Xuyên Nhanh Cải Mệnh Em Vẫn Bên Anh Chứ!

Chương 3: Chương 3



Tại trường quay Tình Trường, trong phòng trang điểm bóng dáng người con trai gục lên bàn đang thiếp dần đi, dường như cậu đang mơ ác mộng bởi sắc mặt của cậu khá là tệ.

Cậu trăng trọc một hồi rồi tỉnh dậy miệng còn lẩm bẩm ba chữ “ Tôi hận anh”.

Mồ hồi trên cơ thể cậu nhẽ nhại làm ướt hết cổ áo.

Chị trang điểm bước vào thấy sắc mặt cậu tái nhợt nên lại hỏi.
– Thiên Duy, em sao vậy?
Thiên Duy hoàn hồn, tươi cười trở lại:
– Em không sao
Cậu đợi chị trang điểm đi rồi liền dựa lưng vào ghế thở phì phò.

Lúc nãy cậu đang mơ thấy cảnh cậu chuốc rượu độc cho Tư Nam.

Đúng vậy, cậu cũng là người chết đi sống lại và trở lại quá khứ năm năm trước.

Thiên Duy thất thần nhìn bản thân trong gương, ánh mắt cậu nghiêm nghị hơn, cậu vươn tay chạm vào mắt mình trong gương, lẩm bẩm:
– Lần này sẽ khác.
Bên ngoài có tiếng vọng vào:
– Dương Thiên Duy, ra ngoài sắp quay rồi.
– Vâng.

Cậu nhìn sang rồi hô to.
Dương Thiên Duy vừa bước ra, cậu đột nhiên sững người.

Trước mặt cậu là khuôn mặt vô cùng quen thuộc, khuôn mặt cậu từng yêu thương nhưng bây giờ đọng lại là sự căm ghét tột cùng.

Cậu lườm nhẹ rồi bỏ vào trong thay y phục.

Cậu đã hạ quyết tâm là sẽ không có quan hệ gì với người đó, an ổn thực hiện giấc mơ của mình.
Nhưng đời không như là mơ khi cậu muốn tránh xa anh ta thì anh ta lại tiếp cận cậu.
Lần đầu gặp nhau ở kiếp này nhưng đối với cậu cũng chẳng phải lần đầu.
Tư Nam hỏi:
– Cậu không sao chứ?
Trong lòng cậu có nhiều cảm xúc hỗn độn.

Đây là lần đầu anh ta chủ động quan tâm cậu.

Nếu như kiếp trước được như vậy thì tốt biết bao nhưng bây giờ e là quá muộn.


Bây giờ, cậu chỉ muốn tránh xa anh không muốn dính dáng với anh.

Cậu lạnh nhạt, thờ ơ với anh, cố tránh xa anh nhưng khi rời đi thì tim cậu lại đau, nước mắt cứ vậy mà rơi xuống không kiềm lại được.
Thiên Duy nằm trong phòng ngẫm lại mọi chuyện, tự vấn bản thân sao lại nhu nhược như vậy.
Cậu quay sang một bên, tự nhủ bản thân:
– Không đáng, buông bỏ đi.
Bỗng điện thoại cậu vang lên, là quản lý hiện tại của cậu, Thiên Duy hỏi:
– Có chuyện gì ạ?
Đầu dây bên kia có vẻ tức giận.
– Cậu hỏi gì vậy, chiều này là buổi họp báo của Trường Tình, cậu nên chuẩn bị tinh thần đi.
– Em biết rồi ạ.
Thiên Duy xem giờ trên điện thoại, bây giờ đã là 2 giờ còn hai tiếng nữa là buổi họp báo bắt đầu.

Cậu trợn tròn mắt, hốt hoảng bật dậy, luống cuống lật tung đồ đạc tìm vài bộ đồ có thể mặt được.

Nhưng tủ đồ cậu hầu như không có bộ nào ra hồn.
Thiên Duy thừ người, thở dài:
– Sao mình lại quên chứ, bây giờ mình mới được debut mà làm gì có bộ nào ra hồn mà đến buổi họp báo chứ.

Làm sao bây giờ còn hai tiếng nữa thôi.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa.

