[Xuyên Nhanh] Boss Phản Diện Lại Hắc Hoá Sao?

Chương 38: Phế Thái Tử Điên Bị Giam Cầm (12)


Edit by: Thú nhỏ


➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥


Bệnh đậu mùa cuối cùng cũng chấm dứt, một trận mưa xuân đi qua, gió xuân ấm áp, ánh nắng chiếu vào điện làm cả Nam Cung rực rỡ hẳn lên.


Vân Thanh Thanh cầm trên tay một cây kéo, đứng cạnh bình hoa cắt cắt sửa sửa, trong bình hoa cắm hoa đỗ quyên và sơn chi đang lưu hành, đóa hoa màu trắng tươi mát đáng yêu, sắc màu tươi tắn.


Khi Triệu Triệt từ trong tẩm điện đi tới, ngửi được một cỗ thơm ngát, hắn nhìn lướt qua bình hoa gần đó, không khỏi nhướng mày, hỏi: “Lại đi ngự hoa viên sao?”


Vân Thanh Thanh thả kéo xuống, xoay người, cười hì hì nói: “Thỉnh thoảng đến đó một lần, không có chuyện gì cả.”


Gần đây cô thường trộm ra ngoài chơi, ngẫu nhiên sẽ mang về một ít thứ mới lạ, những hoa cỏ trong bình kia chính là thuận tay mang về từ Ngự Hoa Viên.


Triệu Triệt không tán thành Vân Thanh Thanh làm như thế, không phải là luyến tiếc không muốn cô ra ngoài, mà là sợ cô gặp nguy hiểm.


Mày hắn cau lại, môi hé ra, vốn định nói cái gì, rồi lại đột nhiên ngậm lại.


Dù sao, thời gian nàng bị giam trong này, vốn là bởi vì hắn.


“Sau giờ ngọ, cửu cửu ta đến đây một chuyến, nàng và ta cùng nhau gặp cửu cửu.” Triệu Triệt nói.


Vân Thanh Thanh cả kinh nói: “Để ta gặp Ngô thái phó? Sao lại để ta gặp ông ấy với chàng?”


Cô chỉ là một tiểu cung nữ mà thôi, Triệu Triệt vì sao phải kéo cô cùng đi gặp Ngô thái phó?


Triệu Triệt giữ chặt tay cô, xoa xoa tay cô một hồi, ôn nhu nói: “Nàng ở với ta không danh không phận hơn nửa năm, là ta ủy khuất nàng. . . . . . Vậy nên, ta muốn đưa nàng đến gặp người nhà của ta.”


Thấy hắn kiên trì muốn để cô gặp Ngô thái phó, Vân Thanh Thanh thầm nghĩ gặp một lần cũng sẽ không mất miếng thịt nào, nên không cự tuyệt nữa, nhưng trong lòng có chút không yên.


Trong thế giới cổ đại này, Triệu Triệt là hoàng thân quý tộc, thân phận của cô lại thấp kém, Ngô thái phó là trọng thần trong triều, nhìn thấy cô có thể làm ra vẻ mặt gì?


Ngoài dự kiến của Vân Thanh Thanh, sau giờ ngọ, Ngô thái phó đến, vẻ mặt ôn hoà đến bất ngờ.


“Vân cô nương, vất vả cho cô nương rồi.” Ngô thái phó có khuôn mặt chữ điền, da ngăm đen, ngũ quan đoan chính, nhìn qua là biết ông là trực thần cương trực công chính, Vân Thanh Thanh vốn nghĩ ông ấy sẽ coi thường mình, ai ngờ Ngô thái phó còn ra sức cười với cô, nụ cười toe toét trên khuôn mặt nghiêm túc kia trông thế nào cũng cảm thấy quỷ dị.


Vân Thanh Thanh rót cho Ngô thái phó một chén trà, Ngô thái phó vội vàng đứng lên, giơ tay đoạt chén trà trong tay cô, nói: “Vân cô nương, mau ngồi xuống, ngàn vạn lần đừng khách khí với lão phu.”


