Vân Yến không nói gì chỉ im lặng nhìn ông, vị diện sau hi vọng nguyên chủ đừng có người thân.
Thấy Vân Yến không nói gì, nghĩ cô đã ngầm thừa nhận Lục Tôn lại nói tiếp.
“Ta biết con là một nhân cách khác của Tiểu Kỳ, ta cảm ơn con đã xuất hiện đúng lúc như thế, nếu không ta cũng không biết Tiểu Kỳ sẽ như thế nào nữa.
Đứa nhóc này…” Lục Tôn rơi nước mắt, khuôn mặt hơi nhăn lại.
Người đứng nghe trộm bên ngoài – Trần Mai cũng lặng lẽ rơi nước mắt, thì ra mọi chuyện là vậy.
Hôm nay bà định đi tìm Vân Yến để mẹ con cùng ngủ chung một hôm, đi ngang qua thư phòng thì lỡ nghe cuộc nói chuyện này.
Vân Yến cũng không phụ lòng Lục Tôn mà diễn theo, cô rơi một giọt nước mắt, giọng hơi nghẹn ngào:”Xin lỗi, là con bảo vệ Tịnh Kỳ không tốt, nếu con xuất hiện sớm hơn là được rồi.”
Nghe vậy thì Lục Tôn phản bác.
“Là do ta bất cẩn.”
“Không, không là do con.”
“Do ta.”
“Do con.”
“Do ta.”
“Thôi được rồi, là do cha.” Hai người đùn đẩy qua lại, rốt cuộc cô mệt mỏi đẩy qua ông luôn.
Lục Tôn: “…”
Trần Mai: “…”
Hệ thống: “…”
“Khụ…khụ là do ta, nhưng ta vẫn tò mò việc vết thương của con mau lành.” Lục Tôn ngẩn ngơ vài phút rồi nhanh chóng bình tĩnh trở lại.
“Con cũng không biết đâu, từ khi con xuất hiện là vết thương lại lành nhanh như thế.” Vân Yến nói dối không chớp mắt khiến cho Lục Tôn tưởng là thật cũng không nói gì.
Cô muốn vết thương của cô mau lành thì nó liền mau lành, không lành thì nó liền không lành, đó là một trong những kĩ năng của cô học tập từ người đó.
“Còn về việc hiệu trưởng, con chắc là cha hiểu ai cũng có bí mật mà phải không?” Vân Yến bình tĩnh nói.
“Vậy, con đi về phòng đây.”
Vân Yến biết Trần Mai luôn ở ngoài cửa, cô mở cửa ra thấy Trần Mai ở ngoài đó thì giả vờ bất ngờ.
“Mẹ.”
Trần Mai và Lục Tôn đang thất thần suy nghĩ thì nghe giọng của Tịnh Kỳ.
Trần Mai lắp bắp nói có việc đến tìm Lục Tôn, cô gật gật đầu rồi đi để lại hai người phụ huynh cùng nhau nói chuyện.
Vân Yến về phòng liền lao vào máy tính ngồi bấm bấm gì đó.
Hệ thống liền đột ngột thông báo nhiệm vụ phụ tuyến:”Nhiệm vụ phụ tuyến: Phá hoại tình cảm nam nữ chính, giúp Trạch Từ và Lục Tuân đến với nhau.”
Hệ thống nghe mình tuyên bố nhiệm vụ cũng giật cả mình, nó thề là nó chưa bao giờ tuyên bố một cái nhiệm vụ kì quặc như thế này.
Thấy Vân Yến cười mỉm nó liền biết là cô bày trò.
“Ký chủ!!! Cô đừng có mà quá đáng nha.” Hệ thống khóc trong lòng vì nó không có khóc thật được, đành khóc trong lòng.
Vân Yến bĩu môi, vô tội vạ nói:”Ta không làm gì nha, là chủ hệ thống của ngươi tuyên bố nhiệm vụ mà.”
Hệ thống tức giận đến không thể nói gì được liền offline.
Vân Yến vẫn ngồi cười ha hả, đáng đời ha, cô biết nó sẽ tuyên bố nhiệm vụ phụ tuyến là công lược ai đó, cô liền sửa lại hết chương trình cho nó, đúng là người tốt.
Cô vui vẻ được một lúc thì liền nghiêm túc tra vị trí các trường học gần đây, để làm gì à? Tất nhiên là để làm nhiệm vụ chính tuyến nha.
Cả đêm Vân Yến không ngủ.
Tối hôm nay cả Lục gia, ai cũng ngủ không ngon.
___
“Tiểu Kỳ, dậy đi học thôi.” Trần Mai sau một đêm suy nghĩ về chuyện nhân cách khác của con gái mình, sau tất cả thì bà quyết định sẽ xem cô như con gái mình vì dù có là nhân cách khác thì đó cũng là con gái của bà.
Vân Yến chuẩn bị xong liền mở cửa ra thấy Trần Mai mắt hơi sưng liền biết tối hôm qua bà khóc rất nhiều, cô bỗng chốc dịu dàng hơn hẳn, ăn nói cũng nhỏ nhẹ hơn.
Hệ thống: “…” Đây là ai?
“Ký chủ, không phải ở vị diện trước, cô không thích cha mẹ nguyên chủ sao?”
Vân Yến nói với hệ thống: “Người đưa con mình cho người khác nuôi, cũng không tốt đẹp gì.”
Sau khi mọi người ăn sáng xong thì Lục Tuân mới chịu xuống ăn, vì cả đêm không ngủ được nên mắt của anh có quầng thâm khác hẳn với Vân Yến dù cả đêm không ngủ, đôi mắt vẫn tràn đầy sức sống.
Lục Tuân ngồi xuống bàn, bỗng chốc lại bối rối nhìn Vân Yến, trong đôi mắt chứa đựng những tình cảm không rõ ràng.
“Lão gia, phu nhân, có người đặt mười thùng chocolate.” Quản gia từ ngoài sân đi vào, bảo vệ theo sau mang vác từng thùng.
Vân Yến nghe vậy thì vui vẻ nói là mình đặt, biết con gái mình thích chocolate, Lục Tôn lập tức gọi điện để mua lại vài xưởng sản xuất chocolate cho cô.
Ngoài mặt thì Vân Yến vẫn còn bình tĩnh nhưng trong lòng thì vui vẻ hết cả lên.
Qua đó ta thấy được tình yêu của cô đối với chocolate sâu nặng như thế nào.
Hôm nay Vân Yến không đi bộ nữa mà được tài xế Lục gia chở đi, trong xe được thêm rất nhiều chocolate để cô ăn dọc đường.
Cô ngắm nghía cái mặt dây chuyền mà Trần Mai đưa lúc nãy, nói là bùa Tường Thuận Tiến Hỉ, lật lên lật xuống lật tới lật lui cũng không có gì đặc biệt lắm.
“Kích phát nhiệm vụ ẩn: Tìm hiểu thân phận của cha nguyên chủ Tịnh Kỳ.
Gợi ý: Tịnh gia, dây chuyền Tường Thuận Tiến Hỉ, Tịnh Thụy, gia chủ.” Tiếng hệ thống vang lên trong đầu cô.
Vân Yến suy nghĩ, Tịnh Thụy chính là cha nguyên chủ thì phải, trong cốt truyện cũng chưa bao giờ nghe đến Tịnh gia còn có dây chuyền này hình như liên quan đến gia chủ Tịnh gia.
Một loạt suy nghĩ của Vân Yến khiến cho hệ thống rùng mình vì đều chính xác hết, ký chủ thật đáng sợ.
Trước cổng trường Diamond.
“Ê này, chiếc xe kia là xe của Lục gia đúng không?” Nam sinh A.
“Ừ, hình như là của Lục thiếu gia đó.” Nam sinh B.
“Nghe nói Lục thiếu gia vì Giai Lệ mà đi dạy học.” Nữ sinh C.
“Chị Giai Lệ có khác, vừa giỏi vừa xinh đẹp vừa có nhân duyên tốt.” Nữ sinh D.
Giai Lệ cũng thấy được chiếc xe của Lục gia, thầm nghĩ Lục Tuân là đến đây vì mình, định đến gần chiếc xe.
Cửa xe mở ra, người xuống xe chính là Lục lão gia – Lục Tôn, kế tiếp chính là Tịnh Kỳ, cả hai bước vào trường trước sự bất ngờ của mọi người, ai cũng thì thầm xầm xì về quan hệ của hai người họ.
Giai Lệ bất ngờ, hoảng hốt…!tâm trạng gì cũng có, cô ta chỉ vừa biết Tịnh Kỳ là người nhà họ Lục nhưng không nghĩ Lục lão gia sẽ đến cùng cô.