Thiên Duy vội ra mở.

Cạch.

Người trước mặt cậu là Tư Nam.

Ánh mắt cậu hiện lên vẻ u ám.
Cậu lạnh nhạt bảo:
– Anh làm gì ở đây?
Tư Nam ho lên một tiếng.
– À, tôi tình cờ đi ngang nên…lúc nãy tôi có mua nhầm bộ vest này…!mặc cũng không vừa nên cho cậu.

Anh chìa bộ vet trắng, size khá nhỏ trên còn sẵn ghìm cài áo và áo sơ mi.

Đây rõ ràng là cố tình mua.
Thiên Duy nhìn anh rồi nhìn bộ vest.


Anh cũng không muốn nhận nhưng giờ làm gì còn sự lựa chọn nào khác.

Cậu đưa tay đón nhận rồi đóng cửa lại cái rầm, bỏ lại Tư Nam đang ngơ ngác đứng bên ngoài.
Tư Nam chớp chớp mắt, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Anh nhìn sang hệ thống.
– Bộ tao đáng sợ lắm sao?
– /…/
Lúc nãy khi anh ngồi trong văn phòng.

Thư ký mới – cũng như người đi theo anh suốt ở kiếp trước An Anh, Chị bước vào đưa văn bản về buổi họp báo cho anh kiểm duyệt.

Đột nhiên anh nhớ ra cảnh tượng kiếp trước, Thiên Duy mặt một bộ đồ cũ mèn đến dự buổi họp báo bị mọi người chế nhạo rất nhiều.

Anh bật dậy đi ra ngoài.

An Anh cũng khá bất ngờ.
– Sếp đi đâu vậy?
– Tôi ra ngoài có chút chuyện.

Cái đó cô xem rồi quyết định luôn đi nha.
– Ủa, sếp ơi.

An Anh bất lực, thở dài rồi gục mặt xuống.
Tư Nam lái một mạch đến cửa hàng vest nổi tiếng nhất khu này, định bước xuống đi vào thì anh lại đeo lại thắt an toàn và phóng đi.
Hệ thống thắc mắc hỏi anh:
– / Ký chủ, anh muốn mua đồ cho Thiên Duy thì vào đây là ổn rồi sao anh không vào?/
– Cậu thì biết gì, cậu ta là nghệ sĩ mới nổi làm sao mua được một bộ vest mắc tiền được.

Tôi không muốn cậu ta bị nói này nói nọ.
– / oh, Ký chủ, anh cũng chu đáo lắm đó/
– Tôi chỉ lo cho hình tượng công ty và…!cũng xem như tôi trả nợ cho cậu ấy.
– /…!Ký chủ, nếu anh không làm đường thì con người anh cũng không tệ lắm/
– ….!
Buổi họp báo bắt đầu.


Tư Nam diện cho mình một bộ vest đen, phần ve áo có viền một sọc trắng và ghim cài áo hình hoa hướng dương gắn thêm tua rua vừa đủ nối đến túi áo vest.

Chúng được làm từ pha lê trắng.

Bộ đồ của Thiên Duy thì có nét ngược lại một bộ vest màu trắng, viền đen trên ve áo.

Nhìn chẳng khác gì là đồ đôi cả.
Anh nhìn vào đám đông để tìm Thiên Duy nhưng anh chưa kịp nhìn thấy anh đã chạm mắt với một người.

Người đó là một người trung niên, đẹp lão và để râu ở mép miệng.

Ông ấy là Dương Hoàng, người đã giúp đỡ anh khi anh mới thành lập công ty.

Cả hai chạm mắt nhau.

Anh liền bước lại chào hỏi.
Anh nhìn chú với ánh mắt trầm ấm, bắt bằng hai tay với chú, nắm thật chặt tay.
– Chú Hoàng, chú vẫn khỏe chứ?
Chú Hoàng cười cười, nói:
– Thằng nhóc này, mày làm như lâu lắm mới gặp chú vậy? Chú mới rời ra nước ngoài có hai tuần nay.
– Dạ, chỉ là con nhớ chú thôi, cảm ơn chú đã giúp con.
– Chú có giúp gì đâu? Lần khủng hoảng này chú có nghe nói định về giúp mà chú mày giải quyết đâu vào đó rồi.
– Dạ, chỉ là may mắn thôi, công việc của chú thế nào ạ.
– Vẫn như vậy thôi.

Chú vỗ vai anh rồi bảo.

Sao, định bao giờ có bạn gái à không chú quên mày thích con trai.

Thế nào rồi muốn chú giới thiệu không?
Anh cười cười, đưa tay lên đầu, gãy gãy:
– Dạ, không cần đâu chú, con có người để ý rồi ạ.
– Khá đấy, định chừng nào chinh phục được người ta.

Chú Hoàng đẩy tay vào người Tư Nam ánh mắt hơi bí hiểm một chút.
Anh nhớ đến biểu cảm của Thiên Duy với mình mấy ngày nay thì liên trầm mặt.
– Con nghĩ khá lâu.
– Không sao con trai, kiên trì nói lên tất cả.

Nè, nếu chinh phục được người ta thì dẫn cho chú xem nhé.
– Nhất định con sẽ dẫn đến.
Một anh thanh niên chạy lại gần chú Hoàng.

Nhìn vẻ mặt như đã tìm chú rất lâu.
– Chú, tìm thấy chú rồi, đến giờ đến gặp đối tác rồi.
– Cậu làm gì chạy vội quá vậy? Từ từ thôi.

– Chú à, từ từ nữa không kịp đó.
– Thiệt tình.

Chú nhìn sang Tư Nam.

Thôi chú đi đây, hôm nào chú cháu ta gặp nhau rồi chúng ta nói chuyện.
– Vâng, chú nên giữ sức khỏe nhé.
– Được, mày cũng vậy.
Tư Nam nhìn bóng chú khuất dần, tâm trạng hỗn độn khoảng khuất nhiều nhất là sự tiếc nuối, ân hận.
Hệ thống quan sát cũng thở dài.
– / ký chủ, không nên hối hận những chuyện quá khứ nên làm tốt những chuyện hiện tại/
Tư Nam trầm mặt, suy nghĩ gì đó, rồi cậu thốt lên.
– Nếu…!bây giờ ta muốn thay đổi có kịp không? Anh nói chuyện như tư lẩm bẩm, khuôn mặt gục xuống.
– / Đương nhiên rồi/
Anh thầm cười, nói giọng nhỏ dần.
– Cảm ơn ngươi.
Thiên Duy mặt bộ vest do Tư Nam đưa cho mình, khuôn mặt cậu cứ cười toe toét lên.

Mặc dù, cậu nói không muốn yêu anh nhưng cậu đã xem thường tình yêu của cậu dành cho Tư Nam.

Một lúc sau, khi biết mình đã đi quá trớn, cậu tự đánh vào mặt mình.
– Thiên Duy, tỉnh lại đi.
Cậu lấy lại tinh thần rồi bước vào bên trong buổi họp báo.
Các thành viên của bộ phim Tình Trường được mới ngồi trước bao nhiêu ký giả, nhà báo.

Các câu hỏi hầu như tập trung vào nam chính, nữ chính và đạo diễn.

Hầu như chẳng ai chú ý đến cậu.

Nếu có chúng cũng là câu hỏi vặt vãnh.

Cảnh tượng không khác mấy kiếp trước của cậu.
Sau những câu hỏi của giới báo chí là một buổi tiệc chúc mừng nhỏ.

Mọi người tụ tập nói chuyện nhỏ to còn cậu như chẳng ai chú ý đến.

Một hồi lâu, quản lý cậu bước đến.
Anh nói:
– Biểu hiện của cậu lần này tương đối tốt nhưng chỉ có như vậy thì chưa đủ.
Thiên Duy như ngầm hiểu được ý của anh ta:
– Tôi không hiểu ý của anh?
– Haizz, Thiên Duy của tôi chuyện này là chuyện bình thường ai cũng làm mà cậu đừng nên lảng tránh.
– Cậu ta lảng tránh cái gì vậy?
Tư Nam bước đến hai người..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.

 Bình luận