Trực giác Vân Thanh Thanh cảm thấy không đúng, cô nghi hoặc nhìn về phía Triệu Triệt, Triệu Triệt lại cười khẽ, đối với Ngô thái phó nói: “Cửu cửu, người làm nàng sợ rồi.”


“Vân cô nương, đều do lão phu quá kích động.” Ngô thái phó chà tay, trên gương mặt ngăm đen chậm rãi đỏ lên, “Vân cô nương y giả nhân tâm(*), lòng mang đại nghĩa, cứu trợ dân chúng vô số, lão phu ngưỡng mộ Vân cô nương đã lâu, hôm nay được nhìn thấy người thật, không khỏi đường đột, khiến Vân cô nương chê cười.”


(*) y giả nhân tâm: Người hành nghề y cứu người có tấm lòng nhân hậu.


“. . . . . . À, Hả?” Miệng Vân Thanh Thanh khẽ mở, cằm thiếu chút nữa rớt xuống đất.


Cái gì mà y giả nhân tâm? Lòng mang đại nghĩa?


Vân Thanh Thanh ngây ngốc tại chỗ.


“Ký chủ, ông ấy nghĩ vắc-xin phòng bệnh đậu mùa là do cô tạo ra.” Tiểu hệ thống cười hì hì.


Cùng lúc đó, Triệu Triệt cũng đưa tay lên môi, nhìn cô cười.


“Không không không, vắc-xin đậu mùa không phải là ta tạo ra, lúc trước bệnh tình nguy cấp, ta được người khác phó thác đem nó giao cho các người.” Vân Thanh Thanh nhanh chóng giải thích nói.


Cô cũng không dám ôm lấy công lao này, cô nhiều lắm xem như một người chuyển tiếp thôi.


Ngô thái phó lại nghĩ cô đang khiêm tốn, vắc-xin phòng bệnh đậu mùa có được dễ dàng như thế sao?


Ngô thái phó tiếp tục nói: “Vân cô nương xin cứ yên tâm, dân chúng đều biết đến một vị cô nương họ Vân cứu giúp trăm họ, nhưng cũng không biết thân phận thật sự của cô. Hiện giờ thân phận của cô không tiện công khai, nhưng nghĩa cử của cô lão phu sẽ không quên.”


Vân Thanh Thanh bị Ngô thái phó nói làm cho ngu người rồi.


Cô chịu không nổi cảm kích của Ngô thái phó và dân chúng, vắc-xin phòng bệnh đậu mùa, phàm là một người chánh trực thì sẽ cố gắng lấy ra một phần sức lực của mình giúp mọi người trên thế giới này thoát khỏi tra tấn của bệnh đậu mùa.


Thật ra, dân chúng tôn kính Vân Thanh Thanh, so với Vân Thanh Thanh nghĩ còn khoa trương hơn nhiều.


Triệu Triệt đã đem thông tin của Vân Thanh Thanh thông qua Ngô thái phó tiết lộ ra ngoài, lại cho Ngô thái phó một bức họa của cô, hiện giờ theo sự xuất hiện của các bức họa vẽ diện mạo của Vân Thanh Thanh, dân chúng đã xây cho cô miếu thờ nữ thần đậu mùa, trong miếu hương khói mù mịt, ngay cả nhân cầu nhân duyên cũng chạy đến miếu ấy.


Vân Thanh Thanh tạm thời còn không biết chính mình đã biến thành danh nhân của Đại Việt, càng không biết chính mình trở thành nữ thần đậu mùa, cô vẻ mặt không hiểu tiếp nhận cảm tạ của Ngô thái phó, sau đó lại choáng váng được Triệu Triệt đỡ ra ngoài.


Vân Thanh Thanh đi rồi, trong đại điện im lặng, Triệu Triệt cùng Ngô thái phó thấp giọng nói chuyện.


“Cửu cửu, người tính khi nào đón phụ hoàng về nước?” Triệu triệt hỏi Ngô thái phó.


Năm ngoái, nội đình của Đột Quyết Vương cũng gặp phải bệnh đậu mùa.


Sau khi vắc-xin Vân Thanh Thanh, Triệu Triệt liền truyền tin cho Ngô thái phó dùng vắc-xin phòng bệnh cùng Đột Quyết đàm phán, yêu cầu Đột Quyết dùng thái thượng hoàng để đổi vắc-xin phòng bệnh đậu mùa.


Đột Quyết Vương cũng chẳng do dự tí nào, lập tức thả thái thượng hoàng ra để đổi lấy vắc-xin phòng bệnh.


Ngô thái phó thở dài, nói: “Triệt nhi, hiện giờ bệ hạ đã chấp chính nhiều năm, vì sao ngươi phải kiên trì đón phụ hoàng ngươi về cung? Ta sợ khi phụ hoàng ngươi trở về sẽ khiến cho hoàng gia nội loạn. . . . . .”


Sau khi Đột Quyết Vương thả thái thượng hoàng về, thái thượng hoàng dưới sự hộ tống của Ngô thái phó đã tới biên cảnh của Đại Việt. Ngô thái phó lúc này trong tay ôm củ khoai nóng bỏng tay thái thượng hoàng, không biết nên xử lý thế nào.


Tất cả đều được âm thầm tiến hành, Gia Hòa Đế đang trốn ở sơn trang nghỉ mát cũng không biết ca ca mình đã được thả ra.


“Cửu cửu.” Triệu Triệt vỗ vỗ tay Ngô thái phó, vẻ mặt nghiêm túc, “Chẳng lẽ người đã quên Lưu Thiện hủy hại triều đình ra sao rồi ư? Thúc phụ nhu nhược yếu đuối, chỉ biết tư lợi, hiện giờ trong triều Đại Việt có hoạn quan làm ô uế, triều thần kết bè kết cánh, bên ngoài lại có Đột Quyết đánh chiếm lãnh thổ Đại Việt ta, ta không thể để hắn nắm Đại Việt trong tay nữa.”


“Haiz.” Ngô thái phó vẻ mặt u sầu thở dài, Gia Hòa Đế đã làm rất nhiều chuyện hồ đồ, người cũng càng ngày càng ngu ngốc.


Ngô thái phó là cửu cửu của Triệu Triệt, nhưng hắn cũng là thần tử của Đại Việt, hắn không muốn Đại Việt lâm vào tranh đấu hai vua, với nước với dân đều không có lợi gì cả.


“Nếu cửu cửu không muốn gánh lấy cái danh này, vậy cứ để cháu làm đi.” Ánh mắt Triệu Triệt hơi nheo lại, lạnh lùng cười.


Ngô thái phó là thần tử liêm chính, không muốn tạo phản Gia Hòa Đế, vậy hết thảy mọi việc cứ để hắn làm, dù sao hắn cũng bị bôi nhọ là thái tử điên, lại thêm cái danh tạo phản thì có sao chứ?


Phụ hoàng và mẫu tộc của hắn vì hắn lưu lại không ít cọc ngầm, dù cho không có Ngô thái phó trợ giúp, hắn cũng có thể đón phụ hoàng trở về, đánh cho Gia Hòa Đế trở tay không kịp.


Chỉ cần phụ hoàng trở lại Đại Việt, Gia Hòa Đế sẽ rớt xuống thế hạ phong, phụ hoàng chính là vương bài trong tay hắn.


“Cửu cửu không ngăn cản ngươi. . . . . .” Ngô thái phó suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nhượng bộ, “Nhưng ngươi phải đáp ứng cửu cửu, làm việc không thể quá tuyệt tình.”


Triệu Triệt điên lên ai cũng không ngăn được, lần trước hắn chém chết Lưu Thiện, ầm ĩ muốn tự sát ở Càn Thanh Cung ai cũng biết, Ngô thái phó sợ sau khi hắn đoạt quyền, sẽ huyết tẩy hoàng cung một lần.


Triệu Triệt cắn môi, hắn bị giam trong Nam Cung nhiều năm, nội tâm vẫn có oán hận, hắn không chỉ muốn giết Gia Hòa Đế, còn muốn giết hết đám tay sai của hắn.


Nhưng mà, Ngô thái phó yêu cầu hắn không thể tuyệt tình.


Ánh mắt hắn nhẹ nhàng lướt qua bình hoa, hoa đỗ quyên trong bình nở rộ rực rỡ, tràn ngập sức sống, giống như tiểu cung nữ của hắn, có thể khiến hắn cảm thấy dễ chịu.


Nàng thiện lương như vậy, nhất định sẽ không muốn nhìn hắn biến thành một người tàn nhẫn.


Tâm Triệu Triệt bỗng trở nên mềm mại, hắn không do dự nữa, một mực đáp ứng Ngô thái phó: “Được, ta đáp ứng với cửu cửu, sẽ không làm việc quá tuyệt tình.”


Thời gian sau đó, Vân Thanh Thanh có cuộc sống rất thoải mái, cô phát hiện người canh gác Nam Cung ngày càng buông thả hơn, mỗi lần Tiểu Lục tiến vào cũng không cần phải kiểm tra lệnh bài nữa.


Gần đây Tiểu Lục không mang hộp cơm đến nữa, hắn trực tiếp đem nguyên liệu nấu ăn tươi mới vào cửa để Vân Thanh Thanh tự nấu.


Trong khoảng thời gian này, Tiểu Lục ở Nam Cung kiếm được đáng kể, dáng người hắn như trái bong bóng, từ hạt đậu biến thành tiểu mập mạp tròn vo, mỗi lần bước vài bước cũng phải thở hổn hển.


Trong phòng bếp, Tiểu Lục đứng kế bên Vân Thanh Thanh nhìn xung quanh: “Thanh Thanh, hôm nay nữ quỷ không có ở nhà sao?”


Vân Thanh Thanh cầm lấy một cây cải trắng, đánh vào ót hắn: “Cái gì mà nữ quỷ, ngươi đến đây bao nhiêu lần rồi, sao vẫn cảm thấy hắn là quỷ!”


Tiểu Lục ôm đầu, quật cường than thở một câu: “Rõ ràng chính là nữ quỷ.”


Rửa nguyên liệu nấu ăn xong, Vân Thanh Thanh phẩy nước trên tay, tiễn Tiểu Lục trở về.


Khi đi ngang qua miệng giếng, Vân Thanh Thanh đột nhiên vỗ đầu, nói: “Lần trước đâu có nói cho ngươi Tuyết Hạ Hương mà quên, ngươi đứng đây chờ ta.”


Vân Thanh Thanh rất thích mùi vị Tuyết Hạ Hương của kiếp trước, năm ngoái, cô không có việc gì làm liền nháo tiểu hệ thống tìm công thức nấu rượu, ai ngờ tiểu hệ thống đem công thức từ thế giới trước đến đây.


Gần đây cô nhàn rỗi không có việc gì làm nên bắt đầu ủ rượu chơi.


Vân Thanh Thanh ủ vài vò Tuyết Hạ Hương, tuy rằng không ủ ra được trình độ như trong tửu lâu, nhưng vẫn là treo tất cả rượu trên thị trường của thế giới này lên đánh, để cảm tạ Tiểu Lục vẫn luôn giúp mình, Vân Thanh Thanh mới vừa ủ được ba vò, nên định bụng cho Tiểu Lục một vò.


Vân Thanh Thanh một lần nữa trở lại phòng bếp, xách ra một vò Tuyết Hạ Hương.


Tiểu Lục từ xa nghe thấy mùi vị, liền kích động không thôi, sau khi lấy được Tuyết Hạ Hương, hắn tháo ra ngay tại chỗ, không đợi Vân Thanh Thanh ngăn cản đã ngửa đầu uống một hớp rượu lớn, chép chép miệng nói: “Thơm quá.”


“Ngươi mau nhổ ra, vừa rồi sao lại uống nhiều như thế?!” Vân Thanh Thanh thấy bộ dạng thỏa mãn kia của hắn, nhất thời hoảng sợ.


Độ rượu của Tuyết Hạ Hương này cô biết, đời trước cô mới uống mấy ngụm nhỏ liền say, vừa rồi Tiểu Lục còn uống một hớp to, không phải sẽ say chết ở Nam Cung sao?


Gương mặt Tiểu Lục lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đỏ lên, hắn né tránh tay muốn đoạt vò rượu của Vân Thanh Thanh, ôm vò rượu lui lại một bước, lại uống một hớp lớn.


Uống xong hớp rượu này, hắn nấc lên, thừa dịp hắn mơ mơ màng màng, Vân Thanh Thanh nhẹ nhàng đạp hắn một cước, đưa tay đoạt lấy vò rượu.


“Ngươi chính là nữ quỷ kia! Có phải ngươi mới từ trong giếng ra không?!” Tiểu Lục đã hoàn toàn say rượu, hắn chỉ vào Vân Thanh Thanh cười ha ha, bắt đầu chạy loạn quanh miệng giếng.


Hắn vui vẻ chạy loạn, không để ý đạp phải một viên đá, người thoáng cái ngã trên đất, đầu đập vào giếng.


Tiếc là Tiểu Lục đã say ngất ngưởng, căn bản không biết đau là gì, hắn sờ soạng cạnh giếng đứng lên, nhìn cái giếng trước mặt, bỗng nhiên vẻ mặt đại biến, “Phốc” một tiếng quỳ rạp xuống đất, liên miệng cầu xin tha thứ nói: “Lan tần nương nương! Không phải ta giết người, ta cái gì cũng không biết! Ta cái gì cũng không biết!”


Nghe được hai chữ “Lan tần”, cước bộ Vân Thanh Thanh dừng một chút.


Cái tên Lan tần này, Vân Thanh Thanh thật sự rất quen thuộc, lúc trước khi Triệu Triệt bị phế bỏ ngôi vị thái tử, đúng là bởi vì làm nhục Lan tần, phi tần của Gia Hòa Đế.


Lúc ấy, nghe nói Triệu Triệt trong bữa tiệc sinh thần say rượu, cưỡng bức Lan tần, Lan tần không chịu nổi nỗi nhục này, màn đêm buông xuống nhảy giếng tự sát, hôm sau Triệu Triệt tỉnh rượu hết đường chối cãi, quan lại liên tiếp dâng tấu buộc tội hắn đức không xứng với vị, Gia Hòa Đế liền phế bỏ ngôi vị thái tử của hắn.


Trải qua hơn nửa năm quan sát này, Vân Thanh Thanh có thể xác nhận là Triệu Triệt không có điên. Khi còn nhỏ hắn bị người ta hạ dược, trời vừa tối sẽ đau đầu, mỗi lần đau đầu thì tính tình gắt gỏng, ngày mười lăm hàng tháng càng tệ hơn, không biết là ai đồn bậy, miêu tả hắn thành thái tử điên ăn thịt người.


Mà chuyện Lan tần bị làm nhục, dựa vào hiểu biết của cô với Triệu Triệt, Triệu Triệt tuyệt đối không có làm nhục Lan tần.


Khi đó Triệu Triệt mới mười ba tuổi rưỡi, còn chưa trưởng thành, cho tới bây giờ Triệu Triệt vẫn là một con gà con ngây thơ, mười ba tuổi rưỡi làm gì có năng lực đi làm nhục phi tử.


“Tiểu Lục! Ngươi đứng lên cho ta!” Vân Thanh Thanh cảm thấy Tiểu Lục biết gì đó, có thể vụ án Lan tần vẫn còn nhân chứng, cô đưa tay lắc lắc hắn, lo lắng hỏi, “Ngươi nói mau, Lan tần rốt cuộc chết như thế nào?”


Nhắc tới Lan tần, Tiểu Lục sợ hãi khóc lớn, hướng cô nói: “Lan tần nương nương, van người đừng quấn lấy ta! Đều là do Lưu công công bọn họ làm, oan có đầu nợ có chủ, người đi tìm Lưu công công bọn họ báo thù đi!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận