Hội nghị xong sau, người phụ trách ghi chép nội dung hội nghị là Sở Phù cùng Tiền trợ lý là cần ở lại sửa sang một chút tài liệu.
Chờ các cô chuẩn bị tốt, lúc ấy phòng họp cũng chỉ còn lại hai người các cô.
Nhắc Sở Phù sửa lại ghi chép xong, Tiền trợ lý cười nói: “Tiểu Tiểu, còn lại một ít cô làm nốt nhé, lúc làm xong đóng cửa cho kỹ rồi về sớm đi!”
Hiện tại cũng đã muộn, Tiền trợ lý muốn về chăm con. Sở Phù gật gật đầu: “Được.”
Cô nhìn theo bóng Tiền trợ lý rời đi, sau đó cúi đầu tiếp tục sửa sang ghi chép, trong lòng lại đếm ngược.
1, 2, 3……
“Phanh”.
Sở Phù ngạc nhiên quay đầu đã nhìn thấy cửa phòng họp bị đóng lại thô bạo, hai thân ảnh nếu so sánh với cô thì có chút cao lớn nghênh ngang đi tới. Hà Nguyên đi trước, biểu tình có chút dữ tợn.
Sở Phù co rúm lại, lui về phía sau một bước: “Học sinh này, em muốn làm gì……”
Hà Sơ giơ khóe miệng ôn nhu cười: “Cô giáo, chúng ta ở công ty hai người đều họ Hà, cô ở đây là gọi ai vậy?”
“Tôi……” Sở Phù có dự cảm bất tường.
Hà Nguyên không kiên nhẫn tiến lên: ” A Sơ ngươi còn cùng cô ta nói nhiều như vậy làm gì? Phạm sai lầm thì nên chịu xử phạt!”
“A Nguyên ngươi luôn gấp gáp như thế, sẽ dọa cô giáo sợ……”
Hà Sơ mi mắt cong cong, “Cô giáo sẽ ngoan ngoãn, đúng không?”
“……” Sở Phù không nói gì.
Cô muốn chạy trốn, nhưng là hai thiếu niên đã đi đến trước mặt cô, trong đó một tên còn đem cô đặt lên trên bàn hội nghị, một tên khác duỗi tay từ sườn bên ôm lấy cô.
“Cô giáo đừng lộn xộn…… Bằng không học sinh thật đúng là không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu……” Hà Sơ chỉ góc phòng họp, “Xem kìa, nơi đó chắc có người đang nhìn……” (chắc là có camera quan sát trên trần nhà).
“Không……” Sở Phù thấp giọng cự tuyệt, “Không cần……”
Cô nhìn hai người biểu tình càng lúc càng hưng phấn, thật đúng là không thể không cảm thán một câu: Thật biết chơi!
“A…… Làn da cô giáo thật tốt…… Ăn vào vị nhất định rất ngon đi?” Hà Nguyên lộ ra vẻ tàn nhẫn, cười “Có ai nói như vậy với cô giáo bao giờ chưa?”.
Sở Phù thân mình run run, sắc mặt trắng đến dọa người, đôi môi hồng nhạt bị cắn ra dấu răng, cô nhỏ giọng phản bác: “Mới, mới không có……”
Thế giới này đâu phải ai cũng biến thái như hai người các ngươi!
Một đôi tay mò mẫm lên cúc áo của Sở Phù, chậm rãi cởi, một đôi tay khác hướng tới phía dưới dò xét.
Giữa lúc căng thẳng ấy…
“Các ngươi đang làm gì!”
Một tiếng quát chói tai từ phía sau cặp sinh đôi truyền đến, âm thanh quen thuộc khiến ba người chấn động.
“Hà tiên sinh……” Sở Phù hai mắt hiện ra hy vọng cùng chờ mong.
Lại một lần, lại một lần nữa!
Một lần nữa cô thiếu chút nữa bị hai tên ác ma này……, Hà Khải Thịnh lại như thiên thần kịp thời xuất hiện ở trước mặt cô……
“Hà Sơ, Hà Nguyên, các ngươi sao ở chỗ này?” Hà Khải Thịnh ánh mắt lạnh băng, lạnh lùng nói: “Các ngươi định làm cái gì với nhân viên công ty?!”
Cặp sinh đôi thấy tiểu thúc như muốn giết người, chỉ phải hậm hực buông lỏng tay, xám xịt mà rời đi.
_________________
Trong lúc nhất thời, phòng hội nghị yên tĩnh chỉ còn lại có Sở Phù cùng Hà Khải Thịnh.
Hà Khải Thịnh cứ như vậy đứng đó, ánh mắt thâm trầm nhìn sắc mặt tái nhợt của Sở Phù, cố gắng lấy bình tĩnh bao phủ những suy nghĩ đang quay cuồng trong đầu hắn.
Chỉ một chút nữa, một chút nữa thôi…
Chỉ thiếu chút nữa, nếu không phải hắn nhìn thấy Tiền trợ lý, biết Văn Tiểu Tiểu còn ở lại trong phòng hội nghị, thuận tiện xuống dưới nhìn, như vậy Văn Tiểu Tiểu của hắn liền sẽ bị ——!
Kia hai thằng ngu xuẩn, quả nhiên hắn vẫn quá mức dung túng bọn họ!
Hắn nhìn cô gái còn đang kinh hoàng, nhẹ giọng kêu: “Văn Tiểu Tiểu?”
Sở Phù hai mắt hơi hơi trừng lớn, một lúc sau rốt cuộc mới phản ứng lại, nhận ra mình đã được cứu.
Cô bỗng nhiên nghiêng người hướng tới Hà Khải Thịnh, ôm chặt lấy hắn, âm thanh rầu rĩ mang theo tiếng khóc run rẩy và nức nở: “Xin lỗi, Hà tiên sinh, liền trong chốc lát ——”