Xuân Thu Bút

Chương 21: Chương 21: Mưu Ma Chước Quỷ


Hồ Phùng Xuân cho đốt những cụm lửa lớn, tuy như vậy dễ bị đối phương phát hiện, nhưng nếu có ai đột nhập trong vòng năm trượng là bị phát giác liền. Họ Hồ còn phân chia nhân lực ra gác chung quanh vách núi.
Vào khoảng canh ba đột nhiên từ hướng tây nam xuất hiện hai bóng nhân ảnh, bây giờ đúng vào giờ đi tuần của Điền Bá Liệt, y vội ra lệnh chuẩn bị, đồng thời cấp báo với Hồ Phùng Xuân, còn tự thân y đón đầu hai bóng đen ấy. Đó là một nam một nữ, nam khoảng độ trên bốn mươi tuổi mặc trường bào màu đen, nữ mới độ trên hai mươi chút ít, nhan sắc khá mặn mà. Người áo đen dừng chân mỉm cười khi gặp Điền Bá Liệt.
– Tại hạ không mang nửa tấc sắt trong thân.
Điền Bá Liệt giữ khoảng cách bảy tám thước, nhìn thăm dò hán tử ấy, quả nhiên hắn không đeo vũ khí, nữ nhân cũng vậy, nàng mặc áo xanh không đeo đao kiếm.
Cười nhạt một tiếng, hán tử áo đen từ từ nói :
– Tại hạ hy vọng được gặp người có quyền chủ động ở đây.
Điền Bá Liệt gằn giọng hỏi :
– Có chuyện gì?
Người áo đen :
– Chuyện cực kỳ trọng đại.
– Các hạ có thể cho biết danh tính được chăng?
– Tại hạ là Tiết Hàn, còn đây là cô em họ Tiết Y Nương!
– Thất Bộ Truy Hồn Tiết Hàn?
– Chính là tại hạ.
– Tại hạ Điền Bá Liệt, nghe danh đã lâu hôm nay hân hạnh được gặp. Tiết huynh nhất định phải gặp người cầm đầu ở đây chăng?
– Việc này trọng đại, nếu Điền huynh có quyền làm chủ, tại hạ xin báo cho Điền huynh biết cũng được.
Hai người đang đối đáp thì Hồ Phùng Xuân đã dẫn Sở Tiêu Phong chạy đến.
Điền Bá Liệt vội nói :
– Người đứng đầu chúng ta đến rồi, Tiết huynh muốn nói gì cứ nói với người ấy.
Tiết Hàn mỉm cười :
– Vị này là…
Điền Bá Liệt đỡ lời :
– Lư châu đại hiệp…
– Hồ Phùng Xuân.
Hồ Phùng Xuân đáp liền :
– Không dám, bằng hữu đây là…
Điền Bá Liệt nối lời :
– Hồ lão, vị đại nhân vật này là Thất Bộ Truy Hồn Tiết Hàn.
Hồ Phùng Xuân ngẩn người :
– Ngưỡng mộ… ngưỡng mộ…
Tiết Hàn cười tươi :
– Hồ lão quá khen…
Hắn hơi dừng một chút rồi tiếp :
– Tại hạ có việc trọng yếu muốn báo với Hồ huynh.
Hồ Phùng Xuân gật đầu :
– Được lắm! Lão hủ xin rửa tai lắng nghe!
Tiết Hàn nói :
– Chư vị thật chưa biết gì sao?
Hồ Phùng Xuân nói :
– Biết việc gì?
– Tất cả những vị anh hùng ở đây có hơn trăm người chứ?
– Gần một trăm.
Tiết Hàn thản nhiên :
– Rất tiếc, tất cả chư vị đều không thể còn nhìn thấy mặt trời lặn ngày mai.
Hồ Phùng Xuân nói :
– Ý Tiết huynh là gì?
– Tất cả đều đã trúng độc!
– Tiết huynh, vì sao tại hạ chẳng có chút cảm giác gì?
– Nhân vì chưa đến thời gian độc dược phát tác.
– Tiết huynh, độc dược ấy thời gian nào mới phát tác.
Tiết Hàn hơi trầm ngâm một chút mới đáp :
– Sau giờ ngọ ngày mai nó bắt đầu phát tác, trước khi mặt trời lặn xuống núi chư vị sẽ lập tức chết hết toàn bộ.
Điền Bá Liệt hỏi :
– Như vậy nghĩa là độc dược ấy không mạnh lắm?
Tiết Hàn đáp :
– Chỉ nên nói nó là một loại độc dược chậm phát, nhưng nếu đã đến lúc phát tác chẳng có thuốc gì cứu được.
Hồ Phùng Xuân nói :
– Các người hạ độc thủ từ lúc nào?
Cả ba đều hết sức bình tĩnh khiến Tiết Hàn chấn động trong lòng, một người đã biết bản thân mình và tất cả đồng bọn bị trúng độc chắc chắn sắp đến lúc chết mà vẫn không lộ chút gì kinh hoảng thực sự không phải là điều dễ có, chỉ có hai khả năng, một là họ không tin đã trúng độc, còn nguyên nhân khác là họ chẳng coi cái chết ra gì nữa. Hồ Phùng Xuân vẫn hết sức bình tĩnh :
– Này Tiết huynh, xin cho hỏi, các vị hạ độc dược từ lúc nào và bằng cách nào?
Tiết Hàn đáp :
– Đó là cách hạ độc mà trong thiên hạ không ai có thể đề phòng được, chúng ta rải độc trên con đường, chỉ cần chư vị đi qua là đã trúng độc rồi.
Hồ Phùng Xuân nói :
– Quả là cách hạ độc cao minh.
Điền Bá Liệt gật đầu :
– Được lắm! Cứ coi như chúng ta đã trúng độc. Tiết huynh, chẳng lẽ huynh mang thuốc giải độc đến cho chúng ta ư?
Tiết Hàn lạnh lẽo :
– Đương nhiên tại hạ đến đây có quan hệ đến việc giải độc.
Hồ Phùng Xuân hỏi :
– Tiết huynh có mang giải dược ở trong người chăng?
– Không. Hồ lão nên hiểu rõ, tại hạ đâu phải là thằng ngốc.
– Nghĩa là Tiết huynh đến đây với dụng ý gì khác?
– Tại hạ đến để đàm luận về việc thuốc giải dược.
– Được đấy, lão phu xin nghiêng tai lắng nghe.
– Nếu chư vị không muốn chết hết trong ngày mai, chúng ta khả dĩ đàm luận về điều kiện.
– Điều kiện thế nào?
– Người nào không muốn chết sẽ được uống thuốc giải nhưng sau đó phải lập tức quay về cố hương từ đó không được hỏi đến việc giang hồ nữa.
– A! Ra là phải cất đao quy ẩn lui khỏi giang hồ?
– Chính là như thế?
Hồ Phùng Xuân gật đầu :
– Ý hay lắm nhưng vấn đề là các người ấy có đủ sức quay về cố hương hay không.
– Tại hạ bảo đảm. Hồ lão có thể yên tâm.
– Thế còn những người không bằng lòng quay về?
– Cái ấy tất nhiên đành phải chịu độc phát mà chết.
Điền Bá Liệt khẽ mỉm cười :
– Tiết huynh, tại hạ lấy làm kỳ quái…
Tiết Hàn nói :
– Kỳ quái cái gì?
– Các người dụng tâm hạ độc là muốn đẩy chúng ta vào chỗ chết, đúng không? Thế tại sao các người lại tìm đến đây đặt điều kiện cứu chúng ta?
– Vì trời vốn có đức hiếu sinh, chúng ta cũng chẳng hy vọng giết người quá nhiều.
Đột nhiên Sở Tiêu Phong xen lời vào :
– Tiết huynh, phải chăng các vị phụng lệnh đến đây hay là đó là ý của Tiết huynh?
Tiết Hàn lạnh lùng :
– Tại hạ xin nói thật, tại hạ phụng lệnh đến đây… Các hạ là…
– Tại hạ Sở Tiêu Phong. Tiết huynh, nếu ngay bây giờ chúng ta bắt giữ hai huynh muội Tiết huynh thì kết quả sẽ ra sao?
– Dù các vị làm được thế đi nữa cũng phải trả giá rất cao.
– Trả giá thế nào?
– Thứ nhất, muốn bắt hai huynh muội chúng ta không phải dễ, các vị tuy đông nhưng tại hạ tin chắc ít nhất cũng hại chết hàng chục người mới bắt được huynh muội tại hạ, còn nếu các vị giết hai huynh muội tại hạ thì giá ấy sẽ phải trả bằng hằng trăm mạng người.
Sở Tiêu Phong cười nhạt :
– Tiết huynh, có thể chúng ta sẽ bị độc phát mà chết, nhưng còn chuyện bắt giữ quý huynh muội thì tại hạ cho rằng chẳng có gì khó cả.
Tiết Hàn cười gằn một tiếng :
– Các hạ khẩu khí lớn lối lắm đấy.
– Tiết huynh, nếu không tin lời tại hạ xin hãy thử xem!
– Huynh muội chúng ta không mang theo nửa tấc sắt.
– Tại hạ biết, đó chính là chỗ thông minh của các hạ đấy.
Điền Bá Liệt nóng nảy :
– Nếu quả thật chúng ta đều bị trúng độc vì thủ đoạn hèn hạ của bọn các hạ thì thiết nghĩ chúng ta chẳng cần gì phải theo quy củ giang hồ đối đãi với các hạ nữa.
Hồ Phùng Xuân gằn giọng :
– Tiết huynh nên cố mà giữ thân đấy, nếu lỡ lọt vào tay chúng ta ắt là nguy lắm đó.
Tiết Hàn ngẩn người :
– Có gì mà nguy?
– Các hạ đã hạ độc chúng ta, nếu chúng ta bắt được quý huynh muội, chúng ta sẽ không tha mạng cho quý huynh muội đâu.
Điền Bá Liệt tiếp lời hăm dọa :
– Có thể chúng ta sẽ chém các hạ làm trăm mảnh, cũng có thể chúng ta sẽ buộc các hạ đau đớn chết từ từ cho đến khi độc dược sẽ phát tác trong người chúng ta mới thôi.
Tiết Hàn hơi biến sắc mặt :
– Nghĩa là chư vị buộc huynh muội tại hạ phải liều mạng quyết đấu ở đây?
Sở Tiêu Phong gằn giọng :
– Chúng ta vui lòng đợi huynh muội các hạ thi triển toàn lực, chúng ta sẽ dùng bản lãnh chân chính chế phục các hạ, hy vọng các hạ thua phải tâm phục khẩu phục.
Tiết Hàn nghiêng đầu nhìn thiếu nữ áo xanh :

– Muội muội, xem ra chúng ta tính toán lầm mất rồi.
Tiết Y Nương thở dài :
– Chúng ta muốn giết người ta tất người ta cũng chẳng nhân nhượng gì chúng ta, đó là lẽ đương nhiên.
Tiết Hàn gật gù :
– Nếu các vị nhất định đòi bắt huynh muội chúng ta, huynh muội chúng ta cũng không thể cam tâm chịu trói, nhưng không biết các vị muốn cùng lúc tấn công hay đánh riêng từng người?
Sở Tiêu Phong đáp :
– Tại hạ xin được lãnh giáo với Tiết huynh.
Bỗng có âm thanh hào tráng :
– Không! Hãy để Tiết Hàn cho ta, ngu huynh xưa nay không thích động thủ với nữ nhân.
Theo âm thanh ấy một bóng người xuất hiện, đó là Đao quá vô thanh Giang Phi Tinh. Tiết Hàn thất sắc :
– Giang đại hiệp…
Giang Phi Tinh cắt lời :
– Không sai, Tiết Hàn, nhuyễn kiếm của các hạ e rằng vẫn giấu trong lưng.
Tiết Hàn mỉm cười :
– Nếu tại hạ không rút vũ khí có lẽ Giang đại hiệp cũng không rút đao chứ.
Giang Phi Tinh lầm lì đáp :
– Trước đây hai tháng cũng vì mấy câu nói của các hạ mà lão phu bị lừa, nhưng lần này khó lừa thêm lão phu lần nữa đấy.
– Ồ, Giang đại hiệp nói vậy là quyết muốn động thủ với tại hạ đấy ư?
Giang Phi Tinh cười ha hả :
– Tiết Hàn, người khác có thể không hiểu các hạ, nhưng còn lão phu đây hiểu quá rõ. Các hạ có hiệu là “Thất Bộ Truy Hồn” (giết người trong bảy bước) ngoài kiếm pháp âm độc còn có một thứ độc châm rất lợi hại có thể trong lúc động thủ cùng người bắn độc châm ra, độc châm ấy nhỏ như sợi lông trâu bắn trúng người mà chẳng có cảm giác gì.
– Hay lắm. Giang đại hiệp đã rõ như thế tại hạ xin nhận. Giang đại hiệp nói đúng lắm, khi bị trúng độc châm chỉ cần bước bảy bước là chết vì vậy tại hạ mới bị gọi là Thất Bộ Truy Hồn.
Y ngửa mặt lên trời cười lớn :
– Rất nhiều người đã chết vì độc châm ấy, tiếc thay đến lúc chết rồi mà chúng còn chưa biết gì.
Giang Phi Tinh gật đầu :
– Thất Bộ Truy Hồn, thì ra đó là tâm địa của các hạ, đêm nay lão phu xin được lãnh giáo.
Lão nhân họ Giang vung tay phải, trường đao vốn đeo bên lưng đã lọt vào tay, đao xuất không một tiếng động, ngay cả thủ pháp rút đao cũng không gây một âm thanh nhỏ, tự nhiên trường đao lọt vào trong tay như có ma thuật, trong một nháy mắt đao biến thành một bức màn sáng, thân thể lão như ẩn hẳn vào trong màn đao ấy. Tiết Hàn dư biết, chỉ cần y hơi động thủ là trường đao trong tay Giang Phi Tinh sẽ tấn công như núi non đổ sập, vì vậy y vẫn đứng bất động.
Giang Phi Tinh quả nhiên không chém đao tới. Hồ Phùng Xuân tươi cười :
– Tiết huynh, hãy chuẩn bị bó tay chịu trói đi.
Toàn bộ quần hùng có mặt đều nhận ra Tiết Hàn đã bị đao quang của Giang Phi Tinh uy hiếp. Giang Phi Tinh gầm lên :
– Tiết Hàn, lão phu cho các hạ thêm cơ hội nữa, nếu như các hạ không xuất thủ, e rằng không còn cơ hội nào nữa đấy.
Lúc ấy kiếm thế của Sở Tiêu Phong cũng đang khống chế Tiết Y Nương, mũi kiếm chàng nghiêng nghiêng lướt tới Tiết Y Nương. Nàng có cảm giác kiếm thế đối phương phong tỏa cả bảy huyệt đạo, chỉ cần nàng hơi sơ xuất là bị kiếm đâm trúng, do vậy Tiết Y Nương cũng không dám động đậy. Tiết Hàn vốn hy vọng được Tiết Y Nương xuất thủ tương trợ, nhưng khi y hơi nghiêng đầu nhìn lại, hy vọng ấy tiêu tan. Tiết Y Nương nhẹ thở dài :
– Ca ca, chúng ta gặp toàn là cao thủ mất rồi.
Tiết Hàn cười đau khổ :
– Đúng vậy, chúng ta đã gặp toàn cao thủ, ta đang suy tính đây.
Tiết Y Nương hỏi :
– Ca ca suy tính cái gì?
– Ta suy tính nếu ta xuất thủ phản kích có mấy phần chắc thắng?
Tiết Y Nương nói :
– Theo muội, chúng ta chẳng có cơ hội gì nữa.
Tiết Hàn gượng cười :
– Muội muội biết không, nếu chúng ta không phản kích cũng khó mà thoát cái nguy bỏ mạng.
Tiết Y Nương lại thở dài, định nói gì đó lại thôi. Hồ Phùng Xuân mỉm cười :
– Này Tiết huynh, chúng ta vẫn còn nửa tin nửa ngờ về chuyện trúng độc.
Tiết Y Nương cắt lời :
– Hồ lão, điều ca ca ta nói đều là có thật.
Hồ Phùng Xuân nói :
– Vậy chỉ còn một cách giải nguy cho huynh muội cô nương nữa mà thôi.
– Các thế nào?
– Dẫn chúng ta đi lấy thuốc giải.
– Tại hạ có thể dẫn chư vị đi nhưng tại hạ không bảo đảm chư vị có lấy được thuốc giải hay không.
– Vì nơi ấy cách xa đây lắm hay sao?
– Không xa lắm, trong vòng mười dặm thôi.
Giang Phi Tinh lạnh lùng nói :
– Sở huynh đệ, tên này không đáng tin.
Sở Tiêu Phong đáp :
– Giang huynh, tình thế trước mắt hình như chỉ đành phải tạm tin họ vậy.
– Như vậy e rằng bị họ dẫn vào nơi đã sẵn mai phục.
– Dù hắn có dẫn chúng ta vào chỗ mai phục, chúng ta cũng cần đến cho biết tới cùng, và đó cũng là dụng tâm của chúng ta.
Tiết Hàn xen vào :
– Giang đại hiệp đa nghi quá.
Giang Phi Tinh quắc mắt :
– Tiết Hàn, lão phu xem ra các hạ có khổ tâm gì đó phải không?
Tiết Hàn nhẹ nén tiếng thở dài quay lại nhìn Tiết Y Nương :
– Muội muội hãy nói thay ta đi.
Tiết Y Nương nói liền :
– Chúng ta chỉ có bổn phận đến đây báo tin ấy, chư vị không tin sao?
Sở Tiêu Phong nói :
– Chúng ta chỉ tin nếu huynh muội cô nương đồng ý dẫn chúng ta đi gặp người đã ra lệnh cho huynh muội cô nương.
Tiết Y Nương gật đầu :
– Điều ấy có khó gì… nhưng… nhưng… gia phụ chúng ta đang bị chúng khống chế, mong… mong… chư vị chớ vọng động mà hại đến gia phụ.
– Nhân danh hơn trăm mạng sống quần hùng ở đây, tại hạ xin hứa không làm gì hại tới huynh muội cô nương.
Tiết Y Nương ra hiệu bằng mắt cho Tiết Hàn. Tiết Hàn xoay thân bước đi liền. Giang Phi Tinh lướt thân bám sát theo sau, y hạ giọng gần như hăm dọa :
– Tiết các hạ hãy thành tâm một chút, vì an toàn của hơn trăm mạng người.
Giang mỗ sẽ không tiếc thân mình đâu.
Tiết Hàn vừa cúi đầu đi vừa đáp :
– Tại hạ hết sức thành tâm, chư vị chớ đa nghi, tại hạ chỉ hy vọng dựa vào thực lực chư vị cứu được gia gia.
Họ đi một lúc lâu thì đến trước một khu rừng. Tiết Hàn dừng chân, nói lớn vọng vào rừng :
– Tiết Hàn xin đợi lệnh ở đâỵ Trong rừng vọng ra một âm thanh lạnh lẽo :
– Hình như huynh muội các ngươi dẫn ai đến?
Tiết Hàn đáp lớn :
– Thưa vâng, vì họ không tin lời tại hạ.
Tiếng người trong rừng :
– Các ngươi đã đáp ứng chúng những gì?
– Họ muốn thuốc giải độc nhưng tại hạ không có quyền đáp ứng nên đành dẫn họ đến đây đàm phán cùng tiên sinh.
Người trong rừng nói :
– Nói vậy không phải chúng đầu hàng sao?
– Thưa không, họ hoài nghi chưa chắc họ đã bị trúng độc, huynh muội tại hạ chỉ có bổn phận báo tin nên không thể giải đáp chính xác với họ được.
Người trong rừng trầm ngâm một chút rồi cất giọng :
– Tiết Hàn, ngươi làm vậy là hay lắm.
Tiết Hàn nói liền :
– Chúng huynh muội đã phải hết lời may không nhục mệnh… nhưng không biết gia phụ…
Tiếng trong rừng lạnh lùng cắt lời y :
– Im đi, ngươi muốn biểu đạt điều gì? Đó là việc riêng của các ngươi, chúng ta sẽ nói riêng sau, không nên cho giang hồ biết.
– Vâng, tại hạ rõ.
– Tiết Hàn, tất cả có bao nhiêu người đến đây?
– Năm người.
– Có ai là người có quyền quyết định?
Hồ Phùng Xuân đáp thay câu ấy :
– Có đây, lão hủ có thể quyết định.
Tiếng người trong rừng :
– Các hạ là người thế nào?
Hồ Phùng Xuân nói :
– Lư châu Hồ Phùng Xuân.
Tiếng người trong rừng cười lớn :
– Các hạ đã nửa đời bôn tẩu giang hồ, ta không ngờ lại dại dột nhận lấy ngu dại vào thân.
Hồ Phùng Xuân tái sắc, Sở Tiêu Phong lạnh lùng nói dội vào rừng :
– Chúng ta đến đây đàm phán hy vọng các hạ hãy cẩn thận lời nói.
Người trong rừng cười ha hả :
– Đàm phán ư? Ta tưởng Tiết Hàn đã báo cho các ngươi biết hết nội tình rồi chứ? Mạng sống các người chỉ còn có ngày mai nữa thôi, các ngươi đến đây xin ta thuốc giải chứ có điều kiện gì mà đàm phán?
Hồ Phùng Xuân lạnh lùng gằn giọng :
– Các hạ lầm rồi, chúng ta chưa hề có cảm giác trúng độc, mà cho dù có trúng độc thật đi nữa cũng không thèm cầu xin các hạ, bậc đại trượng phu sống không vui mà chết cũng chẳng sợ, chỉ cần chết an tâm là được rồi.
Tiếng người trong rừng giận dữ :
– Tiết Hàn, ngươi đã nói với chúng những gì?
Tiết Hàn đáp :
– Tại hạ phụng lệnh mời mấy nhân vật đầu não đến đây, tại hạ đã làm tròn nhiệm vụ còn chuyện sau đó như thế nào là chuyện của tiên sinh và họ chứ đâu có liên quan gì đến tại hạ.
Tiết Y Nương xen vào :
– Hai chúng ta đã ước định, chúng ta chỉ dẫn họ đến đây là coi như xong chuyện, bây giờ tiên sinh hãy thả gia phụ chúng ta ra.
Người trong rừng lạnh giọng :
– Lệnh tôn vẫn còn ở đây, chỉ cần ta động tay một cái là có thể tha hắn, bất quá quý huynh muội chưa làm xong mọi việc nên ta chưa thể thả được.

Tiết Hàn run giọng :
– Chúng ta còn phải làm gì nữa?
– Tiết Hàn, mạng sống của lệnh tôn nằm trong tay chúng ta, hy vọng các ngươi biết điều một chút, nếu muốn thấy lệnh tôn xin mời hai huynh muội vào rừng mà nhìn.
Hai anh em Tiết Hàn đưa mắt nhìn nhau không biết có nên nghe lời ấy hay không. Giang Phi Tinh vội nói :
– Các hạ nói sao dễ nghe thế? Chúng ta tin huynh muội họ Tiết mới đến đây, nếu có vào rừng thì chúng ta ắt phải vào tất cả, chứ sao chỉ có hai huynh muội ấy vào, lỡ chúng thoát mất thì sao?
Tiết Hàn hậm hực :
– Tiên sinh, huynh muội tại hạ sở dĩ chịu khuất phục chỉ vì gia phụ đang nằm trong tay tiên sinh, nếu như tiên sinh không cho tại hạ chút hy vọng gì cứu được gia phụ, huynh muội tại hạ quyết không chịu để ngươi sai sử đâu.
Trong rừng bỗng im bặt không có ai trả lời. Hồ Phùng Xuân nóng nảy gầm lớn :
– Nếu các hạ vô lý đến thế, chúng ta sẽ xông cả vào rừng.
Tiếng người trong rừng như hốt hoảng :
– Thôi được, ta cho phép một người vào.
– Chỉ một người thôi ư?
– Đúng!
Hồ Phùng Xuân lắc đầu :
– Chúng ta đến đây năm người, đã vào thì phải vào hết.
Người trong rừng trầm ngâm không nói gì. Lâu lắm vẫn không nghe hồi đáp, Hồ Phùng Xuân không nhịn được nữa :
– Tại sao các hạ không trả lời?
Lão hỏi liên tiếp mấy lần câu ấy, vẫn không động tĩnh gì.
Hồ Phùng Xuân lạnh lùng nói :
– Có lẽ hắn đã bỏ đi rồi, chúng ta cứ tiến vào xem sao.
Đột nhiên lại có tiếng trong rừng :
– Ta vẫn còn ở đây, ta có phần hoài nghi tên họ Tiết kia, bây giờ có thể khẳng quyết, Tiết Hàn đã phản bội, ngươi sẽ chịu hình phạt tàn khốc, cả phụ thân ngươi cũng vậy.
Tiết Hàn đáp :
– Không thể gọi là phản bội, tại hạ căn bản không phải là người trong môn phái tổ chức của tiên sinh, chúng ta chỉ trao đổi điều kiện với tiên sinh, ta dẫn họ đến nơi này đàm phán với tiên sinh, còn nên việc hay không đều là do hai bên, huynh muội tại hạ không liên quan gì cả. Tiên sinh hãy thả gia phụ tại hạ ra đi.
– Sự việc chưa xong, quý huynh muội ngươi hà tất vội vàng quá thế?
Tiết Hàn nổi giận :
– Nhưng ít nhất tại hạ cũng phải được nói với gia phụ vài câu để biết chắc người còn sống hay không chứ?
– Theo ta không cần thiết.
Trong rừng im lặng đến nửa khắc mới lại vọng ra âm thanh lạnh lẽo :
– Các ngươi có thể tiến vào được rồi đấy, nhưng cần phải để hết vũ khí bên ngoài rừng.
Hồ Phùng Xuân gằn giọng :
– Điều ấy không được.
– Như vậy làm sao còn đàm phán được?
– Đàm phán được hay không, chúng ta cũng cứ tiến vào.
Nói xong câu ấy Hồ Phùng Xuân nghiêng qua nói với Sở Tiêu Phong :
– Mời Sở đệ tiến vào rừng xem sao.
Sở Tiêu Phong đáp :
– Tại hạ tuân lệnh.
Đột nhiên chàng bắn vọt thân lên nhảy vào rừng. Giang Phi Tinh hấp tấp kêu lên :
– Huynh đệ cẩn thận.
Trường đao lão đưa ngang bảo vệ phần ngực rồi vọt theo Sở Tiêu Phong vào rừng. Đàm Chí Viễn, Điền Bá Liệt chuẩn bị bước theo vào nhưng Sở Tiêu Phong đã quát lớn :
– Chư vị khoan vào rừng đã.
Điền Bá Liệt, Đàm Chí Viễn vội dừng chân lùi về phía sau lưng hai huynh muội Tiết Hàn theo dõi, nếu huynh muội họ Tiết có gì khác lạ hai người ấy lập tức xuất thủ. Tiết Hàn hạ thấp giọng :
– Chư vị, đến tình thế này mà còn hoài nghi tại hạ, e rằng là quá đáng đấy.
Điền Bá Liệt mỉm cười :
– Tiết huynh không nên đa nghi. Sở huynh đệ và Giang đại hiệp đã vào rừng mà không buộc quý huynh muội dẫn đường là đủ biết họ chẳng nghi gì quý huynh muội rồi.
Tiết Hàn hạ thấp giọng :
– Tại hạ không có ý trách móc, nói cho thật, chư vị hoài nghi tại hạ cũng là lẽ đương nhiên, bất quá đang là lúc đối địch như thế này mà huynh muội tại hạ không đề phòng, chẳng lẽ chịu chết hay sao?
Điền Bá Liệt mỉm cười :
– Tiết huynh yên tâm, ta và Đàm huynh không đến nỗi là người ác độc lắm đâu.
– Như vậy thì hay lắm, chúng ta nên cùng nhau tiến vào rừng chứ?
– Theo tại hạ là không cần vì có Sở huynh đệ là đủ rồi.
– Chính tại hạ rất lo lắng cho Sở thiếu hiệp đấy, võ công Giang đại hiệp cao cường, lỡ ra gặp mai phục may còn ứng phó được, còn vị Sở thiếu hiệp kia e rằng khó mà chống cự.
Điền Bá Liệt cũng hạ thấp giọng :
– Cái đó Tiết huynh khỏi cần phải lo, võ công của Sở huynh đệ không kém hơn Giang đại hiệp đâu.
Tiết Hàn buột miệng ngạc nhiên :
– A! Có thật thế không?
– Tiết huynh không tin ư?
– Vì người ấy chưa có tên tuổi gì trong giang hồ cả.
– Người cao nhân chân chính không bận tâm tranh danh đoạt lợi, nhưng nếu gặp biến cố gì sẽ biết bản lãnh của họ.
Bấy giờ đột nhiên trong rừng có tiếng Sở Tiêu Phong vọng ra :
– Hồ lão, Điền huynh, chư vị vào được rồi đấy.
Hồ Phùng Xuân là người vội vàng lướt thân vào trước, đồng thời Điền Bá Liệt và huynh muội họ Tiết cũng vội theo sau. Trước mặt họ là Giang Phi Tinh cầm trường đao chỉ vào yết hầu một người áo đen bịt mặt, còn Sở Tiêu Phong đứng bên cạnh, dưới đất còn có xác của bốn tên áo đen bịt mặt khác. Giang Phi Tinh vội hỏi :
– Tiết các hạ có quen biết người này không?
Tiết Hàn nhìn một lát rồi đáp :
– Không quen biết.
Đột nhiên Sở Tiêu Phong quét kiếm hất tấm khăn bịt mặt của tên nọ. Trong bóng đêm họ nhận ra bộ mặt hắn cực kỳ quái, nói rõ hơn mặt hắn mọc đầy một lớp lông dài đen bóng chẳng giống mặt người chút nào, nhưng rõ ràng hắn là người chứ không phải là thú. Hắn thở dài não ruột :
– Ta đã nói ngươi đừng lột khăn che mặt ta mà ngươi không tin, bây giờ đã rõ chưa?
Sở Tiêu Phong hỏi :
– Các hạ còn đeo mặt nạ da người nữa chứ?
Tên lông mặt đáp :
– Không phải mặt nạ mà là mặt thật của ta đấy.
Hồ Phùng Xuân trố mắt :
– Lão phu đã nửa đời người sống trong giang hồ, xưa nay chưa hề thấy ai có bộ mặt quái dị thế này.
Tên lông mặt đau khổ :
– Đương nhiên người ta đâu có bộ mặt quái dị như thế này, sự thật là do y thuật đã thay đổi bộ mặt ta.
– Y thuật nào thay đổi được?
– Đúng, sự thật bộ mặt ta cũng giống như mọi bộ mặt bình thường, chỉ vì bị y dược thay đổi, vì vậy ta không thể xuất hiện giang hồ được nữa.
Giang Phi Tinh cười khẩy :
– Vì vậy mà ngươi phải ở đây vĩnh viễn.
– Đúng, vì vậy mới vĩnh viễn giữ được bí mật và vĩnh viễn trung thành với chúng.
Hồ Phùng Xuân nhìn những xác nằm dưới đất :
– Còn bọn kia?
Người mặt lông đáp :
– Chúng là những người bình thường, chỉ là những thuộc hạ để sai bảo thôi.
Sở Tiêu Phong than :
– Ôi! Chắc các hạ cũng chỉ là người bị hãm hại mà thôi.
Tên mặt lông thở dài :
– Từ khi bộ mặt ta bị biến dạng, ta chỉ có hai con đường để sống, một là tự tuyệt chết ngay, hai là ở lại đây vâng lệnh sai khiến của chúng.
Sở Tiêu Phong lại than dài :
– Thủ đoạn thật là ác độc!
– Chúng buộc ta thay đổi diện mạo thế này chẳng những không cho ta sống với nhân gian mà đến cả thê tử ta cũng không dám gặp nữa.
Tiết Hàn rất nóng ruột không kiên nhẫn được hỏi ngay :
– Các hạ, sự thật gia phụ tại hạ hiện ở đâu?
Tên mặt lông quái dị cười gượng :
– Ngươi muốn ta nói thật chứ?
– Đương nhiên tại hạ muốn nghe lời thật.
– Lệnh tôn đã chết rồi.
Tiết Hàn rùng mình nét mặt lập tức như có sát khí còn Tiết Y Nương không kềm được đỏ hoe mắt. Tên mặt quái dị ấy lại thở dài :
– Lệnh tôn tuổi đã cao lại mang thêm bệnh tật, có sống cũng khó chịu đựng được sự đau khổ như ta.
– Thế sao lúc nãy các hạ nói là gia phụ ta còn sống?
– Đúng là ta có nói vậy nhưng ngươi phải nhớ đó là lúc ta còn đeo tấm vải bịt mặt kia, ta vẫn phải trung thành vâng theo lệnh chúng, còn bây giờ thì khác. Bây giờ ta chỉ còn một con đường duy nhất là chết, các ngươi dù không giết ta đi nữa ta cũng phải tự tử ngay đây thôi.
Sở Tiêu Phong vội can thiệp :
– Ồ, bằng hữu chưa dẫn chúng ta đi tìm bọn chúng làm sao chết dễ dàng như thế được?
Giọng nói của tên mặt lông hết sức bi thảm :
– Từ lúc ngươi lột tấm khăn bịt mặt của ta, coi như ta đã chết rồi. Nếu ta không chết bây giờ chẳng những chúng không tha cho ta mà cả đến thê tử của ta cũng bị trừng phạt.
Hốt nhiên hắn nấc lên một tiếng, miệng ứa ra máu tươi ngã gục ngay xuống đất, Tiết Hàn vội vươn tay chụp lấy người hắn :
– Sao ngươi lại vội chết mau như thế?
Nhưng tên có bộ mặt quái dị ấy không nói được câu nào nữa, hai mắt hắn nhắm chặt, hơi thở đã dứt. Hồ Phùng Xuân nói :
– Tiết huynh, theo ta hắn không nói dối đâu.
Tiết Hàn đáp :
– Tại hạ cũng tin hắn nói thật, nhưng tiếc rằng tại hạ chưa kịp hỏi xác của gia phụ ở nơi đâu để làm lễ tế và báo thù cho người.

Giang Phi Tinh nói :
– Trước khi báo thù, quan trọng nhất là chúng ta phải bình tĩnh, tình hình hiện này rất là nguy hiểm, chỉ cần sơ ý một chút có thể sẽ bị bỏ mạng ở nơi đâỵ Hồ Phùng Xuân ưu tư :
– Tên bịt mặt này chết, chúng ta lâm vào hoàn cảnh quá khó quyết định.
Sở Tiêu Phong hỏi :
– Phải chăng vì không còn cách nào tìm được đầu mối bọn hung thủ nữa?
– Đúng vậy.
Giang Phi Tinh vẫn bình thản :
– Hồ huynh, cái ấy hãy yên tâm, chúng ta không thể tìm được chúng nhưng chúng quyết sẽ tìm tới chúng ta.
Vừa dứt câu ấy thình lình có thanh âm dội tới :
– Đúng vậy, chúng ta đến tìm các ngươi đây.
Hồ Phùng Xuân lớn tiếng :
– Các ngươi đến đúng lúc lắm, các bạn ngươi chết sạch hết rồi, chúng ta đang cần một người dẫn đường đây.
Âm thanh nọ hơi trầm ngâm một chút :
– Nhân Thập Bát chết rồi ư?
Hồ Phùng Xuân nghĩ thầm :
– “Thì ra tên bịt mặt vừa chết tên là Nhân Thập Bát (người số mười tám)”.
Giang Phi Tinh hỏi lớn :
– Đúng, hắn đã tự sát, các hạ tên là gì?
Tiếng ấy đáp :
– Tại hạ Nhân Thập Cửu (người số mười chín).
Hồ Phùng Xuân nói :
– Bọn các hạ đều có họ tên là Nhân ư?
– Điều ấy ngươi không cần biết, tên họ của một người chỉ là một ký hiệu để xưng hô vậy thôi.
Sở Tiêu Phong tiếp lời :
– Tại hạ minh bạch rồi, kỳ thực các ngươi cũng chẳng có gì là thần bí cả, bất quá các ngươi lợi dụng ba ngôi “Thiên, Địa, Nhân” (Trời, đất, người) để làm phiên hiệu mà thôi.
Nhân Thập Cửu buột miệng :
– Bội phục, bội phục.
Hồ Phùng Xuân lên tiếng :
– Thôi đừng khách sáo nữa, chúng ta muốn gặp nhân vật chủ não, ngươi có thể dẫn đường được chăng?
Nhân Thập Cửu đáp :
– Được chứ, dụng tâm của ta đến đây là để dẫn đường cho các ngươi đấy.
– Hay lắm, xin mời dẫn đường.
– Bây giờ ta mới hiểu rõ chủ nhân đã biết Nhân Thập Bát chết nên mới sai ta đến dẫn đường cho chư vị.
Hắn tỏ ra ôn hòa hơn hẳn Nhân Thập Bát. Giang Phi Tinh hỏi :
– Các hạ có thể hiện thân cho chúng ta thấy được chăng?
Nhân Thập Cửu nói :
– Theo ta là không cần, các ngươi cứ theo sau lưng ta là được rồi.
– Thời gian của chúng ta có hạn, xin các hạ mau mau dẫn đường.
– Khoan đã, ta còn có mấy câu muốn nói.
– Xin cứ nói.
– Tiết Hàn, Tiết Y Nương phải ở lại nơi đây không được cùng đi.
Hồ Phùng Xuân lắc đầu :
– Điều ấy không được. Nhân Thập Cửu ngươi nên rõ chúng ta đến là để đàm phán chứ không phải để đầu hàng, bất cứ điều kiện gì chúng ta cũng không chấp nhận.
Nhân Thập Cửu nói :
– Nếu vậy chư vị phải đợi cho chốc lát, ta còn phải thỉnh ý kiến thượng cấp.
Một âm thanh từ rất xa truyền đến :
– Cứ dẫn tất cả bọn chúng tới đây.
Nhân Thập Cửu “vâng” lớn một tiếng, từ trong bóng tối hắn từ từ xuất hiện, hắn mặc y phục đen tuyền, trên mặt cũng che một lớp khăn kín, có lẽ Nhân Thập Cửu và Nhân Thập Bát cũng cùng một cấp bậc nhưng tên Nhân Thập Cửu này lại ôn hòa hơn hẳn, hắn cung kính mời :
– Tại hạ xin dẫn đường cho chư vị.
Hắn dẫn mọi người leo lên ngọn núi cao, trên đỉnh núi ấy có một gian nhà tranh. Nhân Thập Cửu bước tới trước cửa nhà cung kính nói vào trong :
– Bọn họ có năm người đã đến.
Trong nhà dội ra một âm thanh uy nghiêm trầm trọng :
– Bảo họ vào đây. Đốt đèn lên.
Nhân Thập Cửu cúi thân mời :
– Mời chư vị vào.
Ánh sáng lóe lên, trong nhà đã đốt đèn. Sở Tiêu Phong nhanh chân bước vào trước. Trong nhà có một lão nhân mặc áo bào rộng ngồi uy nghiêm, rất tiếc đầu lão cũng chụp một lớp vải đen, dưới lớp vải ấy lộ ra một chòm râu bạc, điều đó chứng minh tuổi lão không nhỏ. Ở hai bên tả hữu lão áo đen ấy có hai đồng tử đứng im lặng. Hai đồng tử đều có khuôn mặt khá thanh tú, tên bên tả ôm một thanh trường kiếm, tên bên hữu nâng một mâm gõ trên ấy co đặt ba mũi “kim hoàn”. Gian nhà tranh này từ bên ngoài nhìn vào không lấy gì làm lớn, nhưng vào trong nhà rồi mới biết nó không phải nhỏ, trước mặt lão nhân áo đen là hàng ghế tre đúng năm cái, lão áo đen nói :
– Tiết Hàn, Tiết Y Nương, hai phản đồ ấy không có ghế ngồi.
Tiết Hàn lạnh lùng :
– Chúng ta đã vào tới đây, ngồi hay không cũng vậy.
Lão áo đen lạnh lùng “hừ” một tiếng :
– Huynh muội các ngươi đều gặp phải số phận cực bi thảm đấy.
Không đợi Tiết Hàn đáp, mục quang lão quét qua Hồ Phùng Xuân, nói luôn :
– Mời các vị ngồi.
Sở Tiêu Phong đã kịp quan sát kỹ mấy cái ghế tre, chàng phát giác không có gì khả nghi bèn ngồi xuống đầu tiên. Chàng chọn cái ghế đặt ở sau cùng nằm bên hữu. Hồ Phùng Xuân tự nhiên bị đẩy vào trung gian, bên tả là Giang Phi Tinh còn người đầu tiên là Điền Bá Liệt. Hai anh em họ Tiết đứng hai bên Sở Tiêu Phong. Hồ Phùng Xuân vẫy tay nói trước :
– Xin cho thỉnh giáo, các hạ có thể cho biết họ tên? Nếu không thể nói họ tên xin cho biết hiệu cũng được.
Lão áo đen trầm ngâm một lúc đáp :
– Các ngươi cứ gọi là Lục tiên sinh.
– Lục tiên sinh à?
– Chúng ta không phải kết giao bằng hữu, gọi vậy là đủ rồi, phải không?
– Phải chăng chính các hạ là người mời chúng ta đến nơi đây?
Lão áo đen nói :
– Đúng vậy, chính ta mời các ngươi đến đây.
Hồ Phùng Xuân hỏi :
– Lục tiên sinh có đủ quyền hạn làm chủ chứ?
– Điều đó còn căn cứ vào điều kiện của các ngươi, nhưng có thể nói ta có thể làm chủ được.
– Hay lắm, Lục tiên sinh có thể cho biết mục đích mời chúng ta đến đây làm gì không?
– Tiết Hàn chưa cho các ngươi biết sao?
– Hắn có nói là chúng ta đều đã trúng chất độc vô hình, không biết đó là thật hay giả?
– Rất thật, nhưng ngày mai nó mới phát tác.
– Hồ mỗ lấy làm kỳ quái là ở chỗ ngày mai chúng ta đã chết thì việc gì các vị còn mời chúng ta đến đây, chẳng lẽ các vị không thể đợi thêm một ngày nữa ư?
– Không phải như thế, dù có đợi mười ngày nửa tháng, chúng ta cũng có thể đợi, nhưng mà chúng ta không muốn nhìn trước mắt hàng trăm người phải chết.
Hồ Phùng Xuân cười khẩy :
– Thì ra chư vị cũng nhân từ đấy nhỉ.
Lão áo đen vờ vịt :
– Người nào mà chẳng có đức hiếu sinh, hơn một trăm con người chết hết trong một ngày thì thật là việc đáng tiếc.
Sở Tiêu Phong vội chen vào :
– Thật là nực cười, dọc đường chúng ta đi các vị đã bày bố vô số mai phục chỉ là để hy vọng giết hết sạch chúng ta, tại sao bây giờ biết chúng ta đã trúng độc lại sinh ra trắc ẩn như thế?
Lão áo đen gật gù :
– Ta cho gọi các ngươi đến đây chỉ là báo cho biết rõ sự tình, nếu như các ngươi không tin thì đâu còn gì đáng để nói nữa.
Hồ Phùng Xuân tiếp lời :
– Nếu chúng ta chấp nhận điều kiện thì sao?
– Chúng ta sẽ cho thuốc giải, trái lại các ngươi hãy về mà chuẩn bị chết.
– Lục tiên sinh, chỉ có bấy nhiêu thôi sao?
– Chỉ có bấy nhiêu.
Hồ Phùng Xuân nhún vai :
– Đáng tiếc là lão phu hoàn toàn không tin.
– Ngươi muốn thế nào rồi mới tin?
– Lục tiên sinh phải nói ra nguyên nhân chân chính.
– Chẳng có cái gì gọi là nguyên nhân chính, giữa hai bên chúng ta chỉ có điều kiện, nếu như điều kiện chấp nhận, ta sẽ cho thuốc giải độc, còn trái lại các ngươi cứ về mà lo chôn cất.
– Xin Lục tiên sinh hãy nói lại điều kiện để chúng ta suy tính rồi sẽ hồi đáp.
– Được, các ngươi hãy buông hết binh khí, trao cho chúng ta người mà chúng ta cần, sau đó quay về, đó là toàn bộ điều kiện.
– Kể ra cũng được, nhưng có gì làm bảo chứng?
– Ý tứ ra sao?
– Chúng ta buông binh khí, trao người cho các ngươi xong, các ngươi không đưa thuốc giải độc thì sao?
– Nói nhảm, làm gì có chuyện đó?
– Có thể Lục tiên sinh không nuốt lời nhưng chúng ta chẳng có gì để làm tin cả, vì vậy tại hạ muốn có cách khác.
– Được, ngươi cứ nói.
– Các ngươi trao thuốc giải độc trước, sau đó chúng ta sẽ trao người.
Lão nhân áo đen cười gằn :
– Điều ấy không được.
– Không được thì không bàn nữa, căn bản chúng ta không tin chúng ta đều bị trúng độc.
Sở Tiêu Phong bồi tiếp :
– Các hạ đừng quên, chúng ta sẽ có những cách cao minh hơn nữa.
Lão áo đen hậm hực :
– Các ngươi bất quá chỉ còn sống được hơn một ngày, chớ hòng hóa dạng qua mắt ta.
Sở Tiêu Phong cười gằn :
– Thứ nhất, chúng ta vẫn có thể giết ngươi, thứ hai chúng ta có thể buộc nàng kia nói ra bí mật.
Lão áo đen ngẩn người :
– Ngươi…
Sở Tiêu Phong cười nói tiếp :
– Chúng ta chẳng phải là những người sắp chết đó sao? Một người sắp chết còn gì để phải sợ nữa?
– Các ngươi không đoái hoài tới sống chết của hơn trăm đồng bạn ư?
– Chúng ta không thể cứu được họ, kể cả bản thân mấy người chúng ta đây, nhưng chúng ta quyết không chịu khuất phục, những người trúng độc, bao quát cả người thiếu nữ mà các ngươi đang cần, nếu nàng ta tự biết mình sắp chết chắc chắn nàng sẽ nói ra mọi bí mật.
– Dù nàng ta có nói ra nhưng các ngươi đều đã sắp chết làm sao tiết lộ được cho khắp giang hồ biết?
– Điều ấy chưa chắc, đây là thời gian Xuân Thu Bút xuất hiện, người giang hồ tìm đến đây rất đông, chúng ta chỉ cần thông báo cho một người trong số ấy thì lập tức mọi bí mật sẽ lan rộng ra. Lúc ấy dù thực lực các ngươi có hùng mạnh tới đâu cũng không thể đối đầu với toàn thể võ lâm thiên hạ.
Lão áo đen cười gượng :
– Ngươi định uy hiếp lão phu đấy ư?
Chàng gằn giọng :
– Không chỉ uy hiếp mà còn tấn công nữa.
– Tấn công?
– Đúng, tấn công vì các ngươi đã nỡ hạ độc thủ hãm hại chúng ta nhiều rồi, không đúng sao?
Bấy giờ Giang Phi Tinh mới cướp lời :
– Huynh đệ, cho lão phu nói mấy lời được chăng?
Sở Tiêu Phong nói :
– Giang ca, xin mời…
Giang Phi Tinh nói :
– Tại hạ là Giang Phi Tinh…

Lão áo đen buột miệng :
– Ngưỡng mộ đại danh đã lâu.
– Tại hạ bôn tẩu giang hồ mấy chục năm nay, người biết tên tại hạ không phải ít, tại hạ không khiêm nhượng.
Lão họ Giang phất râu, hào tráng tiếp :
– Tại hạ đã từng bị chúng lợi dụng nhưng may tại hạ còn kịp thời quay đầu lại đường chính. Thân phận của Lục tiên sinh tuy tại hạ chưa biết nhưng xem ra cũng chỉ là người bị chúng lợi dụng mà thôi.
Lục tiên sinh cười lạnh :
– Giang Phi Tinh, ngươi định khiêu khích ta gì chăng?
– Không dám khiêu khích, bất quá tại hạ chỉ là vết xe đổ trước nên báo cho Lục tiên sinh biết mà đề phòng.
Lão áo đen lạnh lùng :
– Giang Phi Tinh, điều ấy lão phu tự hiểu rõ, không cần phải nghe ngươi nói nữa.
Đột nhiên Sở Tiêu Phong đứng bật dậy :
– Đại ca, khỏi cần đàn gảy tai trâu, chúng ta chỉ cần tỷ thí đao kiếm quyền chưởng.
Chàng chỉ vào mặt lão áo đen :
– Lục tiên sinh, tại hạ thiết nghĩ chúng ta nên lấy võ công phân cao thấp.
Lục tiên sinh đáp :
– Ngươi thực sự ngông cuồng lắm đấy.
– Các ngươi đã dùng đao kiếm đánh lén lại còn dùng xảo ngữ lừa đảo, đối với các ngươi tại hạ đã hiểu quá rõ.
– Ngươi chuẩn bị động kiếm ư? Hay muốn thử quyền chưởng?
– Xin tùy lão nhân.
Lục tiên sinh từ từ đứng dậy :
– Hay lắm, lão phu xin lãnh giáo chút ít công phu quyền chưởng của ngươi.
Sở Tiêu Phong cởi kiếm đeo bên lưng ra :
– Tại hạ xin phụng tiếp!
Chàng bước tới một quyền đảo ngược đánh vụt liền. Lục tiên sinh đảo người tránh quyền, tay hữu lão lật ngược chụp vào mạch môn chàng. Sở Tiêu Phong không tránh quyền, tay tả đấm tới nhắm ngay tay phải Lục tiên sinh.
Chàng xuất quyền liên hoàn không né tránh, bất kể lão Lục tiên sinh phản ứng ra sao, chàng đều giữ thế tấn công. Cách tấn công của chàng rất khác biệt, với kiến thức sâu rộng của Hồ Phùng Xuân và Giang Phi Tinh mà còn không nhận ra quyền phát của chàng là loại quyền pháp gì. Sau khi đã liên tiếp hơn mười quyền.
Lục tiên sinh cũng bị rúng động, tấm khăn bịt mặt lão bay phất phới hình như nội tâm lão quá căng thẳng. Quyền phát liên hoàn chớp nhoáng của Sở Tiêu Phong tấn công như vũ bão, thoạt đầu lão áo đen còn gắng gượng đối phó được, nhưng sau hơn mười chiêu, lão đã cảm thấy khó khăn, lão nén tiếng thở dài hô lớn :
– Dừng tay.
Sở Tiêu Phong dừng quyền thế lại :
– Lục tiên sinh còn có gì dạy bảo?
Lục tiên sinh thảng thốt :
– Ngươi là Sở Tiêu Phong đấy ư?
– Không sai. Lục tiên sinh tại hạ đã dùng võ công chứng minh, tại hạ có thể giết được người…
Lục tiên sinh cười gằn :
– Lão phu chỉ dừng lại đàm phán chứ đâu bị ngươi uy hiếp.
– Tại hạ chỉ chứng minh quyết tâm của tại hạ mà thôi, hy vọng các hạ hiểu rõ, tại hạ đã nói điều gì là quyết tâm làm được điều đó.
– Giết lão phu đối với ngươi có gì lợi?
– Điều lợi rất lớn, các hạ chết sẽ có người khác thân phận cao hơn các hạ xuất hiện.
– Sở thiếu huynh đoán sai hết rồi, trong tất cả các người ở nơi này, thân phận lão phu là cao nhất đó.
– Hay lắm, Lục tiên sinh nghe đây, bất kể chúng ta có trúng độc thật hay không, chúng ta cứ tạm tin lời các hạ. Vì vậy thời gian của chúng ta còn rất ngắn…
Lục tiên sinh lạnh lùng ngắt lời chàng :
– Sở Tiêu Phong, ngươi chuẩn bị dự định làm gì, dù các ngươi giết lão phu cũng chẳng có cách nào cứu được hơn trăm mạng sống các ngươi đâu.
Chàng mỉm cười :
– Lục tiên sinh, chúng ta không có ý định cứu ai cả, chúng ta chỉ muốn giết thêm các ngươi càng nhiều càng tốt.
Sắc mặt chàng thình lình biến thành nghiêm túc nói tiếp :
– Lục tiên sinh, tại hạ bất kể các người sắp đặt mưu mô âm độc đến đâu, chúng ta chỉ cần giết các người xong sẽ buộc vị cô nương kia nói ra mọi bí mật, sau đó chúng ta sẽ chia ra từng toán đem điều bí mật ấy truyền bá vào giang hồ, đó là cách chúng ta phá vỡ tổ chức của các người.
Lục tiên sinh “hừ” một tiếng, căm hận :
– Hồ Phùng Xuân, tên Sở Tiêu Phong này không hiểu luật lệ giang hồ, chẳng lẽ tất cả các ngươi cũng theo y làm loạn bậy hay sao?
Hồ Phùng Xuân đáp :
– Lục tiên sinh lầm rồi, đó là cách làm chúng ta đã quyết định từ trước chứ đâu phải ý kiến của một mình Sở Tiêu Phong.
Tiết Hàn chen vào :
– Lục tiên sinh, thi thể của gia phụ tại hạ hiện tại ở đâu?
Lục tiên sinh đáp :
– Chúng ta không hề giết lệnh tôn, đó là do hắn tự sát.
Tiết Y Nương hạ giọng :
– Ca ca hãy kiên nhẫn đợi chút, đại cục quan trọng hơn. Hãy đợi Sở công tử xử lý xong đại cục rồi sẽ hỏi chuyện ấy.
Tiết Hàn đáp :
– Muội muội nói đúng.
Lục tiên sinh xoay lại gật đầu :
– Hay lắm. Nếu các vị quyết đấu với lão phu, lão phu đành tuân lệnh.
Lão xoay thân vẫy tay, đồng tử ôm kiếm vội rút trường kiếm đưa lên, tay tả Lục tiên sinh đưa ra nhận kiếm, còn tay phải lão cầm mấy mũi “kim hoàn” trên mâm gỗ lên. Giang Phi Tinh quét đao như ánh chớp ngang tay phải lão. Họ Giang mang danh là Đao quá vô thanh, đao lướt qua không một tiếng động, nên cách xuất đao cực mau. Lục tiên sinh cười gằn.
– Giang Phi Tinh, các hạ có ý muốn gì vậy?
Giang Phi Tinh lạnh lùng :
– Chúng ta nên quyết đấu công bình, hay nhất là chớ dùng tới ám khí.
Lục tiên sinh đáp :
– Mỗi người một tài nghệ khác nhau và sở trường sở đoản cũng khác nhau, lão phu sở trường là ở ba mũi phi hoàn này đấy.
Giang Phi Tinh nói :
– Lục tiên sinh, chúng ta đã cho các hạ cơ hội tốt. Các hạ không nên đòi hỏi quá đáng buộc chúng ta phải vây đánh các hạ.
Lục tiên sinh từ từ thu tay phải lại, ra hiệu cho hai đồng tử lui ra, lão đưa trường kiếm hoành ngang ngực lạnh lẽo buông gọn :
– Vị nào muốn động thủ cùng lão phu đây?
Sở Tiêu Phong bước lên :
– Vãn bối xin lãnh giáo.
Giang Phi Tinh vội nói :
– Huynh đệ hãy nhường trận này cho ta.
Chàng đáp :
– Đại ca dạy bảo, tiểu đệ xin cung kính tuân lệnh.
Chàng thu trường kiếm lùi qua bên. Lục tiên sinh lạnh lùng :
– Giang Phi Tinh, vì sao các hạ cứ đòi đấu cùng lão phu?
Giang Phi Tinh nói :
– Vì tại hạ muốn tạo cơ hội cho các hạ giữ được tính mạng.
– Giang Phi Tinh, sao không dám nói là vì muốn cứu tên tiểu tử họ Sở kia.
Giang Phi Tinh cười gằn :
– Các hạ cho rằng với võ công của các hạ mà có thể đấu hơn y đấy ư?
– Lão phu tin chắc chỉ trong ba mươi chiêu lão phu có thể lấy tính mạng của y.
– Lục tiên sinh, hãy xuất thủ đi thôi!
Khi hai người đối đáp, Sở Tiêu Phong lấy làm nghi hoặc nghĩ thầm :
– “Nghe khẩu khí hai người này dường như có quen biết nhau rồi, rõ ràng Giang đại ca có biết lão kia là ai nhưng sao đại ca lại không nói?”
Trong lúc chàng suy nghĩ, hai bên đã bắt đầu động thủ. Chỉ thấy đao và kiếm chụm nhau, lửa bắn tung tóe, hai bên triển khai trận ác đấu tuyệt luận Đao quang và kiếm khí bốc lên đầy gian nhà bức bách mọi người đều phải lui một góc.
Nhân ảnh thấp thoáng, khi lộ khi ẩn giữa màn đao kiếm, tuy đao kiếm đan chằng chịt như lưới nhưng chưa hề nghe tiếng vũ khí chạm vào nhau. Ba người quan sát trận đấu đều là cao thủ nhưng vẫn buộc phải ngẩn người chứng kiến trận ác đấu hiếm có trong võ lâm.
Hồ Phùng Xuân đứng sát cạnh Sở Tiêu Phong, không kiên nhẫn, hạ thấp giọng nói :
– Sở đệ này, trận ác đấu này thật là lợi hại.
Chàng đáp :
– Xem tình hình, Giang đại ca đã dốc hết toàn lực.
– Không biết vị Lục tiên sinh là nhân vật nào mà kiếm pháp cao minh đến thế nhỉ?
– Hình như Giang đại ca có quen biết lão.
– Ta cũng có hoài nghi ấy, nhưng không biết tại sao Giang huynh không chịu nói rõ thân phận lão?
– Có lẽ đại ca chưa thể khẳng định nên chỉ tự xuất thủ để thử kiếm pháp của lão, nhất định thân phận lão.
– Trong võ lâm hiện nay có thể đâu bất phân thắng bại với Giang huynh e rằng chẳng có mấy người.
Bây giờ tình hình trận đấu đã biến đổi. Giang Phi Tinh thu hết toàn lực tấn công liền ba đao. Ba đao ấy lợi hại tuyệt luân. Lục tiên sinh chỉ tránh được hai đao, đao thứ ba hết đường tránh né đành phải hoành kiếm lên đỡ, đao và kiếm chạm nhau phát ra tiếng “choang” cực lớn.
Giang Phi Tinh lạnh lùng gằn giọng :
– Còn muốn đánh nữa không?
Lục tiên sinh thu kiếm lại đáp :
– Các hạ dường như đã chiếm được tiên cơ.
Trong lúc ác đấu đao kiếm chạm nhau là chuyện rất bình thường, không hiểu sao Giang Phi Tinh lại phải dừng tay chất vấn như vậy, chẳng lẽ lúc đao kiếm chạm nhau ấy Lục tiên sinh đã bại hay sao? Ba cao thủ đứng ngoài xem trận đấu hết sức nghi hoặc. Chợt nghe Giang Phi Tinh lại hỏi :
– Lẽ nào các hạ chưa chịu thừa nhận?
Lục tiên sinh đáp :
– Chúng ta hãy tiếp tục tỷ thí đến khi nào có một người bó tay hãy hay.
Ý của câu đáp tuy có vẻ thừa nhận đã thua nhưng vẫn chưa chịu thúc thủ.
Giang Phi Tinh bàng hoàng :
– Ồ, các hạ nhất định chịu đổ máu mới thôi?
– Theo tình hình hiện này, ta nghĩ không còn cách nào khác.
– Vậy thì hãy xuất thủ. Chúng ta quyết sẽ sinh tử.
– Cẩn thận đấy, ta quyết giết chết các hạ.
Trường kiếm lão chấn động liên tục tấn công, kiếm pháp của lão như những con quái xà như muốn quấn lấy đao của Giang Phi Tinh, nhưng luôn luôn tránh không để chạm vào đao. Đao kiếm giao kết nhanh như điện, trong thoáng chốc hai người đã đánh thêm hơn năm mươi hiệp. Thình lình Giang Phi Tinh gầm lớn một tiếng, đao pháp thi triển ba tuyệt chiêu, chỉ thấy toàn gian nhà đều phủ đầy ánh đao, khí lạnh ghê người khiến cho mọi người không thể mở mắt. Sau khi đao quang thu về, cảnh tượng trong gian nhà đã biến đổi khác hẳn.
Xác Lục tiên sinh đã nằm ngang dưới đất, đầu lão văng lên cái ghế lúc nãy lão ngồi, vẫn còn che kín bởi lớp vải đen. Hồ Phùng Xuân kêu lớn :
– Lão ấy kiếm pháp siêu tuyệt, không biết là loại nhân vật nào?
Họ Hồ vươn tay tới định lột tấm vải đen, Giang Phi Tinh gọi nhỏ :
– Hồ lão, hãy tha cho hắn đi.
Hồ Phùng Xuân hơi giật mình :
– Giang đại hiệp…
Giang Phi Tinh nói tiếp :
– Hãy để ta chôn cất hắn.
Sở Tiêu Phong hỏi nhỏ :
– Lão là người thế nào của đại ca vậy?
Giang Phi Tinh đáp :
– Huynh đệ.
– Huynh đệ ruột thịt ư?
– Chỉ là huynh đệ kết nghĩa.
– Đã là huynh đệ kết nghĩa, đại ca sao không khuyên lão cãi tà quy chính?
– Ta khuyên không được nên đành giết hắn. Không hiểu sao Lục hiền đệ của ta lại trung thành với bọn chúng đến thế?
Giang Phi Tinh quay qua nhìn hai tên đồng tử vẫn ngây người đứng im ở đó :
– Các ngươi có cần theo chủ nhân xuống suối vàng không, hay là muốn sống?
Hai đồng tử áo xanh nhìn thi thể Lục tiên sinh đột nhiên cũng cùng quỳ xuống, bốn con mắt đầm đìa nước mắt, hai gương mặt đang tươi nhuận bỗng chuyển sang màu xanh xám, từ từ đổ xuống. Hai tên ấy đã kịp cắn độc dược ngậm sẵn trong miệng chết theo chủ nhân. Giang Phi Tinh lớn giọng gọi :
– Nhân Thập Cửu, ngươi vào đây!
Sở Tiêu Phong cười gằn :
– Ngươi định thoát thân ư?
Thân hình chàng thình lình vọt lên như mũi tên bắn ra ngoài cửa sổ. Trong thoáng chốc Nhân Thập Cửu đã bị chàng ấn kiếm vào cổ buộc phải bước vào nhà. Trong lớp vải che mặt hắn máu tươi ứa ra, nhìn kỹ lại mới phát giác vành tai của hắn đã bị cắt mất, máu tươi chảy xuống không ngừng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận