Xuyên Không Vào Nữ Phụ Đáng Ghét

Chương 17: 17: Bữa Trưa Ngọt Ngào



Thẩm Hoắc Nam nắm tay cô đưa cô đến quán ăn nhỏ bên đường, kéo ghế cho cô ngồi rồi bản thân anh mới ngồi xuống.

– Không ngại ăn quán bên đường chứ? – anh hỏi.

– Không đâu, quán bên đường cũng rất ngon mà – cô cười tươi trả lời.

” Lúc chưa xuyên qua em vẫn ăn quán bên đường đấy thôi ” cô thầm suy nghĩ.

– Hai đứa ăn gì vậy? – dì bán thức ăn hỏi.

– Em ăn gì? – anh hỏi.

– Ăn anh – cô trả lời.

Thẩm Hoắc Nam lập tức đơ người cô gái này không biết xấu hổ sao? Đòi ăn anh?
– Haha! đùa thôi, em muốn ăn một tô phở nhỏ và một phần đồ chiên – cô nói.

Mặt Thẩm Hoắc Nam dần giãn ra, quay sang nhìn dì bán thức ăn.

– Cho tụi con hai tô phở một lớn một nhỏ và một phần đồ chiên – anh nói.

– Sẽ có ngay có ngay – dì bán hàng trả lời.

Thẩm Hoắc Nam nhìn cô do dự một chút rồi cũng lên tiếng:
– Chuyện vừa rồi thành thật xin lỗi, cha tôi hiểu lầm, đã làm tổn hại danh dự em rồi –

– Không có gì đâu dù sao làm bạn gái của anh cũng không phải là chuyện xấu – cô trả lời.

” Em còn thích nữa đấy! “
Lý Tiểu Sở đang đổ nước sôi vào một cốc nước rồi ngâm đũa của hai người vào bên trong.

– Hey! đội phó, bạn gái đội phó – Trác Vỹ chạy đến.

Cô ngước lên nhìn cười tươi rồi vẫy tay chào, nhưng Thẩm Hoắc Nam thì không anh lườm Trác Vỹ và đám người phía sau bằng ánh mắt sắt lạnh.

– Sao cậu lườm bọn tớ vậy? Bọn tớ có làm gì đâu? – Trương Thiệu Ngôn hỏi.

– Nếu không phải tại các cậu thì em ấy đã không phải chịu ủy khuất – anh trả lời.

– Đâu có ủy khuất gì, em rất vui mà – cô nói.

Thẩm Hoắc Nam ngơ ngác nhìn cô, cô gật đầu với anh cô có gì ủy khuất chứ?
– Đội phó à, cậu cũng keo kiệt quá đấy sao không dẫn bạn gái vào nhà hàng ăn mà lại ở đây chứ? – Trác Vỹ vỗ vai anh.

Thẩm Hoắc Nam hất tay Trác Vỹ xuống, trả lời:
– Em ấy không phản đối –
– Có thật không bạn gái đội phó? – Trác Vỹ hỏi.

– Ăn ở đâu không quan trọng, quan trọng là ăn cùng nhau – cô trả lời.

Mọi người đồng loạt ồ lên một tiếng rõ to rồi cười khúc khích.

Lúc này, dì bán hàng bê thức ăn đến:
– Thức ăn đến rồi đây, hai đứa ăn ngon miệng nhé! –
– Cháu cảm ơn ạ! – cô cười tươi nói.

Hôm nay tâm trạng cô cực kì tốt a.

Đám người của Trác Vỹ cũng nhanh chóng ngồi vào bàn gọi thức ăn họ vẫn không quên đưa mắt nhìn cô và anh.

Thẩm Hoắc Nam đang ăn chợt ngước lên nhìn hình động của cô, cô đang ngồi gắp từng miếng hành để lên khăn giấy.

– Em không ăn được hành? – anh hỏi.

– Đúng, ăn vào em sẽ muốn nôn chỉ toàn cố gắng nuốt trộng thôi – cô trả lời.

– Nhìn này, em hãy xem miếng hành này là đồ ăn em thích hoặc người em ghét thì em sẽ nuốt rất dễ dàng – anh làm thử cho cô xem.

Cô cũng làm theo hành động của anh, quả thật nuốt rất dễ dàng thấy vậy anh liền hỏi:
– Hiệu quả đúng không? –
Cô cười tươi rồi gật đầu.


– Em đã tưởng tượng miếng hành là gì? – anh hỏi tiếp.

– Em tưởng tượng miếng hành là anh nên nuốt rất dễ nha – cô thành thật trả lời.

Thẩm Hoắc Nam cứng người cô đang tưởng tượng bản thân ăn anh sao?
Trác Vỹ và Trương Thiệu Ngôn nghe thấy liền phì cười bạn gái của đội phó cũng thành thật quá rồi!
Anh cuối đầu ăn tiếp trên mặt có vài tia phím hồng còn cô thì vẫn cười tươi, anh là đang ngại đây mà! Ngại mà cũng đáng yêu nữa!
Cô nhìn trên trán anh đang chảy mồ hôi liền lấy khăn giấy trong balo ra lau cho anh, đám người kia lại ồ lên.

Họ đến đây để ăn trưa không phải để ăn cẩu lương đâu!
Mặc xác bọn họ cô gắp cho anh vài miếng thịt trong tô của mình, anh nhìn cô.

– Em thấy anh đá bóng rồi chơi bóng rổ chắc mệt lắm, ăn nhiều một chút lấy lại sức – cô cười nói.

– Đừng gắp nữa, gắp cho tôi hết em không còn để ăn đâu đấy – anh ngăn tay cô lại.

– Không sao, em đến bên anh để chăm sóc anh cơ mà – cô nói.

Đám người kia lại ồ, Trác Vỹ và Trương Thiệu Ngôn quay sang nhìn nhau.

– Anh chơi bóng đá rồi tới bóng rổ chắc mệt lắm, ăn nhiều một chút lấy lại sức nha anh – Trác Vỹ giả giọng con gái.

– Đừng gắp nữa, em cho tôi hết thì không còn để em ăn đâu – Trương Thiệu Ngôn nhái giọng anh.

– Không sao, em đến để chăm sóc anh cơ mà – Trác Vỹ nhái giọng cô.

– Huhu! vậy ai đến bên chăm sóc tôi đây – Trác Vỹ lập tức vờ khóc.

Thẩm Hoắc Nam thẹn quá hóa giận lập tức nói:
– Cậu có tin đôi đũa này sẽ lọt vào miệng câu hay không? Im lặng và ăn –
Bốn chữ cuối đúng chất của một thủ lĩnh đang ra lệnh, bọn họ lập tức ngồi thẳng lưng ăn thức ăn của mình.


Nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh cô không một chút hoảng sợ ngược lại còn rất thích thú: ” Mạnh mẽ quá đi mất “
Cô và anh cũng nhanh chóng ăn phần thức ăn của mình rồi gọi dì bán hàng ra tính tiền.

– Em về trước đi tôi sẽ tính tiền – anh nói.

Cô đứng dậy đi trước, anh nhìn đám dở hơi kia rồi lắc đầu anh phải tính tiền luôn cho bọn họ rồi.

Thanh toán xong cả đám liền rời khỏi, cô đi đến trước mặt anh đưa cho anh một ly nước cô vừa mới mua.

– Sao lại cho tôi? – anh hỏi.

– Anh giúp em thanh toán ly nước này xem như lời cảm ơn – cô trả lời.

– Đội phó à hay là đưa con gái người ta về đi, thân gái một mình cậu không sợ mất bạn gái sao? – Trác Vỹ nói.

– Không cần tôi tự đi đến trạm xe buýt phía xa xa đằng kia là được rồi – cô nói.

Cô cố ý nói phía xa xa đằng kia để Thẩm Hoắc Nam đi cùng với cô thôi.

Thẩm Hoắc Nam nghe cô trả lời liền nói:
– Đi thôi, tôi cùng em đến trạm xe buýt –
” Hehe! nam thần cuối cùng cũng đồng ý, hihi ” suy nghĩ của cô.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận