“Lam, đến đây mẹ có chuyện muốn nói.”
Cô vừa đặt chân xuống bậc thang cuối cùng đã bị mẹ gọi đến.
Mẹ của nữ phụ Thanh Lam là bà Hường, giám đốc Công ty Cát Tiên Media, độ nổi tiếng nhanh hay chậm của một cá nhân hay tổ chức nào đó đều do một tay công ty truyền thông này quyết định.
Lam mỉm cười sung sướng, đây là cảm giác sống trong thân phận thiên kim sao? Quá tuyệt vời!
Nhà cao cửa rộng, mẹ ruột quyền lực, vẻ ngoài xinh đẹp, quả thật là không có điểm nào chê.
“Dạ, mẹ gọi con?” Cô ngoan ngoãn bước đến.
Không hổ danh là người phụ nữ thành đạt, bà Hường tuy tuổi tác đã cao nhưng nhan sắc vẫn còn mặn mà chán, trên người bà tỏa ra khí chất vô cùng đặc biệt.
Đây là loại khí chất mà Lam hằng mong ước, khí chất phụ nữ quyền lực.
“Con vẫn nhớ mối hôn sự được sắp đặt vào tháng trước chứ?” Bà gấp tờ báo trên tay, cất giọng nói.
Hôn sự vào tháng trước?
Có phải là mối hôn sự của nữ phụ và anh trai nam chính trong truyện đề cập không?
Chắc chắn là nó rồi, ngoài ra còn có mối hôn sự nào khác đâu.
“Dạ con vẫn nhớ.” Cô đáp lời bà.
“Vậy thì tốt, trưa nay con mang cơm đến cho hôn phu đi, xem như hai đứa gặp gỡ để hiểu nhau thêm tiện thể tạo ấn tượng tốt.
Con phải mang cơm tự nấu thể hiện thành ý, đây là cuộc hôn nhân đem đến lợi ích cực khủng cho công ty nhà ta.
Đừng để đối phương phật lòng.” Bà nói dứt lời thì đứng dậy, tay vơ lấy chiếc cặp táp để trên bàn rồi nhanh chóng bước đi.
Bà không quên để lại một câu: “Nấu cho ra hồn nhé bé yêu của mẹ! Mẹ phải đến công ty đây!”
Thanh Lam khoanh tay dõi mắt nhìn mẹ yêu của mình vội vàng rời đi.
Hóa ra câu chuyện mang cơm bắt đầu từ đây.
Nữ phụ được mẹ giao phó nhiệm vụ nấu cơm vun đắp tình cảm cho hôn phu tương lai, vì mối lợi ích siêu khủng đến từ cuộc hôn nhân sắp đặt này.
Mẹ nữ phụ bắt đầu lấy lòng anh trai nam chính để có một cuộc hôn nhân vẹn toàn nhất có thể.
Nhưng bà Hường nào biết, con gái bà ta chấp nhận hôn sự chỉ vì muốn ngày ở cạnh Trương Sơn Lâm mà thôi, chứ nào phải vị hôn phu trên danh nghĩa kia.
Việc gì Thanh Lam phải nấu cơm chứ! Nếu cô tự tay nấu thì đâu còn trò vui nữa.
Lam móc chiếc điện thoại thông minh đời mới nhất ra, trong lòng cảm thán.
Đúng là thiên kim nhà giàu, chiếc điện thoại này trị giá bằng tiền lương nửa năm vất vả của cô chứ chẳng đùa.
Cô mở ứng dụng gọi món giao tận nhà, ngón tay thon dài bắt đầu lướt trên màn hình điện thoại.
Đây rồi, mĩ mãn là đây chính hương vị này.
Order thôi!
11 giờ trưa.
Tại Công ty Talents & Dream.
Thanh Lam đỗ chiếc xe máy mới toanh ở tầng hầm giữ xe của công ty.
Đừng hỏi cô vì sao không đi xế hộp, tất nhiên là vì không biết lái rồi.
Nhưng mà cho dù cô có đi xe máy thì sự giàu sang quyền quý của cô vẫn không hề thuyên giảm, xe máy cô đi là Vespa Dior bản Limited.
Nữ chính ư? Không có cửa với chị!
Cô xách theo hộp thức ăn được đậy điệm nửa kín nửa hở, ngang nhiên bước vào sảnh chờ công ty.
Hôm nay trang phục trên người cô là một phong cách hoàn toàn khác với nữ phụ trước đây.
Trước đây Hoàng Thanh Lam theo đuổi phong cách nhẹ nhàng, đóa hoa e ấp chớm nở.
Dịu dàng và mong manh khiến người ta muốn chở che.
Còn Vũ Thanh Lam cô đây, lại mang trong người một phong cách khác.
Sang trọng và quyến rũ là chân ái mà cô theo đuổi.
Khoác lên người bộ sưu tập mới nhất của Louis Vuitton, trị giá vài chục triệu, đơn giản và sang chảnh.
Từ xa Thanh Lam đã trông thấy nữ chính Mai Thúy.
Hiện tại Mai Thúy đang là talent mới nổi của công ty, một cô diễn viên trẻ tuổi đầy tiềm năng.
Mắt sáng, môi đỏ, ba vòng chuẩn đét.
Thoạt nhìn có thể đánh giá là xinh đẹp, mỗi tội nét này quá đại trà vừa nhìn đã quên.
Cô cong môi cười, siết chặt hộp thức ăn trên tay.
Thanh Lam xác định được đối tượng va chạm, đã đến lúc nhập vai vào nữ phụ ác độc rồi.
Nữ phụ thì phải kiếm chuyện mới phải đạo chứ nhỉ? Cô giỏi nhất về khoản này đấy.
Cô tiến về phía quầy lễ tân, cố ý nói to: “Anh Trương Sơn Lâm có ở đây chứ?”
Lễ tân mỉm lướt mắt một lượt, trông thấy một cây Louis Vuitton trên người Thanh Lam, cô nàng lập tức mỉm cười, đon đả: “Trưởng phòng kinh doanh hôm nay không có đến công ty ạ.”
“Vậy cảm ơn cô nhé!” Thanh Lam nở nụ cười thân thiện, xoay lưng bước đi.
“Cô tìm anh Lâm à?”
Giọng nói nhẹ nhàng vang lên từ phía sau lưng Thanh Lam, nụ cười trên khóe môi cô càng đậm.
[Ting!]
[Nữ chính Võ Mai Thúy xuất hiện! Xin mời ký chủ dùng thử tính năng xem profile!]
Ngay lập tức thời gian như ngưng đọng, mọi hoạt động diễn ra như bị tê cứng tựa như cuốn phim đang chiếu dang dở bị ấn phải nút stop.
Trước người Mai Thúy xuất hiện ký tự mũi tên hướng xuống.
Thanh Lam ấn vào mũi tên kia, bảng điện tử trong suốt hiện lên trước mắt cô.
Tên: Võ Mai Thúy
Tuổi: 23
Quê quán: Thành phố X
Sở thích: Diễn xuất, nấu ăn, ca hát.
Chiều cao: 1m65
Cân nặng: 50kg
Tính cách: Mạnh mẽ, ương bướng, ngang ngạnh.
Chức vụ: Talent sáng giá của Công ty Talent & Dream.
Thanh Lam gật gù đánh giá, thông tin trên profile chuẩn xác với nhân vật cô đã đọc tối qua.
Cô vươn tay tắt profile đi, mọi thứ xung quanh nhanh chóng chuyển động lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
[Ting! Nhiệm vụ đầu tiên: Gây sự với nữ chính]
[Nếu ký chủ gây sự với nữ chính thành công, nam chính sẽ xuất hiện, dựa vào đó ký chủ tìm cách tăng điểm tình ý với nam chính]
Biết ngay mà! Biết ngay thế nào cũng phải đại chiến với cô Mai Thúy này đây.
Cô đoán rằng sau khi gây chuyện, nam chính sẽ xuất hiện và bảo vệ nữ chính.
Đây là thời cơ tiếp cận nam chính.
“Phải, tôi tìm anh Lâm để đưa cơm trưa.” Cô thản nhiên nói.
Đôi mày Mai Thúy cau lại, cô ta khoanh tay tiến về phía Thanh Lam, vẻ mặt cô ta đằng đằng sát khí khó coi vô cùng, trông như sắp chôn sống cô đến nơi.
“Sao cô cứ đeo bám anh Lâm mãi thế? Cô không biết ngượng à?” Cô ta lớn tiếng quát vào mặt Thanh Lam.
Nhưng Lam cũng không phải dạng nhu mì gì cho cam, cô hất hàm đáp lời cô ta: “Đưa cơm thôi mà liên quan gì đến ngượng? Cô đói bụng, ăn cơm thì phải ngượng à?”
“Cô đừng có mà ngang ngược với tôi!” Mai Thúy trừng mắt tức giận.
“Đưa cho tôi, tôi sẽ giúp cô đưa nó cho anh Lâm.” Cô ta nói xong vung tay giật lấy hộp cơm trên tay Thanh Lam.
Quá đúng ý cô, Thanh Lam nhếch môi cười, vội vàng buông hộp cơm ra chiếc nắp hộp đậy nửa kín nửa hở lập tức bung ra.
Một thứ chất lỏng màu tím đặc sệt bắn vào áo Mai Thúy, đi kèm thêm đó là rau xanh, đậu hủ còn có bún.
Bao nhiêu tinh hoa hội tụ từ món ăn thơm ngon này đổ hết lên người cô ta.
Mai Thúy gào lên: “Bún đậu mắm tôm!”
Thanh Lam nhịn cười, cô vội lấy tay bịt mũi lùi về sau ba bước.
“Eo ơi, cô thích mắm tôm đến mức cầm đổ lên người à? Bảo sao cứ giật hộp cơm trên tay tôi mãi.”
Mai Thúy tức giận, mặt cô ta nhăn nhúm khó coi hết chỗ nói, mùi hương đặc trưng của mắm tôm bay lượn khắp sảnh công ty.
Ai nấy đi ngang qua đều phải bịt mũi lại, nhanh chân lướt qua Mai Thúy thật nhanh.
Có kẻ không hiểu chuyện hơn, tụ tập chỉ trỏ cô ta cười cợt.
Cô ta nhận lấy ánh mắt cười cợt từ mọi người, sự xa lánh, tránh né.
Mắm tôm bẩn thỉu dính đầy trên quần áo, rau xanh và bún thì nằm rải rác dưới chân.
Mai Thúy thẹn quá hóa giận, quát ầm lên: “Cô chơi tôi!”
Thanh Lam nhếch môi cười khinh, rõ ràng là do cô ta hung hăng giật lấy.
Nghĩ rằng cô vẫn là Thanh Lam nhu nhược trong nguyên tác à, sai lầm rồi, muốn gây sự thì cô chiều tới bến.
“Tự tay cô giật lấy, tôi chơi cô kiểu gì? Bằng phép thuật Winx à?”
Vẫn là cái thói nữ chính mất não, ngang tàng.
Mai Thúy tức điên vung tay lên cao tính giáng xuống mặt Thanh Lam một bạt tai thấu trời.
Thanh Lam đã dự liệu từ trước, nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô ta, cô gằn từng chữ: “Cái loại nữ cường mất não như cưng gặp phải nữ cương như chị phải tắt đèn ngay đấy.
Bỏ cái tay xuống đừng để talent mới nổi như cưng bị truyền thông vùi dập.
Cưng biết thế lực tin tức của Cát Tiên Media chứ?”.