Cô ấy muốn từ từ chậm rãi bước vào thế giới của người đó, muốn bằng cách dịu dàng nhất cho người đó biết đến sự tồn tại của mình, muốn xuất hiện trước mắt người đó một cách đẹp đẽ, thuần khiết nhất. Bởi cô ấy rất sợ, sợ giống như kiếp trước, để người cô ấy yêu nhìn thấy lúc bản thân dơ bẩn nhất, đáng ghê tởm nhất.
Cô ấy suy nghĩ rất nhiều, nghĩ đến phát sốt. Cuối cùng cô ấy lựa chọn diễn, diễn vai người tốt bụng đột nhiên xuất hiện muốn sẻ chia bớt gánh nặng thế giới với người đó. Nhưng cô ấy tính sai rồi, giống như kiếp trước tính sai rồi.
Năm đó, chuyện Nguyên Anh bị người đẩy xuống hồ, tất cả là sắp xếp của Ngọc Hân. Cô thuê một nhân viên trong đoàn làm phim nhân lúc Nguyên Anh sơ ý đẩy cô ấy xuống hồ. Cô là muốn làm thân với Nguyên Anh, chỉ là bản thân không ngờ phút chót bị Minh Hạo phát hiện. Hắn khinh thường cô, cho rằng cô phản bội Tuyết Tình, không muốn cô làm tổn thương đến cô gái nhỏ của bản thân nên liền dây dưa không cho cô đi.
Ngọc Hân nào rảnh quan tâm Tuyết Tình thế nào. Cô chỉ là tùy tiện chơi thôi, mấy mối quan hệ tạo nên lúc nhàn rỗi làm sao quan trọng so với Nguyên Anh được.
Lâm vào đường cùng, Ngọc Hân chỉ đành đem phó thác lại cho Quân Dương. Cô mới về nước, người nắm chắc tin tưởng chỉ đếm trêи đầu ngón tay. Loại bỏ một vòng cuối cùng chỉ có thể nhờ Quân Dương. Nhưng trong lòng bất an, sợ Quân Dương không đến kịp, Ngọc Hân lại nhắn tin với cô gái được thuê kia cứu Nguyên Anh lên. Đúng là có chút nực cười, tự biên tự diễn nhưng cô cũng còn cách nào khác.
Sau lần đó, Ngọc Hân không cách nào, không mảy may có cơ hội nào tiếp cận được Nguyên Anh nữa. Bởi quá nhiều, quá nhiều vật cản rồi. Mà Ngọc Hân vẫn vướng Minh Hạo. Sớm biết phiền phức như vậy, cho tiền cô cũng không làm bạn với Trương Tuyết Tình.
Nhưng Ngọc Hân rất kiên nhẫn, cô kiên nhẫn chờ, chờ rất lâu, mỗi ngày đều vô thức bước đến trước nhà Nguyên Anh, lặng lẽ đứng đó nhìn rất lâu rồi lại quay về.
Đến lúc cô gom đủ dũng khí rồi, đến khi Tuyết Tình mất tích, Minh Hạo không rảnh quản cô nữa, đến lúc cô không thể đứng nhìn Nguyên Anh thân thiết với Quân Dương nữa thì ông trời lại ác liệt mang người đó ra xa cô lần nữa. Nguyên Anh ra nước ngoài rồi, không rõ là đi đâu. Ngọc Hân cười lớn, người ngoài đều tưởng là cô phát bệnh điên. Nhưng mà ai biết được trong lòng cô chính là một mảnh phế tích, đổ nát, hoang tàn, thảm hại đến đáng thương. Thời gian đúng là không đợi người mà.
Chờ đợi thêm 3 năm. Đến lúc cô ấy trở về rồi, Ngọc Hân liền nhận ra bản thân mất rồi, đời này vẫn là không nắm được. Nhưng ít nhất cô vẫn muốn đem tâm tư của bản thân nói ra một lần, nếu lại cứ như vậy mà sống, thật sự rất đau khổ.
………………………………………
Ở một góc quán cà phê giữa trung tâm thành phố nhộn nhịp, Ngọc Hân đem hết tâm tư đều nói ra rồi.
– Em yêu chị. Là từ rất lâu rồi.
Nguyên Anh cũng không biết sao đột nhiên bị gọi ra đây, càng không rõ bản thân tại sao lại được tỏ tình. Hai người rõ ràng gần như không quen biết gì, hình như chỉ mới chạm mặt nhau một lần ở phim trường thì phải. Cô nghi hoặc hỏi:
– Tại sao?
