Reng…reng…reng
Tiếng chuông báo thức vang lên, Thẩm Hoắc Nam nhíu mày thức giấc tắt đi chuông báo.
Lâu lắm rồi anh mới nghe được tiếng chuông báo thức, bởi anh không bao giờ thức trễ hơn chuông báo, mỗi ngày anh cũng chỉ ngủ từ 3-4 tiếng là đã thức dậy.
Nhưng không hiểu tại sao hôm nay anh lại ngủ say đến mức này, có lẽ là do có cô.
Nghĩ đến đây anh chợt ngửi thấy mùi thơm từ đây bay vào phòng anh, quái lạ nhà này chỉ có một mình anh ở hoàn toàn không có người giúp việc hay quản gia sao lại có mùi thức ăn.
Chẳng lẽ cô đang nấu ăn sao? Anh nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi đi xuống tìm cô.
Quả thật, cô đang nấu ăn trong bếp nhìn dáng người con gái nhỏ bé đang chăm chú làm bếp như một người vợ đảm đang trong lòng anh chợt cảm thấy bình yên, thật sự muốn ôm lấy tấm lưng gầy ấy mà ra sức cưng nựng, bảo bọc.
– Đang muốn lấy lòng tôi à? –
Vừa nói anh vừa ôm lấy cô từ phía sau, Lý Tiểu Sở im lặng không đáp cứ mặc anh sàm sỡ cô khi cô nấu xong, cô mới lên tiếng.
– Tôi nấu xong rồi ăn sáng thôi –
Lúc này, anh buông cô ra ngồi vào bàn thưởng thức hương vị đã lâu rồi chưa được ăn, bữa ăn trôi qua trong im lặng cả hai không ai nói với nhau câu gì, một lúc lâu anh mới lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng này:
– Hai tuần nữa tôi kết hôn rồi –
Đôi tay đang gắp thức ăn của cô bỗng dừng lại giữa không trung, trong lòng hẫng đi một nhịp trong tim dâng lên sự chua chát khó tả nhưng vẫn phải tỏ ra bình thường thưởng thức bữa ăn.
– Ừm vậy chúc mừng anh –
Thẩm Hoắc Nam nhìn cô, anh đang chờ cô dùng đôi mắt ngấn lệ cầu xin anh đừng kết hôn chứ không phải dùng thái độ bình tĩnh như bây giờ mà trả lời anh, chỉ cần cô cầu xin chỉ cần cô xuống nước anh có thể vì cô mà bỏ đi mọi thứ đang có mà hủy mối hôn sự này.
– Chỉ như vậy thôi sao? – anh hỏi.
Cô im lặng nhìn anh, anh còn muốn cô phải chúc anh trăm năm hạnh phúc hay sao? Muốn cô mở miệng chúc người mình yêu mãi mãi hạnh phúc với cô gái khác à? Có lẽ cô đã đánh giá quá thấp sự nhẫn tâm của anh rồi.
Đột nhiên, anh bỏ bát đũa xuống đi về phía cô, kéo cô ngôi lên bàn bắt đầu ngấu nghiến đôi môi cô gái nhỏ, cô hoàn toàn không phản kháng cứ mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
Đang mãi đắm chìm trong nụ hôn sâu thì tiếng chuông cửa vang lên cắt ngang mạch cảm xúc khiến anh không cam tâm ra mở cửa.
– Hoắc Nam em đến rồi –
Lưu Thiên Vũ nở một nụ cười tươi nhìn anh, định lách người bước vào nhà thì bị anh ngăn lại, cô ta gượng gạo nhìn anh.
– Sao lại đến đây? –
– Hôm qua em nhắn cho anh là hôm nay đi thử đồ cưới nhưng anh không trả lời, em nghĩ là anh đồng ý rồi nên em mới đến đây –
– Sau này đừng tự tiện đến đây, hơn nữa im lặng không phải là đồng ý cô thật sự nghĩ tôi đồng ý với hôn sự này? –
– Hoắc Nam –
– Lưu Thiên Vũ tôi không ít lần nói với cô là tôi không hề có tình cảm với cô nhưng cô vẫn cố chấp muốn đâm đầu vào thì sau này có khổ cũng là cô tự chuốt lấy –
Nói xong anh liền đóng cửa lại bỏ Lưu Thiên Vũ bên ngoài, thật không hiểu nỗi sao cô ta vẫn cứ cố chấp đòi gả cho anh ngay từ đầu anh cũng đã nói rõ rằng anh sẽ không bao giờ yêu cô ta thậm chí Trác Vỹ cùng An Huyệt cũng gặp mặt khuyên nhũ cô ta nhưng người phụ nữ này quá cố chấp.
Hôm trước bị anh cự tuyệt hôm sau đã ngấn lệ đến năn nỉ ỉ oi, nhưng sao cùng là phụ nữ mà Lý Tiểu Sở lại mạnh mẽ, cứng đầu đến vậy?
Bước vào nhà anh nhìn cô đang thu dọn bát đ ĩa không nóng không lạnh mà ra lệnh:
– Dọn nhanh rồi đi thử đồ cưới cùng tôi và Thiên Vũ –
Cô lặng người sau đó lại gật đầu, anh đây chính là muốn giày vò cô vậy cứ để anh thoải mái hành hạ đi khi nào anh kết hôn cô sẽ cùng Lý Phong cao chạy xa bay sống một cuộc sống an nhàn không đau thương nữa.
__________________________
Chiếc xe sang trọng dừng lại trước một cửa hàng áo cưới vô cùng lớn và nổi tiếng, anh đi trước cô lẽo đẽo theo sau anh Lưu Thiên Vũ nhìn thấy anh đến thì hạnh phúc ra mặt.
– Hoắc Nam em còn tưởng anh không đến, còn có chị Tiểu Sở nữa à vậy thì tốt quá –
Lưu Thiên Vũ rất tự nhiên kéo tay cô đi vào trong, cô ấy liên tục hỏi ý kiến của cô về những bộ váy cưới lộng lẫy kia, cô chỉ gật đầu cho qua hoàn toàn không có tâm trạng để bình phẩm.
– Cái nào cũng đẹp hết, vậy chị nghĩ thử xem Hoắc Nam sẽ thích cô dâu mặc kiểu nào nhất? –
Cô nhìn lướt qua những chiếc váy cưới rồi dừng lại ở một chiếc váy cưới màu trắng có thiết kế đơn giản cổ vuông, thắt lại ở eo hai bên còn có hai chiếc nơ nhỏ, phần thân váy phồng ra độ dài hợp lý vừa chạm đất nếu mang thêm đôi giày cao gót.
Cô cầm lấy nó đưa đến trước mặt Lưu Thiên Vũ cô ấy có chút dè dặt nhìn chiếc váy, gương măt lộ ra vẻ hoang mang không tin tưởng nhìn cô.
– Chiếc váy này có đơn giản quá không? Nó quá basic không đính bất cứ loại đá quý nào có giá trị em sợ nó không tôn lên gia thế của hai gia tộc sẽ làm Hoắc Nam mất mặt –
– Hoắc Nam…à không Chủ tịch Thẩm vốn xuất thân từ quân đội thích những thứ đơn giản, hơn nữa…anh ấy muốn cô gái của mình thoải mái nhất có thể, những thứ như gia thế, đá quý hoàn toàn không có giá trị gì đối với Chủ tịch, anh ấy…không để tâm đ ến sự phán xét của người khác –
Cô dùng hết những hiểu biết của bản thân về anh để nói ra nhưng cô không hề biết tất cả những cô nói đều bị anh nghe tất không sót một chữ nào.
– Gì mà không giá trị chứ, Lưu tiểu thư cô đừng nghe những lời cô gái này, tôi thấy với thân phận của cô nên chọn chiếc váy cưới đính 999 viên kim cương này mới là phù hợp nhất –
Nhân viên trong cửa hàng đưa cho Lưu Thiên Vũ một chiếc váy vô cùng lộng lẫy, Lưu Thiên Vũ phân vân giữa hai chiếc váy nhưng rồi quyết định thử chiếc váy mà Lý Tiểu Sở chọn.
– Chị Tiểu Sở là thư ký của Hoắc Nam chắc chị ấy đoán không sai đâu –
Cô khẽ nở nụ cười bất lực, cô không phải với thân phận thư ký mà tìm hiểu về anh, mà là thân phận bạn gái hiểu rất rõ về anh.
Lưu Thiên Vũ vào phòng thay đồ, cô bên ngoài liền bị Thẩm Hoắc Nam kéo đi chỗ khác.
– Nghe cô nói nhường như rất hiểu tôi nhỉ? Vậy thì đồ của tôi cứ để cô chọn vậy –
Cô gật đầu quay lưng lại chọn vest giúp anh, anh tiến lại gần cô một tay vòng qua eo đặt cằm mình l3n đỉnh đầu cô.
Cô giật mình muốn đẩy anh ra vì sợ người khác nhìn thấy nhưng đôi tay anh vẫn một mực ôm lấy cô.
– Em nói xem, em hiểu tôi đến vậy thì tại sao người kết hôn cùng tôi không phải là em? –
Cô lặng người, đúng vậy tại sao không phải là cô mà là Lưu Thiên Vũ? Cô thật sự không muốn nhìn thấy người mình yêu lấy người khác nhưng chẳng phải anh chính là người không tha thứ cho cô hay sao? Nay lại có thể thốt ra những lời này là bản thân anh thật sự còn tình cảm với cô hay anh chỉ đang gieo cho cô hy vọng?
Thẩm Hoắc Nam buông cô ra tự cười bản thân, năm đó anh cố gắng biết bao nhưng vị thế vẫn không bằng Thẩm Bạch Long trong mắt cô.
Dù thế thì đã sao không phải bây giờ cô đã phải hối hận vì lựa chọn của mình rồi hay sao chứ, một cuộc hôn nhân không hạnh phúc tiền cũng không nhận được thậm chí thiếu thốn đến độ phải hạ mình l@m tình nhân cho anh.