Liễu Thừa Nam và Liễu Thừa Bắc nhìn chằm chằm thịt gà rừng tỏa mùi thơm thoang thoảng như muốn dán cả mắt vào đó, thèm nhỏ dãi.
Chương thị đặt hai cái đùi gà vào bát của Liễu Tiêu Vân trước.
Liễu Tiêu Vân lập tức chia hai đùi gà cho hai đứa cháu: “Mỗi người một cái đùi gà, ăn đi nào.
“Chương thị vội vàng ngăn cản: “Tiểu cô à, muội đừng nuông chiều hai đứa nó quá.
“”Tẩu tử, bình thường tụi nó có được ăn thịt đâu, sao lại nói là nuông chiều chứ! Huống gì bây giờ tụi nó cũng đang tuổi dậy thì, cứ cho hai đứa ăn nhiều thôi tẩu ạ.
“Hai đứa nhóc hết nhìn mẹ lại nhìn cô, rồi quay xuống ngó cái đùi gà trong bát, chẳng biết nên làm gì.
Chương thị thở dài, không thể làm gì hơn ngoài thỏa hiệp: “Hai đứa cảm ơn cô đi chứ!””Cảm ơn cô ạ!” Hai đứa nhóc đồng thanh nói.
“Ăn đi nào, sau này hai đứa sẽ được ăn thịt dài dài.
” Liễu Tiêu Vân mỉm cười, hứa hẹn.
Trừ có một lần ăn thịt vào dịp Tết ra, gia đình này đã nhịn ăn thịt từ hơn nửa năm trước đến nay rồi.
Hai đứa nhóc cắm cúi ăn thịt gà, ăn cháo gà, trong lúc đó cứ thỉnh thoảng nhìn cô mình, gà ngon ơi là ngon!Chương thị không nỡ ăn thịt, tẩu ấy cũng không ăn bánh bột ngô thập cẩm vừa làm mà bẻ nhỏ hai miếng bánh bột ngô nhỏ màu đen đó vào bát cháo gà, ăn.
Liễu Tiêu Vân bèn bỏ hai miếng thịt gà to vào bát tẩu tử: “Tẩu tử, tẩu cũng ăn thịt gà đi.
Thời tiết bây giờ oi bức lắm, thịt gà nấu xong không ăn hết sẽ hư đó.
Lãng phí lương thực thì không nên đâu, đúng không ạ?”Ai mà không muốn ăn thịt gà thơm lừng chứ? Chẳng qua Chương thị muốn nhường cho hai đứa con và tiểu cô tử của mình được ăn nhiều thịt hơn thôi, còn tẩu ấy ăn ít cháo gà là được rồi.
Chương thị bật cười, ăn miếng thịt ấy đi rồi húp cháo, mắt ngấn nước như chực rơi xuống.
Liễu Tiêu Vân thừa biết tẩu tử đang nhớ người ca ca đang làm thợ mộc ở thị trấn.
Giá như ca ca ở nhà thì bây giờ cũng được ăn thịt gà rồi.
Nàng không vạch trần tâm tư của tẩu tử, chỉ một lòng nghĩ cách giúp ngôi nhà này có một cuộc sống yên bình.
…Tại nhà của Liễu Như Sơn, đại bá nguyên chủ.
Chỉ có mỗi một ngọn đèn dầu lay lắt chiếu sáng cho gian nhà chính.
Mặt Liễu Như Sơn đen như đáy nồi, gã hậm hực ngồi trên ghế, không nói lấy một câu nào.
Liễu Tiêu Châu bụm gương mặt sưng tấy của mình, khóc rấm rứt mãi không chịu thôi.
Hà thị chỉ vào Liễu Tiêu Châu: “Đừng khóc nữa, vết cào trên tay con là sao vậy hả!”Thằng cả Liễu Tiêu Tráng: “Tiêu Châu, muội nói gì đi chứ, kể ta nghe xem đã xảy ra chuyện gì vậy? Muội đừng lo, đại ca sẽ giành lại công bằng cho muội!”Thằng hai Liễu Tiêu Phong tỏ ra khinh khỉnh: “Biết đâu nó tự cào thì sao!”Liễu Tiêu Cường – đứa con thứ ba của Liễu Như Sơn – vô cùng tức giận: “Bộ muội không có tay hay sao hả? Nàng ta đánh muội mà muội không biết đánh trả à!”Liễu Tiêu Châu ngẩng đầu lên, òa khóc dữ dội hơn nữa: “Mọi người đừng nói nữa, cũng đừng hỏi nữa, con tự cào trúng tay thì có làm sao, con chết quách đi cho xong!””Đáng đời! Tự làm mình đau còn la làng!” Liễu Tiêu Phong bỏ lại một câu rồi đi ra sân nhà.
“Chết cái gì mà chết, suốt ngày bày đủ trò!” Liễu Như Sơn gầm lên, tiếng quát của gã nghe như sấm rền vậy.
Gã quá rõ cô con gái nhà mình, tính tình nàng ta giống hệt Hà thị như đúc từ một khuôn, điêu ngoa, đanh đá, có tài dựng chuyện mà không hề tỏ ra một chút chột dạ nào.
Liễu Như Sơn và Liễu Như Hải là huynh đệ ruột nhưng tách ra sống riêng từ rất sớm.
Khi Liễu Như Hải bị ốm, ông biết tính cách của Hà thị nên không hỏi mượn bạc đại ca là gã mà bán đứt hai mẫu ruộng tốt, đổi ít bạc để chữa bệnh.
Sau đó, Hà thị để ý việc Thẩm Bằng là một đồng sinh, biết hắn ta đã có hôn ước với Liễu Tiêu Vân nên thêu dệt lắm tin đồn, kể cho mẫu thân của Thẩm Bằng – Trương thị nghe những lời như Liễu Tiêu Vân khắc nhà chồng, vân vân và mây mây.
Phụ thân Thẩm Bằng mất sớm, Trương thị sinh ra vốn đa nghi nên rồi Thẩm gia vẫn từ hôn Liễu Tiêu Vân, sau đó quay sang lập hôn ước với Liễu Tiêu Châu.
.