Xướng Môn Nữ Hầu

Chương 24: Thâm thù đại hận


Trước kia những cô nương xinh đẹp trẻ tuổi của Quốc Sắc Thiên Hương lầu thường cầu xin Kim Ngọc cho các nàng thêm thời gian để xem xét đối tượng, lần nào ngoài mặt Kim Ngọc cũng đồng ý, thực ra vào mỗi ngày lễ tết hoặc khi có cơ hội thích hợp, bày ra yến tiệc khoản đãi, thừa cơ chuốc say các nàng, sau đó cho người cường bạo, xong chuyện thì những tên cường bạo đó lĩnh tiền bỏ trốn đi không còn tung tích. Những nữ tử bị hại đó sau khi tỉnh rượu thì khóc lóc kể lể với Kim Ngọc, dĩ nhiên Kim Ngọc có cách chối sạch sẽ, người bị hại chịu nhục thất thân, có người thấy mình không còn trong sạch, cơ hội hoàn lương không còn nữa, chỉ đành phải phóng lao theo lao, không còn từ chối tiếp khách, đúng với ý đồ của Kim Ngọc. Cũng có người nhất thời phẫn hận mà tự sát, gặp phải loại này thì Kim Ngọc cũng không phải là kẻ mềm yếu, sẽ mạnh mẽ giáo huấn một trận, cho đến khi đồng ý tiếp khách mới thôi.

Giang Tiểu Lâu thì khác, giá trị của nàng bây giờ tăng lên quá cao, những vương tôn công tử chờ lấy lòng nàng nhiều vô cùng, Kim Ngọc biết rõ chỉ có thể đem gạo nấu thành cơm mới là kế lâu dài. Nhưng người được chọn không thể là loại tầm thường không có thân phận, bởi vì sau này Giang Tiểu Lâu vẫn sẽ đổ hết thù hận lên đầu Kim Ngọc. Nhưng nếu là Tương Trạch Vũ phá thân nàng thì khác, đường đường là tiểu đệ của Thái tử phi thì nàng làm gì được chứ? Đến khi đó Kim Ngọc tự nhiên sẽ có đủ biện pháp khuyên nàng ngoan ngoãn tiếp khách kiếm lời.

Vì thế mà Kim Ngọc lao tâm khổ tứ, nhưng Tương Trạch Vũ làm gì chịu nghe người khác giải thích, cả đời này hắn chưa bao giờ chịu uất ức lớn như vậy, đang yên đang lành chuẩn bị hưởng thụ mỹ nhân, lão nữ nhân này lại dám lấy mắt cá làm trân châu mà lừa gạt hắn, xem hắn là đồ ngu hay sao.

Kim Ngọc liều mạng giãy giụa xin tha: “Thiếu gia, hảo thiếu gia của ta, mọi chuyện đều do con tiện nhân Đào Yêu, ta…ta thật sự không biết gì hết…”

Nhưng mà chuyện đến nước này, trăm ngàn lời nói đều vô ích, hộ vệ của Tương Trạch Vũ xông lên mạnh mẽ đánh tới. Bọn họ đánh người rất có phương pháp, Kim Ngọc bị đánh đến mức lục phủ ngũ tạng đều muốn lệch vị trí, một ngụm máu nghẹn ở cổ họng không phun ra được, chỉ có thể không ngừng cầu xin.

Tương Trạch Vũ gương mặt âm trầm nhìn Kim Ngọc chịu đòn, bỗng nhiên nhớ tới còn phải đi bắt Đào Yêu, lập tức lớn tiếng quát: “Còn không mau đi bắt tiện nhân kia, ta không tin nàng ta có thể chạy trốn.”

Vừa dứt lời, thủ lĩnh hộ vệ của hắn mặt đầy mây đen ghé tai hắn nói nhỏ: “Thiếu gia, vừa rồi bên ngoài có người báo tin, Thái tử phi đang phái người đến đây rồi.”

Nhất định là có người truyền tin cho Thái tử phi.

Tương Trạch Vũ sắc mặt đại biến, âm lãnh nhìn gương mặt xanh đỏ tím vàng của Kim Ngọc, gằn giọng: “Lần này tha cho ngươi.” Nói xong bước nhanh mang theo đám hộ vệ như một cơn gió lướt đi.

Kim Ngọc bị bỏ lại một mình, xương cốt cả người gần như bị đánh nát, chờ đến khi nành giãy giụa bò được từ trong phòng ra ngoài cầu cứu, một bàn tay trắng nõn tinh tế đúng lúc đưa ra đỡ lấy nàng, cố gắng ngẩn đầu lên đã thấy vẻ mặt kinh ngạc của Giang Tiểu Lâu.

“Kim Ngọc tỷ, tỷ bị làm sao vậy? Ai to gan dám đánh tỷ thành ra thế này?”

Dáng vẻ khiếp sợ cuả Giang Tiểu Lâu gần như tức chết Kim Ngọc, nàng thở hồng hộc, muốn nói chuyện nhưng một chữ cũng không nói ra được.

Giang Tiểu Lâu lập tức quay đầu phân phó: “Còn không mau giúp ta đỡ tỷ ấy dậy?”

Tiểu Điệp bước tới hai bước, cùng với Giang Tiểu Lâu đỡ Kim Ngọc lên. Kim Ngọc chưa bao giờ chịu ấm ức như lúc này, ngón tay gắt gao nắm chặt lấy tay Giang Tiểu Lâu, móng tay sơn đỏ gần như muốn cắm chặt vào thịt, trong mắt bừng bừng lửa giận: “Ngươi…ngươi còn giả vờ hồ đồ?” Không ngờ Giang Tiểu Lâu tỏ vẻ vô tội: “Đêm qua Kim Ngọc tỷ uống say, ta liền cho người đưa tỷ đến đây nghỉ ngơi, không lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?”

Đôi mắt Kim Ngọc trừng trừng, gần như muốn phun ra lửa.

Giang Tiểu Lâu càng thêm vẻ kinh ngạc: “Đúng rồi, Lữ ma ma đi đâu rồi, tại sao lại bỏ Kim Ngọc tỷ một mình chạy đi đâu không thấy bóng dáng?”

Trong bụng Kim Ngọc giống như có lửa đốt, cố nén một ngụm máu xuống: “Đào Yêu ngươi…” lời còn chưa nói hết, đã nhìn thấy Vương Hạc nhanh chân di vào, dáng vẻ sảng khoái tinh thần, hắn tựa hồ vô cùng kinh hoàng với cảnh trượng trước mắt: “Làm sao lại ra nông nỗi này?”

Tiểu Điệp vội giúp Kim Ngọc phủ lên áo khoác, Giang Tiểu Lâu thì quay đầu lại, phảng phất oán giận: “Vương công tử, tất cả đều là ngài làm sai. Nếu không phải ngài nói buổi tối còn có người thả đèn trên sông, nhất định đòi ta cùng xem với ngài, thì ta đã tự mình chăm sóc Kim Ngọc tỷ, cũng không đến mức xảy ra chuyện thế này. Ngài nhìn đi, tỷ ấy đã bị người ta đánh thành bộ dạng gì rồi?”

Tất cả phẫn hận của Kim Ngọc đều nghẹn ở cổ họng, mắt nhìn chằm chằm vào Vương Hạc, ý nghĩ muốn trút giận lên người Giang Tiểu Lâu nhất thời tiêu tán. Lời nói này của đối phương để lộ ra hai ý, một là chuyện đem mình đến đây chính là ý của Vương Hạc, thứ hai tối hôm qua Giang Tiểu Lâu cùng Vương Hạc xem thả đèn trên sông, căn bản không biêt cuối cùng là xảy ra chuyện gì. Nhất thời gương mặt nàng từ từ thay đổi, nghiến răng nghiến lợi thầm mắng Giang Tiểu Lâu là hồ ly tinh, bộ ngực vì tức giận đến nhấp nhô liên tục.

Vương Hạc vội vàng xin lỗi: “Đều là lỗi của ta. Sớm biết như vậy tối qua ta đã không bày vẽ thêm chuyện, đáng lẽ phải trực tiếp đưa người về Quốc Sắc Thiên Hương lầu. Để ta đi tìm ông chủ, xem rốt cuộc là thứ khốn kiếp nào lại dám gây ra chuyện như vậy.”

Vương Hạc vừa nói vừa xoay người rời đi, Kim Ngọc vội vã ngăn cản: “Không có gì, không có gì. Vương công tử, chẳng qua là hôm qua ta uống hơi nhiều, đụng phải người khách cũ, không sao, không sao.” Cả người nàng đau đến muốn rã nát, nhưng chỉ có thể cố gắng nhịn xuống nói ra những lời cứng rắn, nỗi phẫn uất trong lòng càng không cần phải nhắc đến.

Vương Hạc không phải là kẻ tầm thường, bình thường đã đưa không biết bao nhiêu vàng bạc đến lấy lòng Giang Tiểu Lâu, Kim Ngọc còn chưa biết đối phương đối với sự kiện hôm qua đã biết được bao nhiêu, lỡ như làm lớn chuyện chỉ sợ sẽ hỏng việc. Nếu làm lớn chuyện, thứ nhất là làm hỏng danh tự Tương gia, Thái tử phi sẽ tức giận cỡ nào là chuyện có thể tưởng tượng được. Tương Trạch Vũ làm ra chuyện tìm hoa hỏi liễu này cũng không quan trọng lắm, Kim Ngọc cũng không muốn vô duyên vô cớ chọc đến sát tinh có thân phận cao quý đó. Nhớ lại tên Lưu Diệu chỉ vì vô tình đến gần kiệu của Thái tử phi mà bị giết, Kim Ngọc dĩ nhiên sẽ không thể tùy ý để Vương Hạc đi truy hỏi chuyện này.

Nếu truy hỏi đến cùng, hậu quả nhẹ nhất chính là Kim Ngọc cùng Giang Tiểu Lâu hoàn toàn trở mặt. Cho dù chỉ vì tiền, hiện giờ cũng không thể lập tức trở mặt được. Kim Ngọc cố gắng kềm chế nỗi phẫn hận trong lòng, khuôn mặt tươi cười có chút cứng ngắc dữ tợn.

Vương Hạc bất mãn nói: “Làm sao lại bỏ qua như vậy được, khách nào mà có thể đánh người ta như vậy…”

Giang Tiểu Lâu ôn nhu nói: “Vương công tử, chúng ta cũng không tiện hỏi nhiều, nếu Kim Ngọc tỷ đã nói không truy cứu, chi bằng bây giờ mau mau về nhà đi mời đại phu còn tốt hơn. Làm phiền ngài đi tìm Lữ ma ma, để bà ấy chăm sóc Kim Ngọc tỷ.”

Vương Hạc vội vàng đáp lời, đi ra ngoài dặn dò hộ vệ của mình làm theo.

Không lâu sau Lữ ma ma được tìm thấy, đầu tóc rối bù, rơm rạ bám đầy, vừa thấy được Kim Ngọc liền kêu la oán than: “Chủ nhân, tối qua không biết tên khốn kiếp nào trói nô tỳ lại, còn dám đem nô tỳ và đám hộ vệ ném vào trong chuồng ngựa, khắp người nô tỳ đều là phân ngựa…” Tiếng nói của bà vừa phát ra, đã thấy tấm thân và khuông mặt đẹp đẽ của Kim Ngọc toàn là vết thương, trông rất chật vật, nhất thời nói được một nửa đã ngưng lại, trợn mắt ngoác mồm: “Chủ nhân, người… người làm sao vậy…”

Giang Tiểu Lâu nhìn Lữ ma ma đang rất chật vật, hời hợt nói: “Đúng là đồ ngu xuẩn, tối hôm qua ta tìm bà khắp nơi không thấy, không ngờ là bị đưa đến chuồng ngựa, Quốc Sắc Thiên Hương lầu sao lại nuôi một đám phế vật như vậy chứ!”

Trên mặt Lữ ma ma lộ vẻ tức giận, muốn nói gì lại bị Kim Ngọc quát ngừng lại: “Đủ rồi, còn ngại chưa đủ mất mặt sao? Mau dìu ta về.”

Mắt thấy Lữ ma ma khập khiễng dìu Kim Ngọc đi ra ngoài, Giang Tiểu Lâu mới mỉm cười nói với Vương Hạc: “Vương công tử, nếu hôm qua không có ngài giải vây, chỉ sợ bây giờ người bị như thế này chính là ta.”

Vương Hạc ngày hôm qua vừa nhận được tin tức liền lập tức tới nơi, có thể cứu Đào Yêu ra khỏi nguy hiểm, hoàn toàn thỏa mãn được lòng tham hư vinh của hắn, giờ khắc này dáng vẻ hắn vô cùng thỏa mãn: “Vậy…ta đưa Đào Yêu cô nương về Quốc Sắc Thiên Hương lầu.”

Giang Tiểu Lâu khẽ mở miệng cười, Kim Ngọc ơi Kim Ngọc, trò chơi vừa mới bắt đầu, không làm đến long trời lở đất, thì ai có thể oàn thân thối lui…

Trở lại Quốc Sắc Thiên Hương lầu, Lữ ma ma cẩn thận thoa thuốc, nhỏ giọng nói: “Chủ nhân, ả tiện nhân kia lại còn dám cấu kết người khác…”

Kim Ngọc tức giận đến run rẩy cả người, đột nhiên ném cho bà một cái tát: “Câm miệng, cút ra ngoài.” Tiếng mắng đó như một con rắn độc đang rít gào, khàn khàn mà chua ngoa.

Cửa vừa mở ra, Lữ ma ma lập tức lăn lộn đi ra ngoài, ngay sau đó là một ấm trà bay ra theo, đập thẳng lên lưng bà, Lữ ma ma kêu gào một tiếng, nhưng lại mau chóng lấy tay bịt miệng.

Trong phòng, trên mặt Kim Ngọc tràn đầy vẻ hung ác, Giang Tiểu Lâu, cứ chờ xem, xem ta có thể bắt người phải quỳ xuống, cầu xin ta cho ngươi tiếp khách hay không.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận