Năng lượng zombie hoành hành trong cơ thể Mai Bách Sinh vô cùng mạnh mẽ. Thân thể Mai Bách Sinh vốn là một vùng “thổ nhưỡng” phì nhiêu to lớn cho chúng nó mặc sức vẫy vùng, năng lượng mộc hệ của Lâm Đàm Đàm lại như những quân lính thiết diện vô tình đàn áp, đánh đuổi chúng nó.
Những bộ phận bị chúng nó phá hư bảy, tám phần được năng lượng mộc hệ tu bổ lại, nếu là những bộ phận đã bị hủy hoại hoàn toàn, năng lượng mộc hệ lập tức kích phát những tế bào mới nhanh chóng sinh trưởng. Trong cơ thể Mai Bách Sinh, sinh cơ đột nhiên bừng lên, tràn đầy, năng lượng zombie rơi vào tình tế bất lợi, hai bên như đang đánh cờ với nhau.
Vì thế, cô phải liên tục, không ngừng đưa rất nhiều năng lượng, không thể lơ là dù chỉ một chút.
Đây chính là duy trì sự sống.
Tận khi sắp qua một đêm, cuối cùng Lâm Đàm Đàm mới hoàn toàn ổn định được tình huống của Mai Bách Sinh, năng lượng zombie đã bị cô trục xuất khỏi đầu, thân, dồn về tứ chi.
Gương mặt Mai Bách Sinh nguyên bản đã biến thành màu xám tro, lấm tấm những chỗ bị rửa nát. Nhưng bây giờ, những nơi da chết, hư thối kia đang từ từ rơi xuống khỏi mặt anh ta, dưới đó đã mọc ra một lớp da mới khỏe mạnh.
Mọi người đang nghỉ ngơi trong căn tin lầu 2 ngạc nhiên theo dõi, Bạch Trừng còn cẩn thận dùng một cây nhíp, tỉ mỉ gắp những miếng da chết bong ra trên mặt Mai Bách Sinh.
Ban đêm nguy hiểm hơn ban ngày, đạn dược của bọn họ cũng đã tiêu hao gần hết nên Diệp Tiêu để họ nghỉ ngơi trong phòng ăn, mỗi lần chỉ cần hai người luân phiên nhau ra ngoài hỗ trợ anh là được.
Đến khi trời sáng rõ, Diệp Tiêu đã trở lại, mang về chiến lợi phẩm thu được trong nửa đêm – mấy trăm viên tinh hạch mộc hệ.
Bạch Trừng nhỏ giọng: “Thu hoạch khá đấy.”
“Tàm tạm, buổi tối zombie nhiều.” Cả người Diệp Tiêu ướt sủng, anh đã bận rộn cả đêm, trên người dính không ít niêm dịch của rất nhiều zombie mà anh không né được. Vừa rồi, anh đã lấy ống nước trên van nước để rửa qua, thay một bộ quần áo thuận tay lấy được rồi mới lên lầu.
Anh nhìn Lâm Đàm Đàm vẫn nhắm chặt đôi mắt, lại nhìn Mai Bách Sinh còn đang mê man: “Sao rồi?”
“Cậu tới xem đi” Trên mặt Mai Bách Sinh có một mảng da chết trông rất đáng sợ, nhưng khi gạt nó ra, bên dưới toàn là da non, thậm chí còn mang theo chút hồng nhạt, vừa mềm vừa trắng, có dày có mỏng, nhìn thật phấn khích. Tóm lại là vẻ mặt không tệ, cổ anh ta và cả cơ thể cũng như thế. Ngược lại, tứ chi của anh ta có mức độ thi hóa còn nghiêm trọng hơn cả lúc đầu một ít.
Ngón tay, móng tay, quả thực chẳng khác gì zombie.
Ban đêm, Bạch Trừng còn làm theo lời dặn dò của Lâm Đàm Đàm, dùng vải bao lấy hai bàn tay của Mai Bách Sinh, sợ lỡ đâu anh ta đột nhiên lộn xộn, lại gây tổn thương cho bản thân hoặc người khác.
“Dù sao cũng phải làm từng bước.” Diệp Tiêu nhìn cái tay kia, biểu cảm thật lạnh nhạt, đã giao người cho Lâm Đàm Đàm, họ phải tin tưởng cô.
Bạch Trừng gật đầu: “Tôi cũng nghĩ vậy.”
Diệp Tiêu nói: “Ở đây không cần nhiều người đâu, các cậu về trước đi. Tối qua không biết nháo đến mức nào nữa.”
“Loạn thì không loạn, nhưng người quá nhiều, tranh cãi không ít.” Tối qua Bạch Trừng đã nhân lúc rãnh rỗi để quay về đó, liên hệ với người bên tòa nhà công sở. Tám người bọn họ không ở đó, ông Từ trở thành người quản lý. Hồi còn trẻ, ông Từ cũng là một người tài, giờ đây rừng càng già càng cay, có thể trấn giữ bên đó, nhưng ông cũng già rồi, mấy kẻ sống sót kia cũng không chịu phục ông là bao.
Hơn nữa, nhiều người tụ tập một chỗ, an toàn cũng là một vấn đề. Thành Tây bên kia tuy zombie ít nhưng không phải không có, tối qua cũng xuất hiện không ít con. Hôm qua, những thứ anh ta cho người bố trí xung quanh tòa nhà công sở đã bị lũ zombie phá hủy gần hết rồi, nếu không nghĩ ra cách mới, đêm nay nguy to.
Tên Thái Thành Lương kia cũng phải bị trừng trị.
Nên Diệp Tiêu nói vậy, Bạch Trừng cũng cảm thấy cần cho đội viên trong đội quay về. Nhưng anh ta nói: “Hay cậu về đi, tôi ở lại đây.”
Diệp Tiêu không chút nghĩ ngợi, từ chối ngay. Lâm Đàm Đàm và Mai Bách Sinh đều là do anh đưa đến đây, bây giờ hai người ở chỗ này, còn trong tình huống như vậy, sao anh có thể bỏ mặc?
Bạch Trừng bỗng đơ ra, nhưng cũng không nói gì thêm, dặn dò nội dung và thời gian của lần bổ sung dưỡng chất kế tiếp cho Lâm Đàm Đàm rồi rời đi. Anh ta không chỉ về một mình mà còn dẫn theo những người khác. Cả đêm hôm qua, zombie trong khu đại học đã bị Diệp Tiêu giết gần hết, bọn họ ở lại cũng chẳng làm nên trò trống gì, không bằng về thành Tây giết zombie, tìm tinh hạch rồi đưa đến đây.
Trong căn tin chỉ còn một mình Diệp Tieu canh giữ, anh gom hết tinh hạch mộc hệ lại, cho vào một rổ. Tối qua, một mình anh đã kiếm được bảy, tám trăm viên, phần những người khác kiếm được cũng đủ để Lâm Đàm Đàm tiêu hao đến bây giờ, vẫn còn rất nhiều, cô có thể tiêu cả ngày.
Buổi sáng anh cũng không định ra ngoài nữa, cầm một viên tinh hạch phong hệ, bắt đầu hấp thu.
Lại một viên tinh hạch bị hấp thu xong, vỡ nát. Diệp Tiêu đột nhiên phát hiện bã vụn trong tay mình hoàn toàn trong suốt, bã vụn trong tay Lâm Đàm Đàm dường như lại chứa nhiều tạp chất, giống như bụi bẩn.
Lúc này, đồng hồ đeo tay kêu lên, là đồng hồ báo thức. Anh tắt đồng hồ báo thức đi, treo một túi sữa béo lên, truyền dịch cho Lâm Đàm Đàm, điều chỉnh tốc độ nhỏ giọt, anh bỗng dừng động tác, tay cô…
Lưng bàn tay Lâm Đàm Đàm xuất hiện những đốm màu đỏ tím thật nhỏ, kéo dài vào trong tay áo. Diệp Tiêu nhìn Lâm Đàm Đàm dường như đang vô tri vô giác, nhẹ nhàng giữ lấy cổ tay cô, kéo tay áo lên trên một chút.
Chỉ thấy trên làn da trắng nõn, những chấm màu đỏ tím càng dày đặc hơn, trông hết sức kinh người. Chúng không tràn ra bề mặt da, cũng không phai màu, là xuất huyết dưới da!
Diệp Tiêu ngẩng đầu, trên cổ Lâm Đàm Đàm cũng có một ít.
Lúc này, Lâm Đàm Đàm bỗng mở mắt ra, vừa lúc nhìn vào mắt Diệp Tiêu, cô sững sờ, nhìn tay anh đang nắm lấy tay mình.
Chuyện gì?
“Em…” Diệp Tiêu dừng một lát: “Bị gì vậy?”
Lâm Đàm Đàm nhìn đến chỗ anh chỉ, không để tâm: “À, xuất huyết chút thôi.” Giọng cô hơi khàn khàn: “Hấp thu năng lượng quá nhanh sẽ bị như vậy, không sao đâu.”
Cái này mà gọi là “một chút” à? Thấy cô không để tâm, Diệp Tiêu cũng không biết nói gì cho phải. Nếu không phải vì cứu Mai Bách Sinh, cô cũng đâu cần vất vả như vậy. Anh thấy tơ máu giăng kín trong mắt cô, nhưng ánh mắt đó vẫn hững hờ, ngoại trừ có hơi mệt mỏi, dường như cô không cảm thấy những điều đó có gì lớn lao. Lòng anh tựa như bị thứ gì đó lấp đầy.
Lâm Đàm Đàm quả thật cảm thấy vẫn ổn. Khi quyết định cứu Mai Bách Sinh, cô đã biết sẽ rất khó khăn. Thật ra, cô còn tưởng cứ không ngừng hấp thu năng lượng kiểu này mình sẽ bị thất khiếu chảy máu (chảy máu 7 lỗ: 2 mắt, 2 tai, 2 mũi, miệng), bây giờ lại chỉ có những đốm xuất huyết mà thôi.
Không biến thành xấu như vậy đã là vạn hạnh rồi. dien/dan.Le/QuyDon
Đương nhiên, sự quan tâm rõ ràng của Diệp Tiêu khiến cô thật vui vẻ.
Cô nói: “Mọi chuyện thuận lợi hơn dự tính. Cơ thể Mai Mai vốn khỏe mạnh nên ban đầu cứ tưởng sẽ phải mất mấy ngày, bây giờ xem ra chỉ cần hai ngày là đủ rồi.”
Diệp Tiêu thấy vui trong lòng, lại nghe cô nói: “Hiện giờ, những cơ quan nội tạng quan trọng trong cơ thể Mai Mai đã khôi phục bình thường, năng lượng zombie đã bị em dồn vào tay chân anh ấy, đợt trị liệu thứ nhất đã hoàn thành, kế tiếp sẽ là đợt trị liệu thứ hai.”
Diệp Tiêu hỏi: “Đợt trị liệu thứ hai là gì?”
Đợt trị liệu thứ nhất là bảo vệ mạng sống, đợt trị liệu thứ hai đương nhiên là dẫn luồng năng lượng phá hoại kia ra ngoài.
Lâm Đàm Đàm lại hỏi: “Họ đi hết rồi hả?”
“Bên này không còn nhiều zombie, bọn họ đến nơi khác rồi. Buổi chiều sẽ có người thay anh bảo vệ em, anh sẽ lại đi tìm đàn zombie.”
Diệp Tiêu nói lời này vô cùng nhẹ nhàng, nếu có người khác ở đây nghe được, nói không chừng người đó sẽ cho rằng mình nghe nhầm. Bây giờ ai thấy đàn zombie mà không chạy? Chỉ có anh mới dám nói đi tìm đàn zombie một cách bâng quơ như vậy.
Lâm Đàm Đàm lại cảm thấy đương nhiên, nam thần của cô phải kiêu ngạo ngất trời chứ.
Cô nói: “Bọn họ không có ở đây cũng tốt, họ mà ở đây em lại phải đuổi người.” Cô cười tủm tỉm, nói tiếp: “Kế đến sẽ là bí tịch độc môn, không thể nhìn, nên anh cũng đi đi, em không cần người bảo vệ đâu.”
Diệp Tiêu ngạc nhiên, do dự hỏi: “Một mình em được không đó?”
Không nói thứ khác, phải truyền dịch làm sao đây?
Lâm Đàm Đàm lại tỏ vẻ một mình cô vẫn hoàn toàn OK, có thể tạm ngưng truyền dịch cũng được. Tinh hạch sau này tìm được thì cứ trực tiếp ném từ ngoài cửa sổ vào, tóm lại một ngày kế tiếp, cô không cần ai ở bên cạnh.
Đã nói đến mức này, Diệp Tiêu cũng thấy ở lại thì chẳng khác nào học trộm, chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời cô. Nhưng anh vẫn không yên tâm bỏ cô và Mai Bách Sinh ở căn tin nên anh chuyển từ lầu 2 xuống lầu 1, tiếp tục bảo vệ.
Thấy anh rời đi, Lâm Đàm Đàm giơ tay lên, kéo căng những sợi dây đang trói tứ chi của Mai Bách Sinh, hai dây gắn với cổ và trái tim vẫn đang vận chuyển năng lượng, bốn sợi dây kia thì bắt đầu chậm rãi biến thành màu xám tro từ phía Mai Bách Sinh, dường như có thứ gì đó u ám mờ mịt từ trong người Mai Bách Sinh từ từ bò ra.
Thứ đó cứ bò và bò, rồi nhập vào tay Lâm Đàm Đàm. Phần da trên ngón tay cô, lòng bàn tay cô cũng dần dần thay đổi, giống như bị năng lượng zombie ăn mòn vậy.
Lâm Đàm Đàm vẫn không đổi sắc mặt, vẻ mặt cô vẫn vô cùng bình tĩnh, ánh mắt chứa sự tỉnh táo mà nghiêm túc, tựa như lần trước cô tiếp nhận bệnh nhân đang hấp hối kia.
Kiếp trước, khi cô chữa khỏi cho bệnh nhân kia, lúc dẫn năng lượng kim hệ trong cơ thể cậu ta ra sẽ có dụng cụ phụ trợ đặc chế dùng để rút năng lượng. Năng lượng đó sẽ được dẫn vào những viên năng lượng thạch trống rỗng.
Nhưng ở đây không có dụng cụ, cũng không có năng lượng thạch, năng lượng của zombie càng không phải là năng lượng kim hệ.
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ có cô chính là vật chứa thích hợp nhất.
Nhưng cô không muốn cho Diệp Tiêu thấy.
Anh là một người rất có tinh thần trách nhiệm, việc sinh tử của Mai Bách Sinh khiến anh vô cùng áy náy. Tương tự, bây giờ cô hy sinh bản thân để cứu Mai Bách Sinh cũng sẽ khiến lòng anh bất an.
Dù sao cô cũng không để mình chết, sao lại phải khiến anh lo lắng làm chi? Cô còn hi vọng mình biểu hiện càng thoải mái càng tốt.
Sợi dây màu lục hoàn toàn biến thành sợi dây màu xám, giống như bốn cái ống dẫn hấp thu những luồng năng lượng phá hoại trong cơ thể Mai Bách Sinh, những năng lượng bị hấp thu này lại bị giới hạn trong bàn tay của Lâm Đàm Đàm.
Chúng nó đến được một nơi càng hợp khẩu vị hơn, đang muốn tha hồ mở rộng lãnh thổ, nhưng năng lực mộc hệ của Lâm Đàm Đàm vậy mà lại mạnh hơn chúng, cường thế phong tỏa chúng nó trong này.
Tốc độ tiêu hao tinh hạch của cô nhanh hơn rồi.
Mặt trời dần ngã về Tây, dưới lầu 1 thay người. Diệp Tiêu quả nhiên ra ngoài tìm một đàm zombie xui xẻo, sau đó mấy giờ anh lại cầm về một đống tinh hạch, đứng dưới lầu vứt lên cửa sổ lầu 2.
Bạch Trừng và những người khác cũng tích cực giết zombie bên thành Tây, lấy tinh hạch.
Trời dần tối đen, rồi lại dần sáng rỡ.
Trên lầu 2 vẫn luôn im lặng.
Cuối cùng, khi ánh mặt trời chiếu lên mặt Lâm Đàm Đàm, cô mở to mắt, chặt đứt những sợi dây. Cô nhìn hai tay Mai Bách Sinh, da thịt hư thối đã khô lại, vừa chạm đã rã, bên dưới mọc ra da mới, rất hồng hào. Bộ móng tay xám đen cũng tróc ra, nhưng móng tay mới còn chưa mọc, nhìn có hơi kỳ quái.
Cùng với đó, do chịu ảnh hưởng của năng lượng zombie, tổ chức của các đốt ngón tay đã xảy ra một ít biến dị. Ví dụ như ngón tay trở nên dài và có chút vặn vẹo, cái này tạm thời không kịp thay đổi, nhưng sau này cũng sẽ khôi phục lại.
Bây giờ trong người anh ta không còn chút năng lượng zombie nào nữa rồi.
Lâm Đàm Đàm thở ra một hơi, mệt mỏi ngã xuống một bên.
“Mình làm được rồi.” Cô nhìn quạt trần trên trần nhà, thì thào nói: “Diệp Thần, em làm được rồi.”
Giây phút này, cô đã thay đổi hoàn toàn vận mệnh của Mai Bách Sinh. Điều này khiến cô tin rằng, cô nhất định có thể thay đổi vận mệnh của Diệp Tiêu.
Hốc mắt Lâm Đàm Đàm ươn ướt, đã vô số lần cô ảo tưởng mình có thể làm được điều này, bây giờ, nguyện vọng đã thành hiện thực rồi.
Cô giơ nguyên bàn tay trái đã đổi màu, biến dạng của mình lên, mãi cho đến khi 5, 6 cm cổ tay cũng biến thành như vậy, trông có hơi đáng sợ nhưng Lâm Đàm Đàm lại cảm thấy thật vui vẻ, còn thưởng thức nó hồi lâu.
Sau đó cô đứng lên, ngưng tụ một những phiến mỏng màu vàng trên những đầu ngón tay của bàn tay phải thành một cây dao mỏng, đặt phía trên phần bị biến dị kia một chút rồi quyết đoán cắt đi.
Máu tươi phút chốc trào ra, Lâm Đàm Đàm nhịn không được rên lên một tiếng, mồ hôi ào ào tuôn ra trên trán, đau đến mức cô đơ người trong khoảng khắc, ngơ ra đó hai giây, cô mới dùng dị năng mộc hệ cầm máu.
Giờ mà có băng hệ thì hay rồi, cô run rẩy nghĩ đến việc đông lạnh tay mình, như vậy sẽ không đau nữa.
Mồ hôi trượt vào mắt, cô bị kích thích nhưng vẫn ráng không khóc, cố gắng mở to mắt, nhìn đoạn tay bị cắt đứt trên mặt đất. Vốn đoạn tay đó vẫn còn 1 cm bình thường nhưng vì mất đi dị năng trấn áp, năng lượng zombie lập tức ăn mòn phần còn lại, biến nó thành một đoạn tay zombie hoàn chỉnh, căn bản nhìn không ra thứ đó đã từng ở trên người Lâm Đàm Đàm.
Xấu quá, thật tổn hại hình tượng của mình. Lúc này, Lâm Đàm Đàm không thưởng thức nổi nữa rồi.
Cô thở hồng hộc, chờ cơn đau tê đi, chuẩn bị xử lý đoạn tay chướng mắt kia. Cô đã nghĩ kỹ, ném nó vào bếp lò trong phòng bếp, đốt thành tro, sau đó lau sạch vết máu trên đất, nhẹ nhàng bâng quơ làm sao!
Sau này nếu có người hỏi: “Í? Tay cô đâu rồi?”
Cô sẽ bày ra một vẻ mặt như thể “việc này thì cần gì chuyện bé xé to” rồi trả lời: “Đâu có gì, nãy đói quá em ăn luôn rồi.”
Hoặc là nói: “Nhìn không vừa mắt nên chặt rồi, sau này mọc ra cái mới đẹp hơn.”
Lâm Đàm Đàm bị suy nghĩ của mình chọc cười. Liên tục trị liệu hai ngày hai đêm, cộng thêm đau đớn lúc này khiến tinh thần của cô không ổn định.
Cô dùng bàn tay phải xoa xoa cái đầu như muốn nổ tung của mình, lại nghĩ: Xúc động quá rồi! Mình nên vào bếp xử lý nó, cứ để máu chảy đầy đất sẽ gặp phiền phức mất.
Đang định đứng lên để biến suy nghĩ thành hành động, thực hiện hành vi “hủy thi diệt tích”, một tiếng thét kinh hãi đột nhiên vang lên: “Đàm Đàm, em làm sao vậy?! Tay em đâu?”
Là Mai Bách Sinh đã tỉnh.
Lâm Đàm Đàm im lặng nhìn anh ta. Sao lại tỉnh nhanh vậy? Còn hét lớn nữa chứ? Xem ra quá trình trị liệu rất thành công, đầu lưỡi chưa gì đã linh hoạt vậy rồi.
Ngay sau đó cô nghe được tiếng bước chân. Cô biết Diệp Tiêu dưới lầu, cái này giấu không xong rồi. Lâm Đàm Đàm nhìn đoạn tay xấu kinh dị kia, một cước đá nó xuống dưới gầm của một cái bàn ăn.
Sau đó nữa, cô quay đầu, trưng một gương mặt hồn nhiên vô tội nhìn về phía đầu cầu thang, mỉm cười.