[Xuyên Nhanh] Boss Phản Diện Lại Hắc Hoá Sao?

Chương 26: Đích Trưởng Tử Bị Sát Hại (26)


Edit by Thú nhỏ


➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥


Sau khi Vân Thanh Thanh và Lục Triệt gặp nhau, cả hai nghỉ ngơi một chút, nhưng không được bao lâu thì Lục Triệt đã bị phó tướng kêu đi tập trung giải quyết sự vụ sau chiến loạn.


Tuy là thủ lĩnh quân địch Vương Mông đã bị bắt nhưng trong trấn nhỏ vẫn còn dư binh, trong Quách thành vẫn còn quân đội tiếp ứng cho Hàn vương.


Lục Triệt và đám người phó tướng ở trong chủ doanh trướng thẩm tra hai người Hàn vương và Vương Mông. Vân Thanh Thanh muốn ở bên hắn nhiều hơn nên cô liền ngồi bên cạnh hắn xem hắn làm việc.


“Nàng đi ngủ trước đi.” Lục Triệt thấy cô buồn ngủ nên thúc giục cô rời đi.


Vân Thanh Thanh lén dùng ngón tay câu tay áo hắn dưới bàn, nhỏ giọng nói: “Không cần, ta muốn ở bên cạnh chàng nhiều hơn.”


Nghe vậy, ánh mắt Lục Triệt sâu thẳm, giọng nói cũng khàn đi: “Được.”


Tối nay nói là muốn thẩm tra Hàn vương và Vương Mông nhưng kỳ thật không có gì để tra khảo cả, át chủ bài của Hàn vương và Vương Mông, Lục Triệt sớm đã nắm rõ trong lòng bàn tay, lúc này kêu lại đây thẩm tra hai người họ cũng chỉ là đi hình thức, thuận tiện ký xuống thư đầu hàng.


Hàn vương vốn dĩ không muốn tạo phản trong năm nay.


Bởi vậy, hắn giải thích hành vi của mình là vì bị thúc ép phải chạy trốn, không phải tạo phản, còn về việc phái tử sĩ hành thích Lục Triệt hoàn toàn xuất phát từ “Ân oán cá nhân” của hắn và Lục Triệt.


“Lục tri phủ đại nhân đại lượng, có thể giúp ta nói tốt vài câu hay không, ta chưa bao giờ muốn ám sát bệ hạ cả.” Hàn vương cười lấy lòng, khuôn mặt mập mạp kia gần như cứng đờ, nhưng mà hắn vẫn cố gắng nặn ra nụ cười, làm cho mình trông thật ngây thơ chất phác, hiền lành vô hại.


“Thư hàng” này toàn bộ đều phải xem Lục Triệt viết như thế nào, nhẹ thì là phạm tội chạy trốn, nặng thì là mưu phản bạo loạn.


“Muốn được phán nhẹ?”


Lục Triệt liếc Hàn vương một cái, sau đó hắn cười lạnh một tiếng.


Hàn vương bắt nữ nhân của hắn, thế mà lại còn hi vọng hắn sửa lại thư hàng, lưu lại cho hắn một cái mạng chó?


“Muốn toàn thây? Nằm mơ đi.” Lục Triệt buông bút, nhàn nhạt nói.


Hàn Vương bị dọa ra một thân mồ hôi lạnh, tròng mắt hắn vừa chuyển, vội vàng biện bạch nói: “Ta thật sự không làm gì quý phu nhân hết, không tin ngài hỏi nàng ấy một chút……Lục Đại thiếu phu nhân, ngài mau giúp ta giải thích một chút đi.”


Mặt Hàn vương như đưa đám, liều mạng nháy mắt ra hiệu với Vân Thanh Thanh.


Ngàn vạn lần đừng có viết hắn thành đại tội mưu phản nha!


Vân Thanh Thanh ho nhẹ một tiếng, nói: “Trên đường Hàn vương chiếu cố ta rất nhiều, hắn phản đối Vương Mông dùng hình với ta.”


Nhìn bộ dạng Vân Thanh Thanh nghiêm túc nói chuyện, sắc mặt Lục Triệt dần tốt lên.


Quả thực là nếu không có Hàn Vương chiếu cố, cô khó lòng trở về mà không hao tổn lông tóc gì.


“Ngươi bảo vệ nàng, có thể miễn tội chết.” Lục Triệt liếc xéo Hàn Vương, bỗng nhiên âm ngoan cười, “Nhưng, chuyện ngươi ám sát ta, chúng ta tính riêng.”


Nghe lời nói tàn nhẫn của Lục Triệt, Hàn Vương gần 40 tuổi khóc ngay tại chỗ: “Huhu, ta là bị ép buộc mà.”


Nhìn Hàn Vương khóc đứt từng khúc ruột, mọi người một bên xem diễn: “……”


Tốt xấu gì mà nói cũng là Vương gia, thật là không cần mặt mũi nữa mà.


“Kéo ra ngoài, đánh gãy chân hắn.” Không muốn tiếp tục phải nghe Hàn Vương khóc nữa, Lục Triệt bực bội cau mày, sai người đem Hàn Vương kéo đi.


Nghe được Lục Triệt chỉ là muốn đánh gãy hắn chân, Hàn Vương liền ngừng tiếng khóc ngay.


Lục Triệt dễ dàng thả hắn đi vậy sao?


“Đa tạ Lục đại nhân!” Hàn Vương kích động đứng bật dậy khỏi ghế, nếu không phải hiện tại có nhiều người khác ở đây, hắn hận không thể nhảy dựng lên tại chỗ rồi.


Lục Triệt chỉ yêu cầu đánh gãy hắn chân, xem ra hắn sẽ không bị viết thành mưu phản.


Dù sao, chân đánh gãy còn có thể nối lại, Lục Triệt muốn đánh thì tùy tiện đánh, so với việc bị viết thành tội mưu phản mất mạng thì tốt hơn nhiều!


“Không cần các ngươi kéo ra, ta tự mình ra ngoài!” Hàn Vương hớn hở ra mặt, liền vén rèm lên đi ra ngoài.


Nhìn bộ dạng Hàn Vương vừa đi vừa ngửa mặt lên trời cười to, toàn tâm toàn ý làm một phế nhân, Vân Thanh Thanh sa mạc lời.


Hiện giờ, trong trướng chỉ còn dư lại ba người cô, Lục Triệt và Vương Mông.


Nhìn đầu sỏ gây tội Vương Mông, sắc mặt Lục Triệt càng kém.


“Không thẩm tra nữa.” Lục Triệt kéo Vân Thanh Thanh ra ngoài.


“Sao thế?” Vân Thanh Thanh nghi hoặc quay đầu.


Lục Triệt gắt gao nhìn chằm chằm mặt cô, bỗng nhiên ôn hòa cười: “Ta sợ ta nhịn không được sẽ chém hắn ngay tại chỗ mất.”


Vân Thanh Thanh nuốt một ngụm nước miếng.


Cô thầm nghĩ, dù sao giá trị hắc hoá của chàng cũng đã đến 100, chàng muốn chém thì cứ chém đi.


Hiện giờ cô có ngăn cũng không được.


Thấy cô ngây ngốc nhìn mình, Lục Triệt tay lên, dùng ngón tay nhẹ nhàng đem tóc mái bên thái dương vén ra sau tai cô, ánh mắt nhìn cô như đang nhìn kỳ trân dị bảo: “Ta không cố ý dọa đến nàng.”


Nửa tháng sau, chiến sự bình định, bởi vì Hàn vương bị bắt đầu hàng nên đám thuộc hạ của Hàn vương cũng nhanh chóng quy phục, triều đình dường như không tốn công sức gì đã thu hồi được toàn bộ thế lực của Hàn vương.


Bởi vì chân Hàn vương bị đánh gãy, sau này e rằng đi lại không tiện nên hoàng đế đặc biệt ân xá cho hắn, biếm hắn đi trông coi hoàng lăng, vĩnh viễn không được quay lại kinh thành.


Mà thủ lĩnh quân địch Vương Mông thì lại rơi vào kết cục bị lăng trì, quan chấp hành pháp trường chính là Lục Triệt .


Ngày thi hành án, Vân Thanh Thanh không dám đi xem, nghe nói Lục Triệt đã mời một đao phủ có kinh nghiệm thâm niên đến, đao phủ ước chừng đã chém Vương Mông một ngàn đao mới đưa hắn “lên đường”, không thừa không thiếu một đao nào cả.


So với Vương Mông thì Vân Thanh Thanh rốt cuộc mới nhận ra Hàn vương quả là rất lời rồi, khó trách lúc trước hắn lại cao hứng như vậy.


Sau khi Vương Mông chết, Lục Triệt thăng quan rất nhanh, hoàng đế rất coi trọng hắn, Vân Thanh Thanh còn được hưởng hào quang của hắn, được phong cho danh hào cáo mệnh.


Hắn liều mạng làm việc, dường như muốn chứng minh cho cô biết hắn có thể bảo vệ tốt dân chúng, bảo vệ tốt vùng đất này.


Hắn mỗi ngày đi sớm về muộn, thẳng đến một ngày Vân Thanh Thanh bắt gặp hắn đang lén vứt y phục bị dính máu, cô thế mới biết được thì ra thân thể hắn vẫn luôn không tốt, gần đây còn bị ho ra máu.


Vân Thanh Thanh tức tốc mời thái y đến, yêu cầu Lục Triệt ở nhà nghỉ ngơi, không được lên triều nữa.


Vân Thanh Thanh lặng lẽ kéo thái y đến một bên hỏi han tình trạng thân thể Lục Triệt, thái y thở dài nói: “Lục đại nhân từ nhiều năm trước tới nay suy nghĩ quá độ, hiện tại tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, thân thể đã sớm ngoài cường trong rỗng, nếu không tĩnh dưỡng tốt, còn sống được không quá ba năm.”


“Ba năm. . . . . .” Vân Thanh Thanh nắm chặt lòng bàn tay, cô cố gắng lâu như vậy, cuối cùng nhiệm vụ hoàn thành cũng chỉ cho hắn sống thêm được ba năm?


Cô tức đến dậm chân, rất muốn kêu chủ hệ thống kia ra đây tán gẫu chuyện nhân sinh một chút.


“Hắn bị An Nam hầu phu nhân nhiều năm tra tấn, thân thể vốn đã không tốt.” Tiểu hệ thống nhắc nhở nói, “May là cô phát hiện ra sớm, hắn vẫn còn có thể cứu được.”


“Có thể cứu chữa, nhất định có thể cứu chữa! Trên thế giới này linh đan diệu dược nhiều như vậy, ta không tin không kéo dài thọ mệnh của hắn được!” Vân Thanh Thanh kiêu ngạo nói.


Tiểu hệ thống ngậm miệng không nói nữa.


Kỳ thật, từ khi nhân vật phản diện sinh ra thì số tuổi thọ cũng đã được định sẵn, Vân Thanh Thanh có cố gắng thế nào đi nữa cũng không thể phá bỏ quy tắc này được.


Có điều thọ mệnh của Lục Triệt còn rất nhiều thời gian, đủ để Vân Thanh Thanh và Lục Triệt sống chung một thời gian dài.


Sau khi tiễn thái y đi xong, chuyện thứ nhất Vân Thanh Thanh làm chính là bắt Lục Triệt từ quan.


“Nàng. . . . . . Vì sao không cho ta tiếp tục làm quan?” Lục Triệt cau mày, thầm nghĩ chẳng lẽ thái y đã nói gì đó không nên nói với nàng rồi?


Vân Thanh Thanh ôm thắt lưng hắn, quyến luyến nói: “Ta muốn chàng ở bên ta nhiều hơn.” Dành nhiều thời gian hơn cho ta một chút, một đời người quá ngắn.


Cảm nhận được độ ấm của người trong lòng, Lục Triệt mềm lòng, hắn dường như không một chút do dự đã đáp ứng nói: “Được, ngày mai liền từ quan.”


Vốn dĩ hắn không muốn làm quan, nếu như nàng không muốn hắn làm, hắn sẽ không làm.


Lý do chỉ đơn giản là vậy.


Vân Thanh Thanh và Vân Thanh Thanh nghĩ rất đơn giản, nhưng những người khác lại hoàn toàn không thể lý giải được hành vi của bọn họ, hôm sau Lục Triệt liền tiến cung diện thánh, trình lên thư từ quan của mình.


Việc này gây chấn động khắp triều đình và dân chúng, vô số triều thần tiếc nuối.


Hiện giờ Lục Triệt đang một bước lên mây, chỉ thiếu một nước nữa liền có thể dưới một người trên vạn người, nhưng thế nào chỉ trong một đêm hắn lại cáo lão hồi hương?


Nếu bọn họ nhớ không lầm, Lục Triệt năm nay vừa mới tròn hai mươi lăm tuổi đi!


Ngay cả Lục Từ cũng tìm tới cửa, hiện giờ bởi vì thân mẫu hắn hành thích bệ hạ nên hắn bị mất chức, cả người nhìn uể oải, nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện ra hắn thành thục hơn trước kia không ít.


Lục Từ vừa vào sân liền thấy Lục Triệt đang đội nón ngồi bên ao nhỏ câu cá.


Cho tới bây giờ hắn chưa từng thấy Lục Triệt câu cá, Lục Từ nhất thời ngây ngẩn cả người.


Bộ dạng Lục Triệt thái cúc đông ly hạ, du nhiên kiến Nam Sơn này (*), thật giống một lão quan hơn bảy mươi tuổi về hưu.


(*) Thái cúc đông ly hạ/ Du nhiên kiến Nam Sơn: được trích trong bài thơ Ẩm tửu kỳ 5 của nhà thơ Đào Tiềm (Đào Uyên Minh) hay còn gọi là Ngũ liễu tiên sinh. Ông lánh đời, tìm thú vui ở sách, ở rượu, ở ruộng đồng & làm văn để tiêu khiển, tỏ chí mình (Ngũ Liễu tiên sinh). Trở về với thiên nhiên, nhưng ông không không đơn thuần ngâm trăng vịnh gió, mà tâm tình ông bao trùm luôn cảnh thiên nhiên và cảnh thiên nhiên phản ảnh những điều ông ấp ủ trong lòng. Lấy bài nào cũng minh họa được ý ấy. Bởi thế, thơ điền viên của ông rất khác với thơ của những nhà thơ đồng thời hay sau ông, vì họ thường chú trọng màu sắc, âm thanh trong cảnh thiên nhiên…bằng những lời đẹp đẽ, ít có nội dung xã hội. Ông kiêu hãnh trở về với nông thôn cày ruộng mà ăn, đọc sách, làm thơ; điều đó chứng tỏ ông là một người có nhân cách. Nói như Lỗ Tấn, “chính vì ông có nhân cách, nên ông mới vĩ đại” [Theo Wikipedia]


“Đại ca, huynh rốt cuộc làm sao vậy!” Lục Từ hoàn toàn không hiểu hành vi của Lục Triệt, An Nam hầu phủ bọn họ đã sụp đổ rồi, hiện giờ đã mất đi tước vị, Lục Triệt nếu như không làm quan, qua một đời nữa cả gia tộc bọn họ sẽ xong đời!


“Tẩu tẩu đệ bảo ta ở nhà nghỉ ngơi.” Lục Triệt thản nhiên đáp.


“. . . . . . Huynh gạt ta, huynh không phải là chịu uất ức gì chứ? Hay là bị người khác nhằm vào? Ta giúp huynh trả thù!” Lục Từ cắn chặt môi.


Lục Triệt không để ý đến hắn, ngược lại nói: “Đệ dọa cá của ta chạy rồi.”


“. . . . . .” Lục Từ gần như suy sụp, Vân Thanh Thanh rốt cuộc đã làm gì đại ca rồi, đây không phải đại ca mà hắn biết!


Lục Từ kích động bước nhanh về phía hắn, tháo nón của hắn xuống, lớn tiếng nói: “Đại ca, huynh tỉnh táo lại đi! Không có gì là không vượt qua được. . . . . .”


Đúng lúc này, một giọng nữ từ xa vang lên, giọng Vân Thanh Thanh giận dữ: “Lục Từ! Ngươi đội lại nón cho chàng!”


Lục Từ nhìn lại nón trong tay mình, bất đắc dĩ nói: “Trời lại không mưa, đội nón làm cái gì?”


Vân Thanh Thanh từ xa chạy tới đoạt lại nón, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Nhìn cái làn da khô ráp của ngươi này, rồi nhìn lại làn da của đại ca ngươi đi, ngươi sẽ biết vì sao ta để chàng đội nón!”


Làn da Lục Triệt trắng như tuyết, Vân Thanh Thanh chăm sóc thân thể hắn đồng thời cũng rất chú ý đến làn da hắn, xuất môn liền bắt hắn đội nón, câu cá cũng phải đội nón.


May nhờ giá trị nhan sắc của Lục Triệt, bộ dạng hắn đội nón không giống với ngư dân, ngược lại là giống tiên nhân câu cá, có đôi khi hắn còn ngẩn người nhìn chằm chằm vào mặt nước, có chút đáng yêu.


Đương nhiên, Vân Thanh Thanh tuyệt đối sẽ không thừa nhận rằng cô là người như vậy.


Bị Vân Thanh Thanh trách móc một trận, Lục Từ sờ sờ mặt mình, so với Lục Triệt mà nói, hắn suốt ngày ở bên ngoài chạy loạn, xác thực nhìn qua có chút thăng trầm.


Hiện giờ so khí sắc của hắn và Lục Triệt, hắn nhìn như ca ca, Lục Triệt ngược lại biến thành đệ đệ.


“Ta. . . . . . Thật sự già rồi?” Lục Từ thật lòng hỏi.


Vân Thanh Thanh hướng hắn gật gật đầu, lại đội nón lên cho Lục Triệt: “Hôm nay ta làm món canh thịt dê hầm, bổ khí huyết, chúng ta mau vào uống đi.”


Nhìn bộ dạng ân ái của hai người, đôi mắt Lục Từ đau xót, hắn oán hận đạp chân, hét lớn: “Ta mặc kệ! Ta cũng muốn uống!”



Dưới sự cố gắng chăm sóc của Vân Thanh Thanh, Lục Triệt cùng cô trải qua hai mươi năm.


Cuối cũng, vào một mùa đông đầy tuyết, sinh mệnh của hắn cũng đến hồi kết.


“Cô đã chuẩn bị tốt chưa?” Tiểu hệ thống nhắc nhở cô.


Vân Thanh Thanh đứng bên khung cửa cúi đầu nhìn  hắn.


Dưới mái hiên, hắn nằm trên ghế dựa, trên người đắp chăn bông thật dày, bên cạnh là một chậu than đang cháy.


Hắn buông mắt, lẳng lặng nhìn tuyết rơi ngoài đình viện.


Nhờ sự chăm sóc của Vân Thanh Thanh, giá trị nhan sắc của Lục Triệt vẫn được bảo dưỡng rất khá, hiện giờ hắn đã ba mươi bốn mươi tuổi nhưng thoạt nhìn vẫn cứ như tiểu tử hai mươi bảy hai mươi tám tuổi, cái loại đẹp trai đến mức đi trên đường sẽ bị bắt cóc về nhà ấy.


Vân Thanh Thanh thuần thục chui vào chăn bông với hắn, tựa đầu bên vai hắn, hỏi: “Muốn ra ngoài xem tuyết không?”


Hắn chậm rãi nở nụ cười, không đầu không đuôi trả lời cô một câu: “Đẹp.”


“Cái gì đẹp?” Vân Thanh Thanh nghi hoặc hỏi.


“Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, nàng thật đẹp.” Lục Triệt trả lời cô, tay hắn chạm đến tay cô, nắm chặt tay cô vào lòng bàn tay mình.


“Ta đương nhiên là đẹp rồi. . . . . .” Vân Thanh Thanh theo lời hắn nói vui vẻ trả lời.


Đúng lúc này, cô cảm thấy có gì đó không thích hợp.


Cái gì gọi là lần đầu tiên nhìn thấy cô? Nguyên chủ rõ ràng đã từng gặp qua hắn rất nhiều lần!


“Chàng. . . . . .” Nghĩ đến khả năng nào đó, Vân Thanh Thanh lập tức ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn hắn.


“Nàng không phải nàng ta.” Lục Triệt bình tĩnh đáp.


Hắn vậy mà ngay từ đầu đã biết!


“Vì cái gì?” Bị vạch trần thân phận thật sự, Vân Thanh Thanh có chút chột dạ nói.


“Bởi vì, là ta đẩy nàng ta xuống dưới.” Lục Triệt nói, “Nhưng, ta không hối hận.”


Nếu “Vân Thanh Thanh” nguyên bản không có chết, Vân Thanh Thanh hiện tại sẽ không xuất hiện.


Lục Triệt thật may mắn


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận