Chúng tôi thu dọn sơ sài rồi lập tức lên đường chạy trốn.
Lư Hữu Ngọc cõng theo Cảnh Mặc chạy phía trước, tôi và Mạc Lăng đi sát theo sau.
Từ lúc phát hiện ra sự bất thường của những người lính kia thì Lư Hữu Ngọc đã âm thầm đi xung quanh dò đường.
Đó cũng là lý do vì sao anh ta thường ra ngoài rất lâu mới trở về, quần áo trên người cũng trở nên bẩn thỉu.
Chúng tôi đi giữa những tòa nhà đổ nát, len lỏi giữa những con đường đã bị tàn phá nghiêm trọng.
Chúng tôi vừa đi vừa dừng, dùng tất cả các giác quan để tránh né những người quân nhân đang gắt gao truy đuổi.
Có đôi lúc tưởng chừng như đã bị phát hiện, nhưng may thay Lư Hữu Ngọc đã đề phòng trước tất cả các tình huống, giúp cho chúng tôi thoát nạn trong gang tấc.
Mất một ngày một đêm di chuyển không ngừng nghỉ, chúng tôi mới tạm được coi là an toàn.
Lúc thong dong đi giữa bầy xác sống không ngừng tấn công, tôi vừa ung dung giết xác sống, vừa nhàn nhã nhặt tinh thạch vừa nói: “Thật là nhớ chiếc túi tinh thạch đầy ấp kia quá mà! Chắc tôi không có mệnh giữ tiền rồi, cứ nhặt là mất!”
Lư Hữu Ngọc đang đi phía trước bực dọc quay đầu nhìn tôi, mệt nhọc mắng: “Cô bớt càm ràm đi! Có giỏi thì cõng cái túi thịt mấy chục ký này xem nào!”
Tôi lườm anh ta một cái, “xí” một tiếng đầy ghét bỏ rồi đáp: “Anh có phải đàn ông không? Công việc nặng nhọc như thế mà lại đi cậy nạnh phụ nữ yếu đuối như chúng tôi làm à?”
Lư Hữu Ngọc nghe xong liền tức đến xì khói, anh ta xoay hẳn người về phía tôi rồi gân cổ lên quát: “Cô nói ai là phụ nữ yếu đuối? Tự nói mình đó hả? Xin lỗi á, nhưng mà tự soi lại gương đi! Chứ cái ngữ như cô mà yếu đuối thì chẳng còn ai mạnh đâu!”
Tôi nghe xong cũng tức điên lên, vội vàng cao giọng cãi lại: “Anh nói cái gì cơ? Có tin tôi đánh anh một trận không?”
Tôi giơ tay lên doạ nạt Lư Hữu Ngọc một chút, anh ta cũng phối hợp cúi người, còn không quên chỉ tay vào bàn tay đang giơ cao của tôi, luôn miệng nói: “Đó, đó, thấy chưa? Vậy mà bảo bản thân hiền thục!”
Cứ như vậy tôi và Lư Hữu Ngọc vừa đi vừa cãi cọ bới móc nhau.
Mạc Lăng đi theo phía sau chỉ biết bất lực mỉm cười, lâu lâu lại giúp tôi nhặt tinh thạch, giết xác sống.
Chẳng mấy chốc chúng tôi đã lại đi đến một thành phố đã từng sầm uất khác, nơi những tòa nhà cao tầng vẫn chưa bị bom đạn san bằng.
Một tấm biển lớn ghi “Thành phố Trung Á hân hoan chào đón bạn” được đặt trên đỉnh một toà nhà, bên cạnh là tấm bảng quảng cáo có in hình của một nữ diễn viên hay người mẫu nào đó cực kỳ xinh đẹp.
“Thành phố Trung Á à, một nơi khá lý tưởng đấy!”
Tôi ngước mắt nhìn tấm biển kia, một tay khoanh trước ngực một tay sờ cằm, đầu gật gật mấy cái tỏ vẻ hài lòng, trên mặt là một nụ cười cực kỳ gian trá.
Lư Hữu Ngọc nhìn tôi rồi liên tục rùng mình, sau đó còn không ngừng than thở sao mà sống lưng lạnh toát.
Tôi đánh mạnh vào bắp tay anh ta một cái để thể hiện sự giận dữ, sau đó bí ẩn nói: “Hai người có muốn thử cảm giác ở biệt thự không?”
Mạc Lăng vẫn giữ nguyên sự im lặng như trước, chỉ thể hiện cảm xúc bằng hành động chau mày.
Còn Lư Hữu Ngọc thì la toáng lên, như thể sợ số lượng xác sống ở quanh đây không phát hiện ra sự tồn tại của chúng tôi vậy!
“Cô đừng có mà dụ dỗ tôi làm mấy chuyện tồi tệ nhé! Dù sao anh đây cũng là một đoá sen trắng thuần khiết, đừng có mà khiến tôi làm mấy chuyện bậy bạ!”
Sau câu nói vang dội của Lư Hữu Ngọc là thời gian tiêu diệt những tên xác sống đã tiến cấp cực kỳ gian nan và cực khổ.
Tôi vừa trở tay tạo ra một con quạ lửa rồi điều khiển nó bay một vòng mổ vào mắt những tên xác sống đang lao tới, vừa trở tay đã phải tránh né hàm răng sắc nhọn của một tên xác sống khác đang nhào tới từ phía sau.
“Sau này anh làm ơn bé bé cái mồm lại giúp tôi được không? Sao lúc đi một mình anh không la làng như vậy á? Mà cứ hễ đi với tôi là anh lại hành xác tôi dữ vậy?”
Lư Hữu Ngọc đang chật vật né tránh hai tên xác sống, vừa nghe tôi nói thế liền quay đầu bày ra vẻ mặt khổ sở nói với tôi: “Tại cái tật hay quên á! Sau này sẽ không như vậy nữa đâu!”
Lại đá văng một tên xác sống, tôi vừa thở hồng hộc vừa đáp: “Thật không hiểu sao mà mấy người đó lại chọn anh luôn! Bộ não của bọn họ đều bị xác sống ăn hết rồi hay gì?”
Mạc Lăng giúp Lư Hữu Ngọc đánh văng một tên xác sống, quay đầu nhìn tôi nói: “Đừng nói nữa, mau chạy khỏi đây thôi! Bọn chúng đang tụ tập về phía chúng ta ngày một đông hơn rồi!”
Nghe xong lời của Mạc Lăng tôi cũng ngẩng đầu lên nhìn quanh, quả thật số lượng xác sống đang ngày một tăng lên theo cấp số nhân, nếu chúng tôi còn không mau rời khỏi nơi này thì chắc chắn rằng chẳng mấy chốc sẽ biến thành một bữa tối thịnh soạn cho bọn chúng.
Tôi nhìn về phía Lư Hữu Ngọc, bảo anh ta mau chóng tìm đường thoát.
Lư Hữu Ngọc cũng chẳng phụ sự mong đợi của tôi, chỉ mất khoảng thời gian chừng năm phút đã tìm ra con đường máu.
Anh ta vừa chỉ tay vừa chạy về phía đó, tôi ở phía sau dồn toàn bộ dị năng tạo ra một con rồng lửa khổng lồ rồi điều khiển nó bay về hướng mà Lư Hữu Ngọc đã chỉ.
Con rồng này so với con rồng mà lần trước tôi tạo ra nhỏ hơn chừng một gang tay, nhưng bao nhiêu đây cũng đủ để khiến cho đầu óc tôi chao đảo, cơ thể lắc lư.
Lúc đầu Mạc Lăng dìu tôi chạy theo phía sau Lư Hữu Ngọc, nhưng một lát sau chúng tôi đã chạy ở phía trước, anh ta cõng theo Cảnh Mặc vừa chạy vừa xử lý đám xác sống còn đang điên cuồng đuổi theo.