Xuyên Đến Tương Lai Làm Vợ Thiếu Tướng

Chương 88: 88: Trị Liệu Cho Liên Tiêu Thù



Liên Kỳ Quang nhắm mắt lại, nằm trên mặt cỏ mềm mại, lẳng lặng chờ đợi công hiệu của nước hồ, chính là theo thời gian từng chút trôi qua, thân thể không hề có chút khác thường nào, cho dù là đau đớn.

Ngay lúc Liên Kỳ Quang nghĩ nước trong hồ cũng có thời hạn sử dụng thì đột nhiên, một nguồn nhiệt từ phần ngực lan tràn ra khắp tay chân.
Ánh mắt vốn định mở ra của Liên Kỳ Quang lại típ tục nhắm chặt, yên lặng cảm thụ luồng nhiệt kia, màu xanh biếc sâu thẳm theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy từ bốn phương tám hướng ngưng tụ vào thân thể Liên Kỳ Quang.
Luồng nhiệt khí len lỏi trong cơ thể, thân thể vẫn luôn căng cứng vì khó chịu dần dần thả lỏng, đầu óc trống rỗng, hưởng thụ cảm giác thoải mái lúc này.
Giờ phút này, Liên Kỳ Quang quên đi sự thống khổ ở đời trước, mờ mịt ở đời này, hoàn toàn để chính mình chìm đắm trong an vui.
Ngay lúc Liên Kỳ Quang chìm sâu vào cảm giác ấm áp kia, đột nhiên, một cơn đau đớn xé toạt lồng ngực, sắc mặt Liên Kỳ Quang trắng bệch, nháy mắt cả người căng cứng.
Cơn đau từng chút lan tràn làm nhiệt khí bị xua tan, dần dần chỉ còn lại lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Đau nhức lan tràn khắp ngóc ngách trong cơ thể, dần dần tăng lên, cảm giác hệt như bị lăng trì làm Liên Kỳ Quang co rụt người, gương mặt vốn không biểu cảm lúc này trở nên thực dữ tợn, răng nanh cắn chặt môi dưới, máu tươi từ khóe miệng trào ra, nhiễu xuống mặt cỏ xanh mơn mởn.
Thân thể cuộn chặt run lên khe khẽ, nằm dưới bóng râm của đám cây cối, không ai biết lúc này cậu phải ẩn nhẫn bao nhiêu thống khổ.
Liên Kỳ Quang cắn chặt môi, cố gắng để bản thân duy trì thanh tỉnh, cơn đau làm cậu nhớ tới tình cảnh tang thi cắn xé nhân loại năm đó, sống không bằng chết.
Chính là, Liên Kỳ Quang phải cố nhịn xuống, cậu hiểu rõ, một khi thật sự vì đau đớn mà chìm sâu vào bóng tối, chỉ sợ rốt cuộc không thể tỉnh lại được nữa.
Thời gian từng chút trôi qua, ánh sáng xanh biếc trên người Liên Kỳ Quang chậm rãi tăng thêm.

Theo ánh sáng kia, cơ thể Liên Kỳ Quang theo tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy chảy ra chất lỏng màu đen dinh dính có mùi tanh hôi, chất bẩn chảy ra chậm rãi bị ánh sáng xanh biếc cắn nuốt, cuối cùng hoàn toàn bị tinh lọc.
Một giờ.
Hai giờ.
Ba giờ…

Chất lỏng màu đen vốn cuồn cuộn không ngừng chảy ra chậm rãi giảm bớt, màu cũng nhạt thành xám, cuối cùng biến thành chất lỏng trong suốt không màu.
Đau đớn trong cơ thể chậm rãi yếu đi, nhưng Liên Kỳ Quang vẫn không dám thả lỏng, như cũ cắn răng kiên trì.
Thẳng đến khi một tia đau đớn cuối cùng trong cơ thể biến mất, Liên Kỳ Quang mới chìm vào bóng tối.
Quần áo cùng tóc bị mồ hôi thấm ướt, ánh sáng xanh biếc không vì chất lỏng màu đen biến mất mà mất đi, nó vẫn vờn quanh thân thể Liên Kỳ Quang, chậm rãi tiến vào thân thể cậu, hòa hợp thành một thể.
Liên Kỳ Quang không biết mình đã ngủ bao lâu, bởi vì trong không gian không có đêm tối, nên, chờ đến khi cậu tỉnh lại, cảnh sắc trước mắt vẫn hệt như lúc ban đầu, không hề thay đổi.
Liên Kỳ Quang chậm rãi ngồi dậy, hoạt động tay chân, phát ra tiếng ‘răng rắc’.
Liên Kỳ Quang cúi đầu nhìn xuống hay nắm tay, thử siết lại, sức mạnh tràn đầy làm trái tim tĩnh lặng của cậu không khỏi có chút sôi trào, nhịn không được muốn tìm người phát tiết.
Hiện giờ, cậu hẳn đã là cao thủ bậc huyền đi?
Tuy vẫn không thể khôi phục thân thủ đời trước, nhưng cảm giác thoải mái cùng thả lỏng chưa bao giờ có trong cơ thể mách bảo, nếu sau này tiếp tục tu luyện thì sẽ vượt hẳn trước kia mấy lần.
Liên Kỳ Quang đứng dậy, đi tới bên hồ, mặt không biểu cảm nhìn hồ nước trong suốt lóng lánh sắc lam, ánh mắt chợt lóe.
Đau đớn mới vừa nãy hiện rõ trong mắt, cho dù cậu sớm không để tâm tới sống chết, nhớ lại cũng không khỏi rét run.

Nhưng mà…
Một bước lên thiên đàng, một bước xuống địa ngục.

Thua thì cùng lắm chỉ là một cái mạng, nhưng, nếu thắng thì đứng trên mọi người.
Chính là vậy, không phải sao?
Ra khỏi không gian, Liên Kỳ Quang đứng bên cửa sổ, nhàn nhạt nhìn đêm tối bên ngoài, ánh đèn sáng trưng chiếu rọi vào con ngươi đen láy, lóng lánh trong suốt, xinh đẹp vô cùng.

Trầm mặc hồi lâu, Liên Kỳ Quang vươn tay, một lọ thủy tinh trong suốt xuất hiện trong tay, bên trong là chất lỏng lóng lánh sắc lam.
Là nước hồ đã được pha theo tỷ lệ 1:10.
Sinh tồn trong thời tận thế tăm tối rốt cuộc không thể che khuất ánh mắt cậu, Liên Kỳ Quang tắt nguồn 009-A, mở cửa phòng Liên Tiêu Thù, chậm rãi đi vào.
Liên Tiêu Thù nằm trên giường, nhắm mắt say ngủ, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt không dấu được vẻ yếu ớt vì bị bệnh tật tra tấn.
Liên Kỳ Quang đi tới ngồi xổm bên giường, mặt không biểu cảm nhìn sườn mặt cô bé, ánh sáng xanh biếc trong tay lóe sáng trong bóng tối.
Giống như bị bừng tỉnh, Liên Tiêu Thù hơi hé mở mí mắt nặng trịch, vẻ mặt mờ mịt, thấp giọng gọi.
“Anh hai…”
“Ngủ.” Một bàn tay nhẹ nhàng đặt trên mặt cô bé, Liên Kỳ Quang trầm mặc mở miệng.
“…” Lông mi Liên Tiêu Thù khẽ run rẩy, nhẹ nhàng quét vào lòng bàn tay Liên Kỳ Quang, dần dần lại thiếp đi.
Đợi Liên Tiêu Thù ngủ rồi, Liên Kỳ Quang thu tay lại, nhìn gương mặt nhỏ nhắn đang say ngủ, trầm mặc hồi lâu, sau đó mới chậm rãi nâng đầu cô bé, uy nước hồ.
Xác định Liên Tiêu Thù đã uống hết toàn bộ, Liên Kỳ Quang cất lọ thủy tinh, giật giật thân mình, ngồi xếp bằng, mặt lãnh tĩnh quan sát Liên Tiêu Thù.
Thời gian trong lòng Liên Kỳ Quang từng chút nhảy lên, Liên Tiêu Thù vẫn ngủ an ổn, không hề có nửa phần khó chịu, chính là Liên Kỳ Quang biết, này không phải kết thúc mà chỉ là bắt đầu cho quá trình lột xác.
Ước chừng qua hai mươi phút, chân mày nhíu chặt của Liên Tiêu Thù chậm rãi giãn ra, gương mặt nhỏ nhắn tái nhột bắt đầu trầm tĩnh, ý cười nhợt nhạt xuất hiện bên khóe môi, giống như đang mơ thấy một giấc mộng đẹp.
Liên Kỳ Quang khẽ động ngồi dậy, con ngươi tĩnh lặng nhìn chằm chằm biểu tình Liên Tiêu Thù.
Bắt đầu rồi…
Cũng không biết trải qua bao lâu, gương mặt nhỏ nhắn tươi cười của cô bé đột nhiên cứng đờ, cả người cuộn lại, run lên bần bật.

Gương mặt nhỏ nhắn nhăn nhó, tiếng kêu rên đau đớn phát ra khe khẽ.

Liên Kỳ Quang vươn người tới, một tay đỡ lấy vai Liên Tiêu Thù, nhạn nhạt mở miệng: “Cố chống đỡ, này là mệnh lệnh.”
“Ngô…” Liên Tiêu Thù run rẩy ngày càng mạnh, cánh môi cũng bị cắn đến bật máu, gương mặt xinh xắn hiện giờ thực dữ tợn cùng vặn vẹo.
Nhìn bộ dáng thống khổ của Liên Tiêu Thù, Liên Kỳ Quang vẫn giữ chặt vai cô bé, chưa từng rời đi.
Liên Tiêu Thù giãy dụa bị tôi rèn trong ngọn lửa hừng hực, Liên Kỳ Quang im lặng bồi bên cạnh.
Thời gian trong đêm đen có vẻ đặc biệt thong thả cùng lâu dài, mỗi phút mỗi giây đều nặng nề đến hít thở không thông.
Bóng tối bắt đầu tản đi, ánh sáng một lần nữa chiếu rọi.
Trời lờ mờ sáng, thân mình căng cứng của Liên Tiêu Thù bắt đầu chậm rãi chảy ra chất bẩn màu đen, ánh mắt Liên Kỳ Quang tối sầm, cậu không nhớ rõ trên người mình có chảy ra thứ này hay không?
Kỳ quái thì kỳ quái, nhưng xác định Liên Tiêu Thù không vì thế mà bị ảnh hưởng, Liên Kỳ Quang mới an tâm bước vào phòng tắm chuẩn bị một bồn nước, tiếp đó quay lại giường, nhìn Liên Tiêu Thù cả người đầy chất bẩn cơ hồ sắp hóa thành bức tượng đất, mặt than ôm lấy cô bé đi vào phòng tắm, nhìn cũng không nhìn, trực tiếp ném vào trong nước.
Theo một tiếng ‘bùm’, Liên Tiêu Thù chìm xuống.

Liên Kỳ Quang nghiêng đầu, ngốc ngốc nhìn mớ chất bẩn đen đen kia hòa tan vào nước, đột nhiên duỗi tay tới vói vào trong bồn, túm cổ áo Liên Tiêu Thù vớt lên, hệt như đang giặt quần áo, nhúng nhúng.
Nhìn nước trong bồn dần dần chuyển thành màu đen, Liên Kỳ Quang nhíu mày, một lần nữa thay nước.
Chỉ là vừa mới thay nước mới, trên người Liên Tiêu Thù lại bắt đầu chảy ra chất bẩn.

Khóe miệng Liên Kỳ Quang run run, tùy tay ném cô bé qua một bên, khởi động hệ thống tinh lọc, sau đó mở vòi sen, đặt Liên Tiêu Thù cố định trên sàn, bắt đầu tuần toàn tẩy rửa.
Xác định hết thảy hoàn thành, Liên Kỳ Quang bước qua bên cạnh ngồi xuống chiếc ghế nhỏ, mặt than nhìn Liên Tiêu Thù, xác định cô bé sẽ không gặp nguy hiểm.
Liên Tiêu Thù tựa vào một góc bồn tắm, mắt nhắm chặt mê man bất tỉnh, trên đỉnh đầu là vòi sen không ngừng xả nước.
Cứ vậy, Liên Tiêu Thù bị xối nước, Liên Kỳ Quang mặt lãnh tĩnh ở bên cạnh ngồi xem.

Mặt trời lên cao, sau đó lại lặn về phía tây, ánh sáng trong phòng bắt đầu tối sầm.
Liên Kỳ Quang ngẩng đầu liếc nhìn thời gian bên ngoài cửa sổ, sau đó lại dời tầm mắt về phía Liên Tiêu Thù.


Tẩy cả một ngày, trên người cô bé đã không còn chảy ra chất lỏng đen bẩn.

Nhìn Liên Tiêu Thù đang mê man, Liên Kỳ Quang tiến tới, nhẹ tay nhẹ chân ôm lấy Liên Tiêu Thù, xoay người đi vào phòng.
“Ngô… anh hai…” Trong lúc mông lung ánh mắt Liên Tiêu Thù hé mở thành một khe nhỏ, nhìn cằm Liên Kỳ Quang, lẩm bẩm nói.
“Chuyện hôm nay, quên đi.” Liên Tiêu Thù lên tiếng làm Liên Kỳ Quang khựng lại, trầm mặc hồi lâu mới nhàn nhạt mở miệng.
“Ngô?”
“Tóm lại, quên hết toàn bộ đi.” Liên Kỳ Quang đặt Liên Tiêu Thù lên giường, xoay người rời khỏi phòng.
“…” Nhìn theo bóng dáng Liên Kỳ Quang, ánh mắt Liên Tiêu Thù là một mảnh mờ mịt, chính là mệt mỏi ập tới làm cô bé rất nhanh lại thiếp đi.
Ra khỏi phòng Liên Tiêu Thù, Liên Kỳ Quang một lần nữa khởi động 009-A, không để 009-A có cơ hội chạy ra xa mình ba mét, Liên Kỳ Quang đã đá nó một cước văng vào trong phòng Liên Tiêu Thù.
“Sửa soạn nó sạch sẽ, nếu không, chém mày.” Mặt than bỏ lại những lời này, Liên Kỳ Quang bỏ đi.
“…” 009-A.
Về tới phòng, Liên Kỳ Quang nặng nề nằm xuống giường, ánh trời chiều màu quả quít từ cửa sổ chiếu rải rác vào phòng, mang tới ấm áp thản nhiên.
‘Tít! Tít!’ Tiếng quang não vang lên, Liên Kỳ Quang nâng tay, nhìn màn hình quang não, hơi nhíu mi.
‘Vợ à, ngày mai người đón vợ sẽ tới, anh chờ em.’
Ấm áp nhàn nhạt lan tỏa trong đáy mắt, Liên Kỳ Quang điểm nhẹ ngón tay trên màn hình quang não.
‘Tôi muốn gặp anh.’
Nắm quang não trong tay, áp nhẹ lên trán.

Kim loại mang tới cảm giác lạnh như băng, nhưng trong lòng Liên Kỳ Quang lúc này lại tràn ngập ấm áp..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận