Sở Phù trong đầu cười nhạo, gấp đến không chờ nổi như thế, xem ra bọn họ cũng không phải là kẻ chân chính ở phía sau màn!
Thật không nghĩ tới người kia còn thâm tang bất lộ đến như vậy……
Sở Phù không biết kế tiếp như thế nào, bởi vì nàng ngay sau đó đã bị bọn họ mời đi ra ngoài.
Trước lúc đi ra ngoài, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua Hà Khải Thịnh, thấy nam nhân bình đạm, cho cô cái nhìn trấn an cùng tín nhiệm, cũng liền an tâm.
– – Nam nhân cô coi trọng quả nhiên không phải loại ngu xuẩn, xem ra hết thảy hắn đều nắm ở trong lòng bàn tay. Nói không chừng, người thoạt nhìn thâm tàng phía sau màn độc thủ hắn cũng biết!
Thời điểm nàng đi ra ngoài, vừa lúc gặp phải cặp sinh đôi đang hướng vào trong phòng hội nghị mà đi. Vừa lướt qua hai người kia, một tiếng trào phúng từ bên cạnh vang lên: “Một ngày nào đó cô sẽ trở về bên người chúng ta, lão sư.”
Ha ha không, không đâu, là các ngươi sẽ không xuất hiện ở trước mặt ta lần nữa, đệ tử của ta.
Mọi chuyện sau đó dường như lại trở lại bình thường, nàng nhận được thông báo trở lại công ty.
Ngày đầu tiên nàng trở lại công ty, còn không kịp tới nhìn mặt nam nhân kia một lần, đã bị vẻ mặt việc công xử theo phép công, Vương bí thư dẫn đi: “Tuy rằng nói cô cũng không bị nhận án tử lần này, nhưng hết thảy đều là bởi vì cô không kịp thời báo ljai cho công ty, sự tình mới có thể phát sinh đến vậy! Nếu ngươi kịp thời thông báo, bảo an đã có thể bắt được Triệu bí thư, người trộm đi số liệu, cũng sẽ không gây ra nhiều tổn thất như vậy. Cho nên, công ty không có biện pháp giữ cô lại.”
Dưới ánh mắt ngạc nhiên của nàng, Vương bí thư đem hồ sơ giao lại: “Để cho cô từ chức đã là tốt lắm rối, còn có giấy xác nhận thực tập cô cũng cần luôn đi, coi như công ty nể tình cô hỗ trợ phá án, cung cấp manh mối, lát nữa nhớ ghé bộ phận nhân sự nhận tiền, gấp ba lần lương tháng bình thường của nhân viên.”
“……” Sở Phù cảm thấy có chút nghẹn khuất.
Cái gì kêu cô không có kịp thời thông báo? Cô rõ ràng có cùng Hà Khải Thịnh nói qua!
Nữ nhân này, quả thực chính là quan báo tư thù đi?!
Nhưng mà Sở Phù cái gì cũng không nói, chỉ có thể ở trong lòng yên lặng mà phỉ nhổ tên nam nhân đến bây giờ còn không chịu xuất hiện, cái tên đáng chết sau khi được thổ lộ cũng không có phản ứng gì!
Thực mau, Sở Phù điều chỉnh tốt cảm xúc —
Sở Phù mỗi ngày đều kiểm tra biến hóa của độ hảo cảm một lần, hảo cảm của Hà Khải Thịnh với cô đã là 90. 10 hảo cảm còn lại không dễ dàng soát, cần thiết phải có cái gì sự kiện tốt mới được.
Sở Phù lộ ra vẻ mặt thương tâm nhưng vẫn cười bất đắc dĩ, có chút miễn cưỡng nói: “Tốt, tôi hiện tại liền thu thập……”
Vì thế, chờ đến khi Hà Khải Thịnh muốn làm bộ đi ngang qua nhìn xem nữ hài nhà mình đang làm gì, lại phát hiện vị trí thuộc về nữ hài lại không một bóng người.
Hắn khuôn mặt đen xì, nghe ngóng tin tức nội bộ, mới biết được buổi sáng hôm nay Sở Phù từ chức rồi.
Chờ Vương bí thư tiến báo cáo công tác, hắn ngẩng đầu, con ngươi đen kịt ấp ủ cảm xúc không biết tên: “Ngươi sa thải một người?”
Vương bí thư sửng sốt, sau đó lộ ra tươi cười ôn hòa, có trật tự mà trả lời: “Đúng vậy, tổng giám đốc. Đó là tiểu trợ lý người phụ trách ký lục hội nghị vài lần, cô ấy thật sự không thích hợp công tác này.”
“Vậy sao?”
Vương bí thư nhất thời không hiểu Hà Khải Thịnh muốn biểu đạt cái gì, đành phải thử trả lời: “Tôi để bên nhân sự kết toán cho cô ấy ba tháng tiền lương, đem Tiền Trinh cân nhắc tới vị trí của Triệu bí thư, sau đó mời hai trợ lý……”
Hà Khải Thịnh im lặng hồi lâu, đặt văn kiện lên bàn, sau đó cúi đầu, cả người toát ra lạnh lẽo như tâm thần hạng nặng (nguyên văn cv đấy =))).
Hồi lâu, hắn mới nói: “Đi ra ngoài đi.”
Chờ đến tiếng đóng cửa vang lên, hắn mới đứng dậy, đi tới cửa kính phía sau, trông về phía xa nơi thành phố đầy xe cộ, thở dài một tiếng.