Xuyên Không Vào Nữ Phụ Đáng Ghét

Chương 27: 27: Lưu Cẩn Băng



Anh và cô bước vào khu trò chơi, cô kéo anh chơi hết trò này đến trò khác từ ném bóng vào rổ, đá banh bàn, đua xe chơi trò chơi với cô mà không không ngừng cười.

Cô háo hức kéo tay anh đến chơi bowling.
– Anh anh, bowling kìa em muốn chơi bowling – cô nói.
– Được được, chúng ta chơi bowling – anh cười khổ.
Cô với anh bắt đầu chơi, cô đi đến kéo tay áo anh, nói:
– Em không biết chơi, anh chỉ em với –
– Tôi chơi thử cho em xem – anh trả lời.
– Vâng – cô mỉm cười.
Anh chơi thử cho cô xem, bowling ngã gần hết chỉ còn một chai duy nhất đứng sừng sững.
Cô há hốc mồm kinh ngạc sau đó lại vỗ tay vui mừng như một đứa trẻ liên tục khen anh.
Anh đi đến nhìn cô trong cô cũng quá phấn khích rồi, người xung quanh cứ nhìn cô mãi.
– Em hiểu được cách chơi chưa? Hay tôi làm lại lần nữa? – anh hỏi.
– Để em thử – cô nói.
Cô cầm banh trong tay từ từ tiến đến rồi ném banh đi, không may cô bị cuốn theo trái banh ngã ra sàn, cô cố ngồi dậy ngồi bệch dưới sàn mếu máo.

Anh lo lắng chạy đến quỳ một chân xuống bên cạnh cô, anh vuốt tóc lại cho cô, nắm vai cô hỏi:
– Em không sao chứ? Có đau ở đâu không? –
Cô mếu máo chỉ vào cánh tay mình, anh nắm lấy cánh tay cô xoa bóp cho cô rồi đỡ cô đứng lên.
– Ngoan, không sao, không sao, chúng ta không chơi bowling nữa anh đưa em đi gấp thú có chịu không? – anh hỏi.
– Thật không? – cô hỏi ngược lại anh.
Anh gật đầu, cùng cô đi đến chỗ gấp thú anh nhìn một lượt những chú gấu trong tủ kính, rồi hỏi cô:
– Em muốn chú gấu nào? –
– Em muốn…chú gấu Qoobee – cô trả lời.

Anh bắt đầu, tập trung hết mức để gấp chú gấu Qoobee, khi đã gấp được anh cầm lên đưa cho cô, cô vui vẻ nhận lấy nhìn vào chú gấu rồi nhìn vào anh sau đó phá lên cười.
– Em cười gì đó? – anh hỏi.
– Anh nhìn đi gương mặt nó rất giống anh – cô cười trả lời.

– Giống chỗ nào chứ? Mặt tôi đâu ngố như nó – anh nói.
– Giống chứ, rất giống lúc anh lườm anh bạn thân anh – cô đáp.
– Em…haizzz – anh nói.
” Thật cạn ngôn với cô gái này “
Thẩm Hoắc Nam bỏ đi cô nhanh chóng đuổi theo mà vẫn không ngừng cười.

” Giận rồi sao? Nhưng mình đâu có nói sai rất giống mà “
Đi xuống tầng dưới anh và cô bước vào quán ăn, anh xoay người lại hỏi:
– Ăn gì? –
” Giận thật rồi, lạnh lùng quá đi mất “
– Em muốn ăn lẩu bò và một ly trà đào – cô trả lời.

– Hoắc Nam –
Anh và cô nhìn người vừa mới lên tiếng là một cô gái, cô ta đi đến ôm lấy cánh tay anh, mặt cô tối sầm lại.
– Anh cũng ở đây sao trùng hợp quá, chúng ta gọi đồ ăn đi anh – cô gái đó nói.


– Tiểu Sở, lại bàn ngồi đi – anh nói với cô.
Anh lấy tay ra khỏi cô gái kia đi đến gọi đồ ăn, cô ôm chú gấu đi đến bàn trống cô gái kia ngồi xuống đối diện cô.
” Cô gái xấu xa này là ai đây? Hoắc Nam gọi thân mật vậy sao? Không lẽ là bạn gái cũ của anh ấy muốn đến đây nói lại tình xưa sao? Hứ…bà cô đây nhất định không cho “
– Tiểu Sở sao? Cô là ai mà Hoắc Nam gọi cô thân mật như vậy? Ồ~ là em gái anh ấy sao? –
– Xin chào em gái, chị là bạn gái của anh em Lưu Cẩn Băng –
Lưu Cẩn Băng tự biên tự diễn đưa tay muốn bắt tay cô.
– Xin chào chị, em là bạn gái anh ấy rất vui gặp được người mơ tưởng như chị – cô nói.
– Bạn gái Hoắc Nam? Hứ…cô mộng mơ vừa thôi, còn dám nói tôi mơ tưởng – Lưu Cẩn Băng bắt đầu tức giận.
– Tôi đã được cha anh ấy chấp nhận, cho phép cả hai tiếp tục yêu nhau – cô trả lời gương mặt bình tĩnh hơn bao giờ hết.
– Tôi được mẹ anh ấy chấp nhận sau này chúng tôi còn đám cưới nữa – Lưu Cẩn Băng nói.
– Cô mà đám cưới được với anh ấy thì cả gia tài của tôi đều cho cô – cô trả lời.

” Đám cưới? Nhìn thái độ anh ấy khi nãy tôi không tin anh ấy thích cô, tôi không gả được cho anh ấy thì cũng không để loại người như cô có cơ hội “
– Vậy cô nên chuẩn bị thủ tục chuyển giao tài sản đi – Lưu Cẩn Băng kiêu ngạo.
– Để tôi xem cô kiêu ngạo được bao lâu – cô nhếch mép.
– Mà cô không định đi khỏi đây sao? Muốn ăn cẩu lương à? – cô hỏi.
– Cẩu lương? Cô mới là người sắp ăn cẩu lương đấy – Lưu Cẩn Băng trả lời.

Lúc này Thẩm Hoắc Nam trên tay cầm hai ly nước đi đến, Lưu Cẩn Băng hớn hở đứng lên nói:

– Hoắc Nam anh ngồi vào đây đi, anh còn mua nước cho em sao? Anh thật tốt –
Cô không nói gì cả nhẹ nhàng kéo chiếc ghế bên cạnh, anh nhìn thấy liền đi đến ngồi xuống cạnh cô đưa cho cô ly trà đào.
Lưu Cẩn Băng nắm chặt tay thành quyền, biết cô ta đang tức giận cô nhếch mép: ” tôi sẽ cho cô ăn cẩu lương nhiều hơn “
Cô nắm lấy bàn tay anh, xoa xoa hai tay.
– Anh xem tay anh lạnh hết cả rồi, để em làm ấm lại cho anh – cô nói.
Anh nhìn cô rồi nhìn Lưu Cẩn Băng, môi khẽ cong lên.
” Đang muốn chọc tức cô ta sao? Mèo nhỏ thật ranh ma “
Anh cười tươi đưa tay xoa đầu cô đầy cưng chiều.
– Được rồi tôi không sao, em không cần phải xoa nữa tôi biết em quan tâm tôi – anh nói.
Cô mỉm cười buông tay anh ra, cô tiếp tục nói:
– Mà anh lát nữa anh cùng em đi chọn quần áo nhé, em muốn khi gặp ba mẹ anh phải tươm tất một chút –
Anh nhìn cô gương mặt ngơ ngác: ” mèo nhỏ nói gì vậy? ” rồi cũng hiểu ra ý đồ của cô.
– Được, tôi sẽ cùng em chọn đồ – anh trả lời.

Lưu Cẩn Băng giận tím người, hận không thể gi3t chết cô ngay lập tức.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận