Xuyên không vào thế giới của Twilight

Chương 12


Tôi biết ngay mà. Họ không thể nào thấy chết mà không cứu, đúng chứ?

– Well, từ khi nào mà nhà Cullen các ngươi lại thích nhúng tay vào “miếng ăn” của bọn ta vậy?

“Miếng ăn”?

Tôi hết chịu nổi cái tên này rồi. Tưởng Esther ta là thứ gì muốn ăn thì ăn không ăn thì thôi hả? Mắc cười

Tôi bực bội gõ đầu hắn một phát

– Này, ai là “miếng ăn” của ngươi?

– Chẳng phải là cô hay sao còn hỏi

– Vô liêm sỉ

Tôi nhớ trong tiểu thuyết tác giả không có mô tả tính cách của tên này kĩ lắm thì phải. Tôi cứ tưởng hắn thuộc tuýt người lạnh lùng cơ. Không ngờ hắn lại là một tên chẳng biết liêm sỉ.

– Mau thả Es ra – Brian quát

– Es? Cô với hắn thân nhanh vậy sao?

– Xì, đó là chuyện tất nhiên!

Tôi với Brian vốn rất hợp nhau mà

– Thật muốn ăn cô quách luôn cho rồi

– Ăn đi, có thành ma ta cũng sẽ ám chết nhà ngươi.

Nếu hắn thật sự ăn tôi thì nhất định tôi sẽ ám hắn cho tới chết luôn. À mà quên, trong từ điển của ma cà rồng không có khái niệm “chết”.

Bỗng nhiên tôi thấy Edward đang thì thầm gì đó với Carlisle. Rồi tự nhiên chú ấy mỉm cười, nói:

– Được rồi, Alec. Ngươi có thể đưa Esther đi nhưng đừng làm quá giới hạn đấy nhé!

– Cái… Cái gì? Carlisle! Chú không thể đối xử với cháu như thế!

Tại sao? Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Rốt cuộc là Edward đã nói cái gì mà thái độ của Carlisle lại thay đổi 180 độ nhanh thế chứ?

– Không được! Không ai được đưa Es đi cả

Đúng rồi Brian. Anh là người cuối cùng có thể cứu tôi đấy.

Nhưng lúc Brian chuẩn bị nhào tới thì cái tên Alec đó lại dùng cái năng lực bá đạo của hắn khiến anh ấy khuỵu xuống

– Chó yếu xìu – hắn bĩu môi.

Này nhé, nếu mà đấu tay đôi không dùng sức mạnh thì Brian của tôi thắng là cái chắc.

Và thế là tôi đã bị Alec bắt cóc một cách trắng trợn.

Thoắt cái tôi đã thấy mình ngồi trong chiếc Rolls-Royce màu vàng kim chói mắt của hắn.

Lần đầu ngồi chiếc xe sang trọng này khiến tôi có chút không quen. Alec cũng nhận thấy điều đó nên hắn mới lên tiếng trêu chọc

– Lần đầu cô ngồi trên chiếc xe cũ rít này à?

“Cũ rít”? Ông bà ta có một câu nói rất hay: “Đừng bao giờ nghe nhà giàu nói chuyện”. Đúng là rất có lý. Nghe mắc công tức chết.

Tôi không biết hắn lôi ở đâu ra nào là khẩu trang, kính mát, áo khoác, mũ, bla bla để đắp lên người hắn.

Cũng đúng thôi, bây giờ là ban ngày nếu hắn không bịt kín người như vậy thì sẽ tội nghiệp người nhìn thấy lắm.

Hắn… chở tôi đến khách sạn.???? À, thì ra là hắn bảo tôi vào thu dọn hành lý để đến Italia với hắn. Nhưng tôi tuyệt đối không dọn đâu.

Thứ nhất, đâu phải muốn đi chơi với tôi là dễ. Thứ hai, tôi không muốn đi cùng hắn chút xíu nào hết. Và thứ ba, là tôi không đem theo đủ tiền để đến Italia

Tôi đã nói với hắn như vậy đấy. Nhưng hắn lại bật cười và gõ đầu tôi bảo ngốc.

Tôi ngốc nhưng anh vẫn bắt cóc tôi đấy thôi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận