Xuân Hoa Còn Vương Vấn - Mễ Hoa

Chương 20


Chu Ngạn không để ý gì cả, kéo ta ra khỏi phòng.

Ngoài cửa, gió lớn nổi lên, thổi những cây trúc xanh ở góc tường ngả nghiêng.

Trong sân có một người đang đứng, vạt áo bay bay, thiếu niên tuấn tú như ngọc.

Là Phượng Bá Niên.

Nhìn thấy chúng ta, hắn có chút kinh ngạc, rất nhanh liền khôi phục lại dáng vẻ ung dung, kiêu ngạo bất cần đời.

Hắn nói: “Tỷ tỷ, sao dạo này tỷ không đến tìm ta, thì ra là có người mới rồi, thật là, ta kém hắn ta chỗ nào chứ?”

Phượng Bá Niên vẻ mặt u oán, dường như hoàn toàn không để ý đến sát ý trên người Chu Ngạn.

Giây tiếp theo Chu Ngạn rút kiếm ra, kề vào cổ hắn, sát khí ngập trời, chỉ cần dùng thêm chút lực sẽ đ.â.m thủng da thịt trên cổ hắn, m.á.u tươi chảy đầm đìa.

Phượng Bá Niên nhìn ta, muốn khóc cũng không ra nước mắt: “Tỷ tỷ cứu ta, nếu ta c h ế t rồi, sau này ai sẽ cùng tỷ tỷ vui vẻ chứ.”

Ta hoảng sợ nhìn Chu Ngạn, đưa tay ra nắm lấy thanh kiếm kia, nắm chặt đến mức m.á.u tươi chảy ròng ròng.

“Chu Ngạn, đừng mà.”

Chu Ngạn nhìn ta chằm chằm, một lúc lâu sau, trong mắt dâng lên vẻ căm hận ngập trời, cười một cách tuyệt vọng, nước mắt rơi xuống: “Tần Kiệm, quả nhiên, quả nhiên là muội hối hận rồi…”

Ta im lặng lắc đầu, nhìn hắn nước mắt rơi như mưa: “Không phải…”

Chu Ngạn cười một cách vô cùng thê lương, cuối cùng cũng buông tha, hạ kiếm xuống: “Thôi vậy, rốt cuộc là ta không xứng, ta không g i ế t hắn ta, là sợ sau này xuống suối vàng không còn mặt mũi nào gặp cha mẹ, Kiệm Kiệm, sau này muội hãy sống thật tốt.”

“A Ngạn ca ca, ta thành toàn cho huynh.”

……………………………………………………………………

Năm thứ ba ở Tiền Đường, tiệm thêu của ta đã mở rộng gấp đôi.

Thợ thêu từ ban đầu chỉ có vài người, tăng lên đến mười mấy người.

Cuối cùng ta cũng giống như Tô chưởng quầy năm xưa, cưu mang một số người đáng thương bị ruồng bỏ, không được thế tục dung thứ.

Ba năm, đã xảy ra quá nhiều chuyện.

Kinh thành là nơi chân long thiên tử ngự giá, cấm vệ quân Tây Xưởng, chính là sự tồn tại khiến người ta nghe tin đã sợ mất mật.

Cho dù ở tận Tiền Đường xa xôi, người người nhà nhà đều biết, phàm là vụ án hoàng đế giao cho Tây Xưởng xử lý, cho dù là thân vương tôn quý, cũng sẽ m.á.u chảy thành sông.

Chu đại nhân, đốc chủ Tây Xưởng, là một tên Diêm La mặt lạnh vô tình.

Chu đại nhân là một thái giám, cũng giống như những thái giám khác, thích tìm kiếm cảm giác tồn tại trên người nữ nhân, trong phủ có rất nhiều mỹ thiếp.

Mười ba năm trước, vụ án ở Vũ Định phủ, Lệ Châu đã được Hình bộ xem xét lại, Hạ gia khai thác mỏ tư là thật, Chu gia bị vu oan là đồng lõa cũng là thật.

Rửa sạch oan khuất, cũng không có cảm giác phẫn uất như trong tưởng tượng.

Ta ngồi trước gương, tâm bình như nước, nhìn người con gái trong gương, búi tóc phụ nhân, mày liễu thanh tú, khóe mắt cong cong, lại xa lạ đến thế.

Ban đêm lại mơ một giấc mơ, Lệ Châu năm xưa, một đàn én làm tổ dưới mái hiên, ta mê mang đi ngang qua, nhìn thấy Lý ma ma và Chu bá mẫu ngồi trong sân trò chuyện, hai người cười nói vui vẻ.

Ta gọi bọn họ một tiếng, quay đầu lại là gương mặt quen thuộc, ánh mắt chứa đựng ý cười, nhưng lại nói: “Vị cô nương này, ngươi tìm ai?”

Ta lo lắng nói: “Con là Kiệm Kiệm, Tần Kiệm, sao hai người lại không nhận ra con?”

Lý ma ma vẻ mặt kinh ngạc, Chu bá mẫu cũng nghi ngờ: “Kiệm Kiệm? Kiệm Kiệm nhà chúng ta mới mười tuổi, còn là một đứa trẻ mà.”

Trong sân có cơn gió thổi qua, mang theo hương hoa quế thoang thoảng, ta bỗng nhiên tỉnh giấc, mới phát hiện ra trên mặt lạnh lẽo.

Thì ra, thời gian đã trôi qua lâu như vậy rồi.

Dấu vết năm xưa như khói như mây, khó lòng tìm kiếm, chỉ còn lại người ở lại, nước mắt cũng đã khô cạn.

Yểu Nương vô số lần hỏi ta, có phải thật sự muốn thành thân với Phượng Bá Niên hay không.

Nàng ấy nói: “Là Phượng Bá Niên tự mình nói, nếu muội đồng ý, hắn ta sẽ cưới muội bất cứ lúc nào.”

Ta lắc đầu thở dài: “Ta và hắn ta không thể nào đâu.”

Yểu Nương trợn trắng mắt: “Ta biết mà, là hắn ta tự mình đa tình thôi, bất quá Tần Kiệm muội cũng nên tính toán cho bản thân mình đi, muội đã hai mươi tư tuổi rồi, chẳng lẽ thật sự giống như mấy vị nữ đạo sĩ kia, cả đời không lấy chồng sao.”

Hai mươi tư tuổi, đối với nữ nhân mà nói thật sự không còn trẻ nữa.

Nhưng chuyện thành thân, ta thật sự chưa từng nghĩ tới.

Ta rất bận rộn, tháng năm cùng Vệ Ly đến Dương Châu một chuyến.

Dương Châu vốn nổi tiếng là nơi sản xuất tơ lụa, gấm vóc, lụa là, danh tiếng vang xa, ngay cả các vị hòa thượng đi Tây Trúc cũng phải mang theo không ít đồ lụa là trở về.

Năm ngoái, người của Tô Châu Chức tạo cục đã chủ động tìm đến ta, xem qua kỹ thuật thêu thùa của tú trang, muốn bàn bạc chuyện cung cấp đồ thêu cho hoàng cung.

Chuyện tốt như vậy, quả thực là bánh từ trên trời rớt xuống.

Thật ra, từ sau khi tiệm thêu của ta ngày càng làm ăn phát đạt, nuôi sống nhiều người hơn, thì sổ sách luôn trong tình trạng thua lỗ.

Trở thành thương nhân hoàng gia là giấc mơ của mọi thương nhân.

Đồ thêu của Kiệm Kiệm sư nương ở Tiền Đường tuy có chút danh tiếng, nhưng ta cũng biết, có thể khiến Tô Châu Chức tạo cục chủ động tìm đến, căn bản là không thể nào.

Vì vậy, Vệ Ly cũng không giấu giếm ta, nói là Tào đại nhân của Tô Châu Chức tạo cục, không biết nghe được tin tức ta là muội muội của Chu đại nhân từ đâu, lập tức mang theo lễ vật đến tận cửa.

Bất kể là cố ý hay vô tình, việc cung cấp đồ thêu cho Tô Châu Chức tạo cục, thật sự đã giải quyết vấn đề tài chính eo hẹp của ta.

Dần dần, ta đã không còn thỏa mãn với việc chỉ cung cấp đồ thêu nữa, lần này đến Dương Châu, đương nhiên là để khảo sát.

Kỹ thuật trồng dâu nuôi tằm, ươm tơ dệt lụa của Dương Châu, luôn nổi tiếng là bậc nhất.

Sau khi thương lượng với đám người Yểu Nương, ta quyết định tự mình mua một trang trại ở Tiền Đường để nuôi tằm dệt lụa, như vậy giá vốn của đồ thêu sẽ giảm xuống, sau này cũng có thể bàn bạc chuyện mua bán tơ lụa với Tô Châu Chức tạo cục.

Tài lực của ta có hạn, đám người Yểu Nương nghe nói chuyện này, quả nhiên rất hứng thú, nhao nhao đề nghị muốn góp vốn đầu tư.

Không ai có thể làm kỹ nữ cả đời.

Năng lực càng lớn, trách nhiệm càng nặng nề.

Sau khi đầu tư vào trang trại nuôi tằm, nhiệm vụ kiếm sống càng thêm nặng nề, hiện tại có rất nhiều người dựa vào ta mà sống.

Cũng may là có đám người Yểu Nương, Vệ Ly giúp đỡ, trong số những nữ học trò ta nhận lúc mới đến Tiền Đường, như A Thái, Tần Nhi, đều là những người cực kỳ thông minh, quản lý tú trang và xưởng dệt đều rất có năng lực.

Sau đó ngay cả Tô chưởng quầy ở Vũ Định phủ, Lệ Châu cũng đến chỉ bảo chuyện làm ăn của ta, để lại hai vị sư phụ thêu thùa có tay nghề cực kỳ tốt ở lại đây.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận