cậu lại bị thương, tớ tuyệt đối không cho cậu làm.
Nguyên Anh cười, đưa tay gắp một miếng trứng cuộn đút cho Tuyết Tình, vui vẻ nói:
– Tớ lại không phải đồ ngốc nha.
Nguyên Anh nhìn Tuyết Tình nuốt xuống miếng trứng, tự nhiên lại giống như tùy tiện hỏi:
– Thế nào? Quá đỉnh luôn đúng chứ?
Tuyết Tình bật cười, châm chọc nói:
– Cậu thế nhưng thật tự tin nha.
Nguyên Anh cũng phá lên cười, vui vẻ đáp:
– Không phải nhờ cậu sao.
Tước Phong ngồi một bên nhìn cảnh này có chút đau mắt. Nguyên Anh có thể lừa được Tuyết Tình nhưng làm thế nào lừa được hắn. Tước Phong nghĩ nghĩ, chợt hướng Tuyết Tình nói:
– A, Tuyết Tình, nãy giờ anh quên mất. Đạo diễn tìm em nói cảnh quay có chút vấn đề, cần em đến chú ý vài điều.
Tuyết Tình nghe vậy, vội nuốt xuống đồ ăn, kết quả liền bị mắc nghẹn. Tước Phong thấy thế liền rót một cốc nước đưa cho cô, đưa tay giúp cô vuốt vuốt lưng, ra vẻ tức giận nhưng chỉ thấy lo lắng ngập tràn
– Ăn uống cẩn thật chút. Em là con gái đấy.
Tuyết Tình cười ngốc nghếch, lộ ra hàm răng trắng đều tăm tắp. Ánh mắt nhu thuận, như có nước bên trong, xinh đẹp, đáng yêu, nghịch ngợm nói:
– Ai nói là con gái thì không được ăn nhanh, không được nghẹn chứ? Hơn nữa cũng là tại anh nói lúc em đang ăn mà.
Tước Phong cưng chiều nhìn Tuyết Tình cười, cam chịu nhận sai nói:
– Rồi rồi, là anh sai. Em lúc nào cũng đúng. Nhanh đi đi.
Tuyết Tình còn tính cãi nhưng đang có chuyện quan trọng nên đành không chấp nhặt, quay đầu đi vội, vừa đi vừa không quên mắng mấy câu:
– Chuyện quan trọng vậy mà giờ mới nói. Quá đáng…
Tước Phong thoáng thấy Tuyết Tình đi khuất liền thu lại nụ cười trêи mặt, quay sang Nguyên Anh. Gương mặt lạnh như băng. Hắn không làm gì nhưng lại có cảm giác thật bức người. Hắn nhìn Nguyên Anh không hai lời liền nói thẳng vấn đề chính:
– Cô muốn gì ở Tuyết Tình?
Nguyên Anh cười lạnh, Tuyết Tình đi rồi cô mới lười diễn. Dù gì cô cũng không cho rằng bản thân có thể lừa được Tước Phong.
Nguyên Anh đối mặt với lạnh như băng Trần Tước Phong, thế nhưng không có chút gì sợ hãi. Cô thản nhiên đáp:
– Anh không cần biết.
Tước Phong rất không hài lòng với câu trả lời này. Hắn không giấu sự mất kiên nhẫn. Hắn chưa từng nghĩ có ngày sẽ bị người khác lợi dụng Tuyết Tình bức hắn như vậy.
– Tiền, phim truyền hình, phim điện ảnh, quảng cáo… Nói bất cứ thứ gì cô muốn.
Nguyên Anh không nghĩ đòi những thứ này. Muốn những thứ này, cô cứ ở bên Tuyết Tình, sớm muộn tất cả cũng tới tay. Lợi ích về sau còn nhiều hơn rất nhiều. Hà cớ phải ngu ngốc vì một, hai khúc xương mà bỏ lỡ cả bữa tiệc đâu. Lợi ích Tước Phong đưa ra không dễ lấy đâu. Nó chính là một khúc xương khó gặm. Muốn với tự đưa tới khác biệt thật nhiều lắm.
Nguyên Anh thong thả ăn một ít, lại uống một ngụm nước. Cô không nghĩ cùng Tước Phong nói chuyện. Hắn là người thông minh, hẳn sẽ hiểu đi.
Tước Phong thấy Nguyên Anh không có ý định thỏa hiệp, trong lòng nổi lên lửa giận. Nhưng rất nhanh liền bị hắn dập tắt. Hắn cũng đoán được có khả năng như vậy nhưng đến khi tiếp nhận đáp án vẫn rất không vui. Nhưng hắn nhanh chóng hiểu thấu triệt vấn đề.
– Hiện tại Tuyết Tình đã thật sự coi cô là chị em. Tôi biết cô muốn lợi dụng cô ấy đến làm lá chắn. Tôi biết cô biết tôi không thể đối cô gây ra bất kì khó khăn nào. Bởi Tuyết Tình sẽ can thiệp, sẽ không vui. Cô ấy không có một người bạn thật sự nhưng cô ấy đã tiếp nhận cô rồi. Cô ấy đối với cô rất trân trọng. Vậy nên đừng làm tổn thương Tuyết Tình. Tôi nghĩ cô biết hậu quả rồi đó.
Nguyên Anh không để ý lắm chuyện của Tuyết Tình. Cô ấy như thế nào yếu đuối, như thế nào thiếu bạn bè thì liên quan gì đến cuộc đời cô chứ. Tuyết Tình có gì là đáng thương? Gia đình giàu có, sống trong nhung lụa, được yêu thương, bao bọc, một tâm hồn trong sáng, đầu óc thông minh, gương mặt thanh tú, khí chất hơn người. Đáng thương chỗ nào đây? Nỗi khổ? Ai mà không có nỗi khổ?
Không có bạn bè? Vậy coi sống sao mà không ai tình nguyện xem cô ấy là bạn thật sự, sống thế nào mà người khác chỉ muốn lợi dụng? Ghen tị? Có lẽ thế. Cuộc sống khiến người khác ghen tị thì có gì đáng thương. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, không có bạn bè thật sự thì đã sao? Không phải Tuyết Tình còn có rất nhiều người yêu thích hay sao? Mà tất cả đều là nhân vật kiệt xuất, phượng trong bầy gà. Vậy cô ấy còn thiếu tình thương sao? Phải có bạn là con gái mới là hạnh phúc sao? Không phải cô ấy luôn miệng coi Tước Phong, Minh Hạo, Quân Dương là bạn bè, là anh em sao? Vậy bây giờ còn làm như cô ấy thiếu thốn tình cảm chân thật làm cái gì?
Tuyết Tình đáng thương sao? Nguyên Anh không cho là thế. Cô cũng rất đáng thương đây. Nếu hỏi cô có cảm thấy tội lỗi khi lừa gạt, lợi dụng Tuyết Tình không, thì câu trả lời vĩnh viễn là “Không”. Cô đóng vai bạn bè, cho Tuyết Tình một người bạn rất tốt. Tuyết Tình cũng rất vui vẻ, rất thoải mái. Nhưng mọi người chỉ lo sợ cô ấy tổn thương. Mà cô, cô cũng rất mệt mỏi đấy được không?
Nghĩ là thế nhưng Nguyên Anh không nghĩ nói ra, cũng không nghĩ chống đối Tước Phong làm gì. Cô mặt không đổi sắc, đáp:
– Yên tâm, tôi không nghĩ hại cô ấy.