– Chỉ là em thích chị thôi. – Ngọc Hân không chút suy nghĩ đáp.
Thấy Nguyên Anh im lặng, cô cũng không bất ngờ gì. Ngọc Hân lại nói tiếp:
– Chị biết không, chị rất giống, rất giống một người mà em đã từng quen.
Nguyên Anh chợt sững người. Có gì đó rất quen thuộc, giống như đã từng gặp rất lâu rất lâu trước kia vậy. Trong mơ hồ hỗn loạn những đoạn kí ức, chợt mờ ảo xuất hiện thân ảnh một thiếu nữ rất quen thuộc. Nguyên Anh nheo mắt, nửa tin nửa ngờ, không chắc chắn hỏi:
– Cô là… Vân tỷ?
Ngọc Hân mỉm cười, nhẹ lắc đầu:
– Vân tỷ gì chứ, đã bảo cứ gọi muội là Thường Vân, dù sao muội cũng nhỏ tuổi hơn tỷ mà.
Haha, là như vậy sao. Còn nhớ giữa trốn lầu xanh dơ bẩn, đầy ám toán, Minh Ngọc có một người tỷ muội rất tốt, người mà cô hết lòng tin tưởng, người mà khi cô chết đi đem hậu sự phó thác lại – Thường Vân. Nhớ lúc Minh Ngọc tới đó thì nàng ấy đã ở đó rồi. Vậy nên nàng luôn gọi Thường Vân một tiếng tỷ tỷ, mặc dù nàng lớn tuổi hơn.
Nhưng thân phận hiện tại không giống, Minh Ngọc cũng dần biến mất trong Nguyên Anh rồi, không còn mãnh liệt tồn tại như ngày đầu nữa. Cô bình thản, đôi mắt nhu hòa nhìn Ngọc Hân, hỏi:
– Em thích chị?
– Phải, từ tận kiếp trước rồi. Nhưng mà chị biết đó, người ta sẽ nói em là quái thai, dị chủng nếu biết em yêu tỷ muội của mình.
Nén cỗ bi thương trong lòng, nén nước mắt chực trào nơi khóe mắt, Ngọc Hân cố mỉm cười. Cô không muốn trước mắt người mình yêu trở nên yếu đuối, trở nên xấu xí.
– Không sao, em biết chị không thích em. Vốn tưởng là kiếp này đến sớm hơn một chút là được rồi. Nhưng hóa ra thứ không thuộc về mình thì có làm thế nào cũng không nắm được.
Ngọc Hân hơi cúi đầu, cô không khống chế được cảm xúc trêи gương mặt mình nữa rồi. Hẳn giờ nó khó coi lắm, xấu xí lắm. Cổ họng cô như bị đè nén, khó khăn phát thành lời:
– Xin lỗi về vụ ở hồ nước, khiến chị chịu khổ rồi.
Không ngoài dự đoán, Nguyên Anh vẫn im lặng. Trêи mặt Ngọc Hân không giấu nổi thất vọng. Có lẽ là Nguyên Anh hận cô lắm. Nhưng mặc dù trong lòng đã biết rõ câu trả lời nhưng cô vẫn lên tiếng hỏi:
– Chúng ta có thể tiếp tục làm chị em tốt chứ?
– Không thể. – Không một chút do dự, Nguyên Anh thẳng thừng đáp.
Cô là kiểu người rõ ràng. Đã từng gián tiếp hại cô té xuống hồ, khiến cô ăn cũng đủ khổ thì sao còn có thể không chút nào để tâm mà giống trước kia mà làm chị em tốt được chứ. Nhưng hơn hết là, Nguyên Anh đã không muốn còn cùng quá khứ dính líu.
Muốn cho là cô bạc tình bạc nghĩa cũng được. Nhưng sự thật đây đã là chuyện của rất lâu rất lâu về trước rồi. Mạc Thiên Quân nói không sai, đều đã chết rồi, mà tồn tại chỉ là một đoạn kí ức. Đây là cuộc sống của Trần Nguyên Anh, không phải của Hoàng Minh Ngọc. Cô không nhất định phải cùng kiếp trước dây dưa thêm nữa.
Nguyên Anh xem đồng hồ, đã 15 phút rồi. Thời gian trôi cũng thật nhanh, chẳng bao giờ chờ đợi con người cả.
Nguyên Anh khẽ nói, rồi quay người trở ra.
“Vũ chắc chờ lâu lắm rồi.”
……………………………………………..
Trở về từ đám cưới của Quân Dương, Tuyết Tình, Nguyên Anh tò mò hỏi:
– Vũ, anh thấy Tuyết Tình thế nào?
Vũ mệt mỏi cởi áo khoác ngoài, vô lực ngả lưng xuống ghế, thành thật nói:
– Anh vĩnh viễn chỉ yêu mình em thôi. Lo nghĩ nhiều như vậy làm gì.
– Nhưng mà Tuyết Tình là một cô gái rất tốt.
Nguyên Anh mới không cảm động đâu. Cô chỉ là hỏi một chút suy nghĩ về “nữ chính” được cả thế giới xoay quanh thôi. Nhưng mà cô vẫn chưa nhận được câu trả lời thích đáng nhỉ?
Vũ cũng hiểu rõ Nguyên Anh chỉ hỏi chơi nên không để tâm lắm nói:
– Đúng vậy. Đáng tiếc là quá tốt rồi. Anh không thích.
– Anh tấu hài à? – Nguyên Anh cười nhạt, tỏ vẻ ghét bỏ nói.
Vũ thật sự mệt rồi. Anh nhắm mắt lại, nghiêng đầu dựa vào vai Nguyên Anh, nhỏ giọng:
– Không biết. Anh chỉ là yêu em thôi, không quan tâm bất kỳ ai khác.
Cũng không biết từ lúc nào, Nguyên Anh vô thức bước vào tim anh. Đến lúc anh nhận ra thì đã quá sâu rồi, đã không thể đem dứt ra được nữa.
Cô ấy chậm rãi bước vào một cách tự nhiên, nhẹ nhàng nhất. Thoạt đầu, anh đơn thuần nghĩ là có vẻ như mình có tình cảm với cô gái đó, mà chắc rất nhanh sẽ biến mất thôi. Nhưng cho đến khi anh được yêu cầu gặp một cô gái khác, được đề cập đến chuyện tình yêu thì người đầu tiên và duy nhất anh nghĩ tới lại chỉ có cô ấy.
“Nếu mình yêu ai đó, thì người đó chỉ có thể là cô ấy”
Rồi dần dần, cái ảo ảnh “có vẻ như” biến mất, mà thay vào đó là yêu.
Trong đầu ʍôиɠ lung suy nghĩ, Vũ đột nhiên hỏi:
– Sao em lại yêu anh?
– … Để em chiêm nghiệm lại đã.
Cái này, Nguyên Anh quả thật thật sự không rõ. Chỉ là trước giờ cô luôn đơn độc một mình, luôn không ngừng bước về phía trước, tìm kiếm cho mình một nguồn sáng. Để rồi, dần dần Nguyên Anh không còn cảm nhận được bản thân nữa, cứ nửa tỉnh nửa mê, chơi vơi giữa bóng đêm rộng lớn.
Cô cứ như thế bước, cứ bước mà chẳng bao giờ nhìn lại cả. Cho đến một ngày, cô chợt nhận ra anh ấy từ lúc nào đã bước đến bên cạnh cô, nắm lấy tay cô và lôi cô chạy về phía trước. Vốn trước giờ đều là sợ hãi không dám chạy, sợ hãi không dám nhìn vào màn đêm. Nhưng thời khắc đó, lại cảm thấy an toàn và tin tưởng. Sau tất cả, cuối cùng Nguyên Anh cũng nhìn thấy được ánh sáng lé loi nơi cuối đường hầm. Lúc này cô mới nhận ra hóa ra trước giờ bản thân đang ở trong đường hầm, chứ thế giới không hề tối tăm như bản thân từng nghĩ.
Dứt mình khỏi dòng suy nghĩ lan man, Nguyên Anh nhìn qua Vũ. Anh ấy ngủ rồi sao? Cũng phải, đám cưới đó quả thật nhàm chán, anh ấy cũng không quen ai nhưng vẫn đòi theo tới.
Nguyên Anh cười, khẽ vươn tay trái xoa đầu Vũ, dịu dàng nói:
– Vì anh là người duy nhất cho em cảm giác an toàn. Cảm giác ấm áp trời mưa hôm đó, em hoàn toàn cảm nhận được. Có lẽ anh không biết, hôm đó chính là đêm Hoàng Minh Ngọc tự tử.
Vũ mơ hồ lắng nghe lời Nguyên Anh nói. Anh không mở mắt, mấp máy môi thành tiếng:
– Từ giờ hứa với anh là không nhắc về quá khứ nữa.
Nguyên Anh có chút giật mình. Không phải ngủ rồi sao? Nhưng rất nhanh liền cười, nhẹ giọng:
– Ừm. Em biết rồi.
Lê Thanh Vũ x Trần Nguyên Anh
Vũ có nghĩa là mưa. Nguyên Anh không thích mưa. Nhưng cô yêu anh ấy. (P/s: Ai đọc bộ ĐK,MKPNC hẳn sẽ nhớ câu Tớ không thích An Nhiên. Nhưng tớ thích cậu)
Đời người trông ngắn nhưng cũng thật dài. Gặp nhiều người như vậy, trải qua nhiều như vậy. Nhưng người đi cùng bản thân đến cuối cùng, không nhất thiết phải là bọn họ. Kiếp trước đã cùng dây dưa nhiều như vậy, tại sao kiếp này nhất thiết phải cùng bọn họ ở một chỗ nữa.
Giữa Nguyên Anh và Quân Dương không phải là tình yêu trải qua thời gian mà thành. Rõ ràng kiếp trước ở bên nhau lâu như vậy cũng đều không có cảm giác gì không phải sao? Nếu phải miêu tả mối quan hệ này, Nguyên Anh cảm thấy nó giống như uống rượu độc giải khát. Kiếp trước đều là tự an ủi cảm giác mất mát, đau khổ trong tình yêu mới tìm đến nhau nhưng cuối cùng vẫn là chết dần chết mòn trong thương tâm cùng đau lòng. Kiếp này là vì để xóa bỏ cảm giác tội lỗi, nợ nần mà gần nhau, nhưng một chút cũng không hướng về nhau, thời gian lâu thật sự sẽ vui vẻ, thật sự có hạnh phúc chút nào sao?
Còn Tước Phong, kiếp trước, Minh Ngọc cố chấp yêu hắn nhiều như vậy, nhưng nhận lại chỉ là lừa dối cùng thống khổ nửa đời người. Vậy tại sao lại còn muốn cùng hắn ở chung một chỗ. Dù sao cũng là Hoàng Minh Ngọc yêu, Nguyên Anh không yêu.
Về phần Minh Hạo, Nguyên Anh mới không thích là thế thân, hơn hết giữa cả hai người một chút tình cảm cũng không có, không hận, không ghét, cũng không thích, không yêu. Chính là đơn giản không đặt nhau trong lòng, không xem nhau là gì cả.
Suy cho cùng, đời người vẫn ngắn ngủi. Đừng suy nghĩ quá nhiều, hãy tận hưởng, quý trọng hạnh phúc ở ngay trước mắt thay vì thương xuân thu buồn cho tương lai xa xôi hay luyến tiếc, chìm đắm trong tuyệt vọng, đau khổ vô tận của quá khứ. Cũng đừng ép buộc bản thân, đừng để người khác nắm trong tay số mệnh của mình, đừng đặt toàn bộ niềm tin vào bất kì ai, càng đừng làm bản thân trở nên vô dụng, yếu đuối, cũng đừng trông chờ vào ngoại lực đến cứu vớt bản thân, trông chờ định mệnh kì diệu, trông chờ thế giới đối xử dịu dàng với mình. Bởi trêи thế giới này, chân chính đáng tin chỉ có bản thân, có thể dựa vào cả đời cũng chỉ có bản thân.
Bố mẹ không thể theo bạn cả đời, mà bạch mã hoàng tử chỉ đối tốt với công chúa xinh đẹp. Công chúa sống lâu như vậy, trang hoàng bản thân lộng lẫy như vậy, chỉ chờ hoàng tử tới chở che, bao bọc. Giống như món trang sức đắt tiền được cất giữ trong tủ kính, chờ người tới mua mình về. Hạnh phúc cuối cùng không nhất thiết phải là công chúa về với hoàng tử.
Cuộc sống là của mình, đừng biến bản thân thành sự lựa chọn của người khác. Và hãy sống như nữ hoàng, chứ đừng biến bản thân thành một cô công chúa ngây thơ, ngốc nghếch, một đời chờ hoàng tử đến cứu vớt bản thân. Bởi ai biết được, bạn có phải công chúa thật sự hay không.
______________________________________
END.